“Vẫn là để tôi đi…” Cố Phi không tình nguyện.
Kỹ thuật dẫn quái của Ngự Thiên Thần Minh nhất định là không thể chê, tên đó muốn lên trận, vậy mình còn có chuyện gì để làm? Không phải đi theo các cô gái ra pháp thuật chứ? Có gì buồn chán hơn? Có gì khô khan hơn nữa? Càng đào đâu ra kỹ thuật hàm lượng đây?
Nhưng Ngự Thiên Thần Minh sốt ruột muốn báo ân, cố ý muốn tới, Cố Phi lần nữa biểu hiện mình thích dẫn quái, Ngự Thiên Thần Minh cũng coi toàn bộ đó là lời khách khí. Hai người tranh chấp qua lại, Phiêu Lưu bên kia thực sự cực kỳ căng thẳng.
Nhớ đến ngày hôm qua hắn tốn thời gian cả đêm để tìm nghiên cứu khu luyện cấp 50 của thành Vân Đoan, khảo nghiệm từ ngõ ngách này đến ngõ ngách kia, cuối cùng cũng chọn lựa ra một nơi như thế này có thể giúp tên đó tính ra thương tổn pháp thuật của Cố Phi, kết quả nửa đường tuôn ra một Ngự Thiên Thần Minh, sao mà buồn bực đến thế cơ chứ.
“Hai ngươi đừng cãi cọ, cùng đi dẫn không được sao.” Phiêu Lưu hoà giải, chỉ cần Cố Phi xuất thủ dẫn quái, mục đích của tên đó có thể đạt được.
Kiến nghị này ai nói đều có thể lập tức thông qua, nhưng hết lần này tới lần khác lại là Phiêu Lưu mở miệng, Ngự Thiên Thần Minh phồng mũi trừng mắt nói: “Mày có ý gì, tao một mình không giải quyết được sao? Mày nghĩ rằng tao không chơi cung tiễn thủ được hả?”
“Đương nhiên không phải.” Phiêu Lưu liền vội vàng nói. Thề với trời, Phiêu Lưu lần này tuyệt đối một chút ý tưởng chọc ghẹo Ngự Thiên Thần Minh cũng không có.
Đáng tiếc Ngự Thiên Thần Minh thì hiểu như thế kia, nổi giận đùng đùng hét lên với Cố Phi: “Thiên Lý anh tránh ra, tất cả quái bên này để cho tôi tới dẫn!”
Cố Phi không có cách nào, chỉ có thể lui sang một bên, cười khổ cùng Phiêu Lưu.
Phiêu Lưu sầu não muốn ói máu, thực hối hận mình làm gì đi ra hoà giải chi, trái lại làm Ngự Thiên Thần Minh càng kiên quyết cường ngạnh như thế. Cái này gọi là, trí giả thiên lự, tất hữu nhất thất*, đây là loại tình huống này.
*Tạm dịch là kẻ khôn nghĩ ngàn việc, ắt sẽ có một việc sai. Là danh ngôn của mưu sĩ Lý Tả Xa, cháu nội của Lý Mục – danh tướng nước Triệu thời Chiến Quốc.
Bất quá lập tức ngẫm lại còn nhiều thời gian, Ngự Thiên Thần Minh chung quy không phải ngày ngày dẫn quái cho đội, mình luôn có thời cơ nhìn ra thương tổn pháp thuật của Cố Phi, Phiêu Lưu ngay sau đó cũng bình thường trở lại, cười cười nói: “Vậy liền bắt đầu đi!”
Nơi luyện cấp mới quả nhiên dễ dàng hơn chỗ cũ hôm qua rất nhiều. Dù cho Cố Phi và Phiêu Lưu hai người có công kích pháp thuật cực cao không ra tay, các cô gái cũng có thể giết tiểu quái đến hơi tàn.
Thỉnh thoảng nhân phẩm bạo phát mỗi người đánh ra thương tổn pháp thuật lớn nhất, trực tiếp giết sạch sẽ.
Cố Phi đã ném về trong vòng mấy đợt, cảm thấy không thú vị quá mức. Sự tồn tại của mình căn bản là có cũng được không có cũng được mà! Hơn nữa mỗi khi đánh bốn lượt xong còn phải ăn trái cây, quá phiền.
Đang buồn phiền, Lạc Lạc tiến tới bên người Cố Phi, Cố Phi vô cùng cảnh giác mà nhìn cô: “Gì thế?”
“Xem anh căng thẳng chưa kìa.” Lạc Lạc cười, giơ tay lên lại muốn Hồi Phục Thuật, Cố Phi đưa tay đè tay cô lại: “Chớ lãng phí. Dùng đến chỗ cần hơn đi thôi…”
“Anh cầm tay tôi.” Lạc Lạc nói.
Cố Phi cười cười, thu tay lại. Lần này cũng không khiến hắn cảm thấy xấu hổ, hắn là có ý định đè lại tay của Lạc Lạc không cho cô thi triển Hồi Phục Thuật. Thế kỷ mới có nam có nữ, chạm tay một chút thì có quan hệ gì? Nếu ngại thì vậy là lòng có quỷ.
Lạc Lạc cười cực kỳ mờ ám vừa muốn nói chút gì, chợt nghe thấy Cố Phi kêu: “Ai ở bên kia?”
“Cái gì?” Lạc Lạc quay đầu lại xem, một mống cũng không thấy.
“Phía sau cây có người.” Cố Phi vừa nói vừa sải bước về phía bên kia. Sự tồn tại của hắn bây giờ, tách khỏi đội luyện cấp căn bản không có ảnh hưởng.
Lạc Lạc nhìn theo phương hướng Cố Phi đi, ngoài vài trăm mét chỉ có một thân cây.
“Nào có người đâu?” Lạc Lạc lẩm bẩm cũng theo sang đây. Ngày hôm nay cô cũng là người không hề có cảm giác tồn tại. Vốn dĩ dẫn quái hơn 10 level cũng là chuyện rất nguy hiểm. Như Liễu Hạ ngày hôm qua là nhờ có Lạc Lạc ở bên phối hợp Hồi Phục Thuật mới đỡ mệt.
Nhưng ngày hôm nay dẫn quái đã là cao thủ, hơn nữa vừa lại chức nghiệp công kích tầm xa, Lạc Lạc khẩn thiết nhìn chằm chằm bọn họ, cũng không bắt được cơ hội cho cô thi triển một lần. Nhàn rỗi vô sự muốn đùa giỡn Cố Phi một chút, kết quả còn bị ngăn trở. Ôi. Đúng là buồn chán gây ra họa.
Hai người họ một trước một sau chạy hướng về cây lớn kia, những người khác nhao nhao ghé mắt. Bất quá bọn họ rất nhanh làm bộ không có chuyện gì quay đầu trở lại rồi, trên mặt các lộ vẻ tươi cười mập mờ, liền làm như không nhìn thấy.
“Chờ tôi một chút đi!” Lạc Lạc còn đang hô.
Cố Phi ngừng bước chân: “Cô tới làm gì?”
“Lỡ may có nguy hiểm thì sao?” Lạc Lạc nói.
“Cho nên tôi mới hỏi cô tới làm gì?” Cố Phi nói. Từ nguy hiểm vừa nói cũng không phải đang nói lời đe dọa. Thành Vân Đoan có phần tử tội phạm muốn bạo trang bị người khác đây là chuyện mọi người đều biết.
Hiện tại tất cả mọi người thích tổ chức thành đoàn thể luyện cấp mà không phải đơn luyện, không thể không nói một phần là do bọn chúng đóng góp.
“Tôi tới cho anh dùng Hồi Phục Thuật nha!” Lạc Lạc cười nói.
Cố Phi bất đắc dĩ, cũng tùy cô luôn, bấy giờ thả chậm bước chân phối hợp tốc độ Lạc Lạc, hai người chậm rãi đến dưới cây kia.
Chỉ thấy nửa người từ phía sau cây lộ ra nằm sấp trên mặt đất, lưng hướng về phía Cố Phi hai người họ, thấy trên áo choàng là mái tóc dài cùng người hình hiển nhiên là một cô gái.
Hoá ra mình mới vừa nhìn thấy chính là thân ảnh người này vụt qua trước khi nằm úp sấp tiếp cận mặt đất. Cố Phi âm thầm lẩm bẩm, Lạc Lạc cũng đã cúi người xuống dưới.
Vỗ đầu vai người kia nói: “Chào bạn?” còn vừa ló đầu qua xem khuôn mặt người nọ, quay đầu nói với Cố Phi: “Là một mỹ nữ, mắt anh thật bén.”
“…”
“Này, cô làm sao vậy, tỉnh tỉnh nha!” Mỹ nữ bị vỗ hai cái cũng không có phản ứng, Lạc Lạc có chút nóng nảy, lật người lại rồi nắm đầu vai cô ấy dùng sức lắc hai cái.
Thân thể bị lật lên, Cố Phi thấy gương mặt người này. Lập tức ngẩn ra.
Mang Mang Mãng Mãng. Nữ ma đầu khiến vô số người thành Nguyệt Dạ cắn răng nghiến lợi. Liễu Hạ đám người xa rời quê hương, gần như đều là bị cô này bức đi ra ngoài.
Khi mấy người Cố Phi bọn họ ly khai thành Nguyệt Dạ. Nghiệp đoàn Tiền Trần và liên minh các nghiệp đoàn khác ở thành Nguyệt Dạ đang toàn diện chiến tranh có thể nói vừa mới bắt đầu, sau đó tiến hành ra sao rồi Cố Phi không quan tâm tới.
Bây giờ đã qua trên một tháng, Mang Mang Mãng Mãng đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, mới để cho Cố Phi chợt muốn biết sau một hồi đại chiến đến tột cùng là cái kết cục gì.
Bị Lạc Lạc lắc lắc mãnh liệt vài cái như thế, Mang Mang Mãng Mãng rốt cục mở mắt. Đầu tiên là vẻ mặt mê man, dần dần phản ứng kịp xong, lăn lông lốc từ dưới đất ngồi dậy, nhìn hai người: “Các người…”
“Cô… là đang ngủ?” Lạc Lạc mặt đen luôn, cô còn tưởng là cô gái này đã xảy ra chuyện gì.
Mang Mang Mãng Mãng gật đầu: “Tôi lâu lắm không logout, muốn ở sau cây nghỉ ngơi chút, không cẩn thận liền ngủ thiếp đi.”
“Cô làm cái gì?” Lạc Lạc khó hiểu.
“Tôi tìm thành Vân Đoan, nơi này là phụ cận thành Vân Đoan sao? Các người là người chơi thành Vân Đoan đi? Thật tốt quá, tôi rốt cục gặp được người.” Mang Mang Mãng Mãng mang vẻ ngạc nhiên từ dưới đất bò dậy, đầu tiên là nói với Lạc Lạc, thời điểm nói đến “các người” ánh mắt theo bản năng rơi xuống hướng về Cố Phi bên kia, ánh nhìn bấy giờ lại chưa dời, ở trên người Cố Phi dừng lại một lúc lâu.
Che mặt bằng vải đen, trường bào pháp sư màu đen, trường kiếm đen nhánh mang quầng sáng màu tím…
Một thân ảnh như thế đối với Mang Mang Mãng Mãng mà nói là một đoạn ký ức không thể xóa nhòa.
Chỉ là, Cố Phi bây giờ cũng không có che mặt, kiếm Ám Dạ Lưu Quang kiếm đã ở lúc vừa nhận ra cô trong nháy mắt liền thu vào, Mang Mang Mãng Mãng không có cách nào bằng một bộ y phục cho ra sự phán đoán. Dù sao hiện tại trường bào pháp sư màu đen đã không phải là đồ hiếm có.
Mà Cố Phi bây giờ cũng không lên tiếng, chỉ là nghe Lạc Lạc nói chuyện cùng cô ấy: “Cô muốn đi thành Vân Đoan sao?”
Ánh mắt của Mang Mang Mãng Mãng mới từ dời khỏi trên người Cố Phi, nhìn Lạc Lạc gật đầu: “Đúng vậy, tôi từ thành Nguyệt Dạ tới, không biết đường, qua sơn mạch Ô Long xong cũng không biết đi đâu. Ở vùng này vòng vo đã lâu, cũng không gặp được người, tôi mới level 30, cũng không dám đi lung tung. May mà gặp được các người.”
“Hả, cô mới level 30… ” Lạc Lạc sợ hãi kêu lên, “Nơi này chính là khu luyện cấp 50 đấy!”
“Đúng vậy, cho nên tôi cũng không dám động, mỗi một bước đều phải cẩn thận. Bây giờ còn chưa ở định tên ở khu an toàn thành Vân Đoan, nếu chết lại phải bị đuổi về thành Nguyệt Dạ.” Mang Mang Mãng Mãng đáp.
Hiện nay đẳng cấp phổ biến của người chơi ở trong khoảng 38-40, level 30 cơ bản đều là người chơi mới vào trò chơi không bao nhiêu ngày.
Mang Mang Mãng Mãng cũng là người chơi cũ trong lúc Open Beta, một tháng trước đã 30, đến bây giờ còn 30, trận chiến thành Nguyệt Dạ ấy ai thắng ai thua, xem ra đã không cần hỏi cũng biết.
Một tháng 1 level đều không thể thăng, xem ra cuộc sống Mang Mang Mãng Mãng một tháng này cũng quá khổ.
Cô ta lúc này xem ra là thời gian dài không có logout, hai mắt đỏ ngầu, nét mặt tiều tụy.
Lạc Lạc hết sức đồng tình, lôi kéo tay Mang Mang Mãng Mãng nói: “Chúng tôi ở bên kia luyện cấp đó, cô chỉ cần theo chúng tôi là được, một hồi nữa trở về thành thì dẫn cô cùng đi.”
“Thật cám ơn.” Mang Mang Mãng Mãng gật đầu.
Vừa mới chuẩn bị động thân trở về, chợt nghe một tiếng gọi: “Ở đây này.”
Ba người theo tiếng đi tới, thấy mấy người từ dưới sườn núi bên kia chạy xuống, thẳng hướng này vọt tới.
Sắc mặt Mang Mang Mãng Mãng lộ vẻ sầu thảm, thở dài nói: “Là tìm tôi.”
“Là ai?” Tâm hồn nhiều chuyện của Lạc Lạc ở bất kì thời điểm nào cũng không ngừng bùng cháy.
“Chắc là người thành Nguyệt Dạ muốn giết tôi đi… Người hận tôi rất nhiều, sau khi nghiệp đoàn của chúng tôi bị đánh bại thì bọn họ vẫn đuổi giết tôi. Không ngờ đã đuổi đến nơi này.” Mang Mang Mãng Mãng đáp.
Lạc Lạc nhìn phía Cố Phi, ý là muốn Cố Phi quyết định. Dù sao nếu như phải giúp một tay, người xuất thủ khẳng định cũng là Cố Phi, cô là một mục sư quyết định không có tác dụng gì.
Cố Phi lại chậm chạp không có phản ứng. Gặp chuyện bất bình hô một tiếng, đây cũng là cơ hội Cố Phi chờ mong đã lâu.
Chỉ là sự thực luôn luôn trêu người như thế, vì sao hết lần này tới lần khác người cần trợ giúp là Mang Mang Mãng Mãng… Cô gái này cũng không phải dạng người tốt gì, tuy rằng thấy cô tình cảnh lúc này tương đối thê thảm.
Được rồi, chẳng phải cô ta còn có một tên chồng đó sao? Cái thằng gọi Ngân Nguyệt kia đi đâu rồi?
Trong lòng Cố Phi đang tự hỏi đây, mấy người ở dưới sườn núi sớm đã giết xông đến trước mặt, thấy ba người xong, cũng ngẩn ra.
“Là anh/cô?” Một người đối diện và Lạc Lạc cùng nhau mở miệng nói.
Cố Phi ngẩng đầu đảo mắt qua. Móa nó, bên này cũng không phải kẻ gì tốt nữa.
Dẫn đầu, là Bất Tiếu từng bỗng chốc biến mất.