Editor: Qingyun16
Ngục tốt nghe thấy liền nghiêm nghị, cúi đầu đáp: "Vâng."
Người trong ngục giam nghe Lục Hành nói vậy, trong lòng không khỏi bồn chồn, đều cho rằng Lục Chủ Huy Sứ muốn làm chuyện gì lớn. Nhưng trên thực tế, bọn họ đúng là oan uổng Lục Hành. Ít nhất lần này, Lục Hành không tính toán dùng đại hình.
Bên trong ngục giam bốn phía đều thông suốt, quỷ khí dày đặc, mùi máu tanh lượn lờ quanh năm. Lục Hành dẫn Vương Ngôn Khanh đi đến một hướng, mặc dù hắn không nói chuyện, nhưng là thông qua không gian xung quanh ngày càng an tĩnh, lối đi rộng rãi, không khó đoán được đã tới nơi giam giữ quan viên cấp cao. Vương Ngôn Khanh bất tri bất giác nghiêm túc lên, lòng bàn tay cũng nắm chặt.
Cuối cùng, Lục Hành dừng trước một phòng giam. Đây là một gian phòng đơn, phía trên tường có một lỗ cửa sổ, góc phòng đặt một chậu than, so với nơi giam giữ Lương Bân thì sạch sẽ hơn nhiều, thậm chí cỏ tranh ở trên mặt đất cũng nhiều hơn. Một nam tử mặc nội bào ngồi ngây người ở trước cửa sổ, khoảng bốn mươi tuổi, dáng người tương đối mập mạp. Nghe thấy có người tới, hắn không kiên nhẫn mà quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Lục Hành liền ngẩn ra một chút.
Ngay sau đó, hắn phản ứng lại, một bên khóe miệng nhếch lên, biểu tình châm chọc, xùy một tiếng: "Ra là ngươi. Thằng nhãi ranh nhà ngươi, lại có chiêu trò gì nữa đây."
Lục Hành đứng ở phía trước, ánh lửa xẹt qua bộ phi ngư đỏ thẫm, họa tiết thêu trên áo tựa mãng lại tựa long tạo vẻ âm trầm khủng bố, cặp mắt chuông đồng trên ngực dường như đang nhìn chằm chằm người đối diện. Toàn bộ lực chú ý của Triệu Hoài đều bị Lục Hành thu hút, cho nên hoàn toàn không chú ý tới, phía sau Lục Hành, còn có một thân hình nhỏ nhắn yếu ớt đang đứng, bị áo choàng che phủ toàn bộ thân ảnh.
Vương Ngôn Khanh xuyên qua ống tay áo Lục Hành, cẩn thận quan sát người trong nhà lao. Triệu Hoài cố ý biểu hiện khinh thường, nhưng khóe miệng hắn lại cứng đờ, thanh âm dường như là cố ý nâng lên. Đôi mắt hắn trợn to, lông mày nhô lên, sát vào nhau, mi mắt căng ra, bả vai, cánh tay cứng đờ bất động.
Rất rõ ràng, đây không phải là khinh bỉ, mà là sợ hãi. Hắn làm ra vẻ như đang *cường ngạnh, thật ra lại đang che giấu nội tâm hắn đang sợ hãi bất an.
*cường ngạnh: cứng đầu, không chịu thua
Hắn sợ Cẩm Y Vệ tới thẩm vấn, lại càng sợ Lục Hành động thủ với mình.
Đã phán đoán ra được cảm xúc chân thật của hắn, vấn đề còn lại cũng đã giải quyết một nửa. Phản ứng đầu tiên của hắn đã chứng minh được suy đoán của Vương Ngôn Khanh về Triệu Hoài. Là người ham hư vinh, tự phụ, tự cho mình rất cao, thực tế nội tâm lại mềm yếu, tham sống sợ chết. Người như vậy, tuyệt đối sẽ không đem tài sản tham ô kếch xù giấu ở bên ngoài.
Vương Ngôn Khanh không biết Lục Hành có nhìn thấu Triệu Hoài đang phô trương thanh thế hay không, chỉ nghe thấy Lục Hành cười khẽ, bình tĩnh mở miệng: "Triệu đại nhân, đã lâu không gặp. Ngài ở trong ngục ở lâu như vậy, ta mang danh chủ nhà lại chưa chiêu đãi ngài, thật là thất lễ. Người đâu, mở cửa để ta cùng Triệu đại nhân ôn chuyện."
Triệu Hoài cười lạnh một tiếng, ngẩng cao đầu, một bộ dáng hiên ngang không sợ hãi: "Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, làm tấm gương cho thiên hạ, há lại cùng các ngươi thông đồng làm bậy? Cho dù các ngươi có đánh chết lão phu, lão phu cũng tuyệt không nhíu mày."
Lục Hành lên tiếng, Cẩm Y Vệ dưới trướng mau chóng lấy chìa khóa, mở cửa lao. Thuộc hạ đẩy mạnh cửa lao, Lục Hành khoanh tay ngừng ở ngoài cửa, không tiến vào cũng không rời đi, cứ đứng như vậy không biểu lộ cảm xúc nhàn nhạt nhìn Triệu Hoài, ngữ khí chậm rãi thản nhiên: "Triệu đại nhân thật có cốt khí. Hy vọng qua một hồi nữa, Triệu đại nhân vẫn còn giữ được cốt khí như vậy."
Sắc mặt Triệu Hoài khẽ biến, nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ không chịu rơi xuống thế hạ phong. Hắn từ trên đống cỏ đứng lên, nghiêm nghị nói: "Lục Hành, ngươi sát hại trung lương, trợ Trụ vi ngược, sớm hay muộn có ngày sẽ gặp báo ứng! Khi Giang Bân còn là Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ, cũng từng tự cao tự đắc, không ai bì nổi, nhưng kết cục sau đó thì sao, chính là ngũ mã phanh thây, chết nơi phố xá sầm uất. Gia sản Giang gia sung công, trưởng tử chém đầu, bêu rếu trước toàn thiên hạ, ấu tử thê nữ bị biếm thành tiện tịch, sung vào trong các phủ công thần làm nô tỳ. Hôm qua là Giang Bân, ai biết ngày mai có phải ngươi hay không!"
Lục Hành vẫn luôn mỉm cười lắng nghe, những lời này hắn đều nghe đến phát ngán rồi, trước kia người khác mắng hắn hung bạo, hắn cũng chỉ coi là mấy câu chuyện cười, nhưng hôm nay, không biết vì sao hắn lại có chút tức giận. Lục Hành bước vào nhà tù, đôi ủng da sạch sẽ nện từng bước xuống mặt đất, tạo ra âm thanh nhỏ có tiết tấu: "Triệu đại nhân kích động như vậy, chẳng lẽ là sợ ta lục soát ra chứng cứ ngươi cấu kết với thái giám, thân bại danh liệt, tan cửa nát nhà trước ta một bước?"
"Ngươi!" Triệu Hoài căm tức nhìn Lục Hành, dùng sức vung tay áo, "Nhãi ranh càn rỡ. Triệu Hoài ta *ngửa mặt không thẹn với trời, cύi mặt không thẹn với người, há lại để cho ngươi vu hãm? Ngươi không tin, cứ việc tra."
*Nguyên văn: ngưỡng bất quý vu thiên, phủ bất tạc vu nhân.
"Không phiền Triệu đại nhân nhắc nhở, ta tất nhiên sẽ tra đến cùng." Lục Hành thong thả dạo bước, nói: "Ải cuối năm cũng sắp qua rồi, trên đất lạnh lẽo thế này, mau mang hai cái ghế dựa lại đây cho Triệu đại nhân đi."
Triệu Hoài nghe vậy, sắc mặt căng chặt lên. Hắn cho rằng "Ghế dựa" trong miệng Lục Hành là ám chỉ hình cụ nào đó, Lục Hành quay đầu nhìn sắc mặt Triệu Hoài, cười châm chọc: "Triệu đại nhân, vừa rồi ngài nói hiên ngang lẫm liệt như vậy, ta còn tưởng rằng ngài thật sự không hề sợ hãi đấy. Nếu đã không thẹn với lương tâm, vậy hiện tại ngài sợ cái gì?"
Triệu Hoài lạnh lùng hừ một tiếng đáp lại, dùng sức quay mặt đi. Người được lệnh mang đồ tới rất nhanh đã trở lại, lúc này lại ngoài dự đoán của Triệu Hoài, đồ mà Lục Hành sai người mang tới, không ngờ lại thật sự là hai chiếc ghế.
Cẩm Y Vệ đem ghế dựa đặt tới bên người Triệu Hoài, Triệu Hoài thấy thế, biểu tình trên mặt vừa kinh ngạc lại vừa nghi hoặc: "Lục Hành, ngươi lại muốn giở chiêu trò gì nữa đây?"
"Triệu đại nhân không cần phải khẩn trương." Lục Hành một tay nắm lấy một lưng chiếc ghế, nhẹ nhàng kéo đến trước mặt Triệu Hoài, nói: "Triệu đại nhân văn nhân ngạo cốt, tất sẽ khinh thường chuyện tham ô nhận hối lộ. Tối nay ta đến đây, chỉ là muốn cùng Triệu đại nhân ôn chuyện mà thôi."
Ôn chuyện? Triệu Hoài không tin. Ai cũng có khả năng mềm lòng thương hại, duy độc Lục Hành, tuyệt đối sẽ không làm những việc vô ích như vậy. Triệu Hoài gắt gao nhìn chằm chằm Lục Hành, muốn phán đoán ý đồ thật sự của hắn. Lục Hành bị đối phương dùng ánh mắt như vậy nhìn cũng không giận, chỉ nhẹ nhàng cười với Triệu Hoài, duỗi tay chỉ về ghế ngồi đối diện.
"Triệu đại nhân, mời ngồi."
Triệu Hoài thầm nghĩ hắn là Chính tam phẩm Thị Lang, là học trò của Thủ phụ đại nhân, Lục Hành làm việc tùy tiện bừa bãi như vậy cũng không dám đắc tội Thủ phụ đại nhân. Triệu Hoài tự nhủ vậy, *hùng hổ ngồi xuống ghế, nhìn Lục Hành với thái độ ngạo mạn: "Nói đi, ngươi lại muốn dùng chiêu trò nào nữa."
*hùng hổ: nguyên văn chỗ này là "Đại mã kim đao" là ám chỉ hành động, lời nói hùng hổ, lỗ mãng, nghiêng về hướng thô lỗ
Lần này, Lục Hành lại chỉ mỉm cười, nói: "Không có chiêu trò nào cả, chỉ là muốn hỏi Triệu đại nhân mấy vấn đề mà thôi. Chẳng qua, lần này không phải ta hỏi."
Nói xong, hắn xoay người, ánh mắt lẳng lặng mà nhìn về phía Vương Ngôn Khanh: "Khanh Khanh, Triệu đại nhân đã chuẩn bị xong."
Lục Hành đột nhiên quay về hướng khác nói chuyện, Triệu Hoài thấy vậy cũng quay đầu nhìn theo, lúc này mới phát hiện trong phòng giam thế nhưng vẫn còn người khác. Vương Ngôn Khanh cởi mũ áo choàng xuống, hướng Triệu Hoài thi lễ, nhẹ nhàng chậm bước đi đến ghế ngồi phía trước: "Triệu đại nhân, dân nữ xin mạo muội."
Triệu Hoài thấy đối phương là nữ tử, đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó liền giận dữ. Hắn tức giận đứng lên, nổi giận nói: "Lục Hành, ngươi đây là có ý gì? Bản quan đường đường là Chính Tam phẩm mệnh quan triều đình, ngươi lại để một nữ nhân tới tra hỏi, đây là muốn miệt thị bản quan, miệt thị triều đình sao?"
Lục Hành vỗ nhẹ bả vai Vương Ngôn Khanh, sau đó đem quyền làm chủ cho nàng, không nói một lời, xoay người rời đi. Triệu Hoài thấy Lục Hành hoàn toàn bỏ qua hắn, cơn giận càng không thể át đi được. Vương Ngôn Khanh cũng không bị cơn tức giận của Triệu Hoài dọa cho sợ hãi, vẫn như cũ bình tĩnh nhu hòa, nói: "Triệu đại nhân, dân nữ không phải muốn bất kính với ngài, chỉ là ngưỡng mộ thanh danh của Triệu đại nhân đã lâu, muốn được cùng Triệu đại nhân trò chuyện mấy câu mà thôi. Triệu đại nhân nếu không tham ô, vì sao lại không dám đáp ứng lời mời?"
Triệu Hoài nghe vậy liền cười nhạo, hắn không phải loại người trẻ tuổi chưa trải sự đời như Lương Bân, tâm trí sớm đã bị chốn quan trường mài giũa thành một lão đạo thành thục, sẽ không bị phép khích tướng của Vương Ngôn Khanh làm cho tức giận: "Ngươi là ai mà có tư cách yêu cầu bản quan?"
Vương Ngôn Khanh chủ động ngồi xuống ghế, làm tư thế mời với Triệu Hoài, nói: "Dân nữ dĩ nhiên không dám mạo phạm Triệu đại nhân. Dân nữ chỉ thay Lục Chỉ Huy Sứ bảo đảm, chỉ hỏi mười vấn đề, hỏi xong liền đi, tuyệt đối sẽ không dây dưa đại nhân nữa. Nếu Triệu đại nhân không muốn, có thể không trả lời."
Lục Hành ôm cánh tay đứng ở bên ngoài cánh cửa nhà lao, nghe vậy cũng không nói gì. Sắc mặt Quách Thao thay đổi, ý đồ muốn ngăn cản, bị Lục Hành khẽ giơ tay ngăn lại.
Vương Ngôn Khanh tự chủ trương thay Cẩm Y Vệ đảm bảo. Triệu Hoài nghe nữ tử đối diện nói chỉ hỏi mười vấn đề, sau khi hỏi xong cho dù không có đáp án cũng không dùng hình, trong lòng cười nhạo một tiếng, khó được lúc phối hợp mà ngồi vào ghế đối diện, châm chọc nói: "Không biết tự lượng sức mình."
Vương Ngôn Khanh cong môi cười, cũng không phản bác. Đôi mắt nàng bình tĩnh, trong đầu lại hết sức chăm chú nắm bắt, không buông tha một chút dao động, biến hóa nhỏ trên mặt hắn: "Vấn đề thứ nhất, Triệu đại nhân, Trương Vĩnh đưa tiền thỉnh ngài làm việc, ngài đã nhận, phải không?"
Trên mặt Triệu Hoài lộ rõ vẻ khinh thường, oán giận, trách mắng: "Đây rõ ràng lời nói vô căn cứ, bản quan sống thanh liêm trong sạch, không thẹn với lương tâm, sao có thể làm ra loại sự tình này?"
Vương Ngôn Khanh chăm chú quan sát sắc mặt hắn, nói: "Ngài đã nhận. Vấn đề thứ hai, ngài đem đống vàng bạc đó giấu ở trong nhà, phải không?"
Triệu Hoài trợn mắt giận dữ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Ngôn Khanh: "Vớ vẩn. Ngươi có biết vu khống mệnh quan triều đình là phạm phải tội gì không?"
"Quả nhiên là ở nhà." Đôi mắt Vương Ngôn Khanh đảo qua khuôn mặt Triệu Hoài, lại hỏi: "Vấn đề thứ ba, có phải ở trong hoa viên không?"
Triệu Hoài không nói chuyện nữa, ngẩng cao đầu, vẻ mặt không muốn đáp lời. Nhưng Vương Ngôn Khanh lại từ ý cười chợt lóe qua trên khóe miệng hắn mà nắm được đáp án, hắn đang mừng thầm, chứng minh phương hướng này là hoàn toàn sai.
Vương Ngôn Khanh nhìn chằm chằm Triệu Hoài, Triệu Hoài cũng cao ngạo đối mặt, hai người ẩn ẩn giằng co. Trong phòng giam không an tĩnh được bao lâu, Vương Ngôn Khanh không chút hoang mang thanh âm lại lần nữa vang lên: "Bốn, ngài thường xuyên mở ra mấy thứ kia ra để thưởng thức đúng không?"
Triệu Hoài khinh thường mắt trợn lên, tựa hồ đang cười nhạo bọn họ đã thua. Quách Thao lại có chút sốt ruột, nữ tử này rốt cuộc đang làm gì, đã hỏi qua bốn vấn đề rồi, thế mà một điểm mấu chốt cũng chưa hỏi được, đúng là quá lãng phí cơ hội!
Bên ngoài nhà lao ẩn ẩn xôn xao, Lục Hành hơi quay đầu nhìn lướt qua phía sau, ý bảo bọn họ an tĩnh. Sau đó, hắn quay đầu lại, chuyên chú lại nghiêm túc nhìn Vương Ngôn Khanh. Dường như hoàn toàn không nhận thức được chuyện này không chỉ liên quan tới con đường làm quan của hắn mà thậm chí còn ảnh hưởng tới tính mạng của hắn nữa, trong ánh mắt vẫn như cũ chỉ có Vương Ngôn Khanh.
Vương Ngôn Khanh chú ý tới đồng tử của Triệu Hoài giãn ra, sắc mặt hơi tái đi, mặc dù hắn biểu hiện vẻ nắm chắc thắng lợi, nhưng phản ứng cứng đờ trên người Triệu Hoài nói cho nàng biết, nàng lại hỏi đúng rồi. Hỏi liên tục bốn vấn đề giúp Vương Ngôn Khanh đại khái đã thu hẹp phạm vi, nàng yên tâm, tiếp tục thăm dò từng vị trí: "Ở phòng ngủ của ngài?"
Triệu Hoài không đáp, Vương Ngôn Khanh nhìn hắn mặt, lại hỏi: "Ở thư phòng?"
Vẻ mặt Triệu Hoài cứng nhắc, không có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng hắn lại khẽ nuốt nước bọt dù chỉ rất nhỏ nhưng vẫn không lọt qua được mắt nàng. Vương Ngôn Khanh nhìn chằm chằm hắn một hồi, không nói hai lời đứng dậy, bước nhanh ra ngoài nhà giam. Lục Hành khoanh tay đứng bên ngoài, đôi mắt dạt dào ý cười liếc nhìn Triệu Hoài một cái, xoay người bước nhanh ra ngoài, dứt khoát phân phó: "Dẫn người, đi điều tra thư phòng hắn."
P/s: Hãy xem và ủng hộ mình ở trên wattpad của Qingyun16 nhá!!!