Cận Chiến Pháp Sư

Chương 149: Kết cục chẳng hề hoàn mỹ




Hai tiểu đội dong binh đoàn Mục Vân xông vào giữa rừng cây trên đồi, chạy thẳng tới đỉnh đồi.
Cành lá rậm rạp, muốn bằng mắt thường tìm ra người trên cây thật không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng Vân Trung Mục Địch đã chắc chắn có người ẩn thân tại đấy, tự nhiên sẽ không tùy tiện buông tha, mấy cung tiễn thủ và pháp sư đã bắt đầu leo cây.
Hàn Gia Công Tử ung dung bất biến, căn bản không thèm để ý bên người, tiếp tục chú ý tình huống Cố Phi chào hỏi cùng sáu tiểu đội bên kia, lại tiến hành chỉ dẫn một loạt xong, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
“Bây giờ vị trí của cậu là khu mà ngọn núi nhỏ kia không thấy được, ngoài ra còn có mấy cái địa phương cậu nhớ kĩ.” Hàn Gia Công Tử nhanh chóng báo ra mấy cái tọa độ.
“Chốc nữa theo thứ tự mấy cái tọa độ này mà chạy, có thể giúp cậu chống đỡ thêm một hồi, bất quá sau đó thì phải dựa vào chính cậu đấy.” Hàn Gia Công Tử nói, “Còn… 11 phút, kiên trì.”
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Cố Phi cảm giác có chút không đúng, lời Hàn Gia Công Tử nghe giống như là lời căn dặn trước khi chết vậy.
“Tôi đã bị phát hiện, bất quá cho dù tôi ngủm, chúng ta vẫn dẫn đầu với 6 vs 5, cậu vạn lần không thể chết, vượt qua 11 phút này!” Hàn Gia Công Tử nhanh chóng nói với Cố Phi. Khóe mắt đã liếc về hai tên cung tiễn thủ leo đến lưng cây, đang nhìn bốn phía.
“Ở chỗ đó!” Rất nhanh một tên cung tiễn thủ đưa tay chỉ ra chỗ Hàn Gia Công Tử.
“Chạy, không ngừng mà chạy, phát huy tốc độ của cậu, nhất định không nên giao đấu với bọn họ.” Hàn Gia Công Tử nói ra rồi câu sau cùng. Hỏa cầu, mũi tên đã một ùn ùn đánh về phía hắn.
Mặc dù Hàn Gia Công Tử có kỹ thuật mục sư rất giỏi, nhưng phương thức thêm điểm chính là khác người, hắn không phải giống đa số mục sư sẽ thêm điểm một chút vào thể chất, nên sinh mạng có hạn. Ở dưới sự đồng loạt công kích của mấy người họ, dựa vào Hồi Phục Thuật chỉ chống đỡ được hai hiệp liền hóa thành ánh sáng trắng đi rồi.
Tỷ số lại lần nữa bị sửa đổi, 6 vs 5. Thắng bại chỉ ở cuối cùng một điểm, chỉ cần cướp được một điểm kia thì dong binh đoàn Mục Vân cho dù hy sinh lớn hơn nữa cũng không có vấn đề rồi. Công Tử tinh anh đoàn chỉ kém một người ấy, chính là toàn quân bị diệt.
Vân Trung Mục Địch thở phào nhẹ nhõm, khó trách lúc trước tác chiến bao vây chúng luôn triển khai không thuận lợi miếng nào, mình còn tưởng rằng là bởi vì chỉ huy quá mức mơ hồ, dẫn đến việc không cách vây bắt chính xác. Sớm nên nghĩ đến đối phương cũng có người âm thầm chỉ huy.
Vân Trung Mục Địch trong bụng có chút ảo não, bất quá cuối cùng cũng xong rồi, còn mười phút, đối phương chỉ có một người, lần này để xem hắn hướng trốn đi đâu được.
Góc xa xa, Cố Phi mới vừa vòng qua một ngọn núi nhỏ, Vân Trung Mục Địch lúc này không thấy được hắn, nhưng phương hướng đại khái vẫn biết, vội vàng chỉ dẫn tiểu đội xuất phát qua hướng bên kia.
“Tiểu đội thứ tư, thứ năm, từ đồi bên trái đi vòng qua; tiểu đội thứ nhất, thứ hai, từ đồi bên phải lượn đến; tiểu đội thứ sáu, thứ tám đi thẳng bay qua đỉnh núi; tiểu đội thứ ba, thứ bảy ra khỏi rừng cây rồi chạy theo hướng bốn giờ.” Vân Trung Mục Địch truyền đạt xong các chỉ thị, trong đầu nghĩ lần này hẳn sẽ không vấn đề. Đang tự mãn, đột nhiên thấy bóng người màu đen kia rõ ràng đã phi qua đỉnh núi, nhưng lại đột nhiên ngoặt trở về đỉnh núi nhỏ.
“Đối phương ở đỉnh núi! Vây núi lại!” Vân Trung Mục Địch vội vàng hạ lệnh.
“Rõ.” Các thành viên đáp lại. Cố Phi đứng trên ngọn núi nhỏ, đã không chỉ một mình Vân Trung Mục Địch có thể nhìn thấy rồi, mọi người tản ra bày trận, với hình thức vây quanh xông lên đỉnh núi.
“Nghe Công Tử chỉ huy…” Câu Kiếm Quỷ nhắn lại sau khi cứu mình lúc này vẫn còn bên tai Cố Phi.
“Đã như vậy…” Cố Phi nắm chắc kiếm Ám Dạ Lưu Quang trong tay. Hắn là muốn nhắc nhở mình lại một lần: Lúc này đây nó không phải là thứ sắc bén để chém người, mà là thứ cung cấp bổ sung thêm 20 điểm nhanh nhẹn giúp mình chạy nhanh hơn nữa.
Đứng trên cao phất phất tay với mọi người dưới núi. Cố Phi quay người lại lui đến một đầu núi khác, cất bước chạy như điên. Trong kênh chat dong binh đoàn, mấy cái toạ độ Hàn Gia Công Tử liệt kê vẫn trưng ra rõ ràng ở đó.
“Cái đầu tiên…” Cố Phi chạy theo hướng mục tiêu đầu tiên, mặc dù hai đầu đã có người bên dong binh đoàn Mục Vân đang xông tới, đáng tiếc cuối cùng lại chậm một bước. Bốn tên cung tiễn thủ nhanh nhất phát giác không đủ kịp để ngăn Cố Phi, vội vàng dựng cung lên bắn mũi tên về Cố Phi.
Bốn mũi Truy Tung Tiễn đuổi đến Cố Phi. Cố Phi một tay cầm kiếm Ám Dạ Lưu Quang, một tay kia cũng rút ra Viêm Chi Tẩy Lễ, quay đầu chú ý khoảng cách mình với Truy Tung Tiễn.
Đến thời cơ không sai biệt lắm đột nhiên dừng bước rồi quay người, soàn soạt mấy tiếng liền khua rơi bốn mũi tên.
Chút quấy rầy ấy ngược lại đúng là có ảnh hưởng tốc độ của Cố Phi, đối phương mượn cơ hội kéo gần lại không ít. Chỉ tiếc kỹ năng đều có thời gian cold-down, bốn người tạm thời không cách nào lại dùng Truy Tung Tiễn. Mấy kỹ năng như Thư Kích thì Cố Phi căn bản không ngăn cản, lách người vài lần liền né qua rồi.
Bốn người rất hối tiếc, sớm biết căn bản bốn người sẽ không cùng dùng Truy Tung Tiễn, chốc chốc lại bắn một cái quấy nhiễu tuần hoàn bước chân Cố Phi tiến về trước, cuối cùng tuyệt đối có thể đuổi kịp hắn đấy. Nhưng ai có thể ngờ tới còn tồn tại kẻ có khả năng biến thái thoáng cái khua rơi bốn mũi Truy Tung Tiễn được chứ? Giây phút bốn người phóng mũi tên kia, nghĩ có thể khiến Cố Phi lập tức thành người chết cơ.
Lúc này hối hận đã muộn rồi. Cố Phi đã cắt đuôi chạy đi, loại chức nghiệp giống chiến sĩ hay mục sư, căn bản không có lòng tin nào có thể đuổi kịp. Một đường chạy nhanh lao ra vây quanh Cố Phi, nhưng lại bị đối phương ném toàn bộ lại sau lưng, lấy tốc độ đó của hắn, muốn tạo thành vòng vây bắt hắn căn bản là một chuyện không thể nào.
Xa xa Vân Trung Mục Địch phát hiện Cố Phi đột nhiên từ sau đồi lượn vòng ra, mà thành viên phe mình ai ai cũng đều ở phía sau cái mông hắn, lập tức ý thức được hiện giờ không ổn.
Vây bắt tên có tốc độ như siêu nhân này, nhất định phải quăng lưới phạm vi lớn, dồn ép không gian của hắn, sau đó từng bước co lại. Giống như hành động bao vây ở ngọn núi nhỏ mới vừa rồi, một khi để cho hắn lao ra, tương đương với cá trở về biển khơi hoặc chim sổ lồng, còn muốn vây bắt hắn… mười phút, liệu đủ không? Không, bây giờ chỉ còn lại chín phút rồi.
Trên trán Vân Trung Mục Địch bắt đầu chảy mồ hôi, lần này không dám lại tùy ý chỉ huy thủ hạ nữa. Vừa tính toán phương hướng Cố Phi chạy, vừa nhanh chóng phân tổ lại một lần các thành viên dựa theo tốc độ của họ.
Tốc độ chậm đi trước dồn đường, chặt đứt đường lui của Cố Phi, tốc độ nhanh lượn vòng từ hai cánh ra trước, tóm lại, là phải gói Cố Phi ở trong cái túi lớn mới bày ra này.
Chẳng ngờ Cố Phi lao ra một đoạn, sau đấy đột nhiên lại bẻ cong phương hướng, lúc này hai cánh túi còn chưa có hình thành, lần biến đổi hướng này lập tức đánh loạn sự sắp xếp của Vân Trung Mục Địch.
“Làm sao có thể! Chẳng lẽ còn có người âm thầm chỉ huy sao?” Vân Trung Mục Địch rất khiếp sợ. Nhưng thống kê của hệ thống hiện tỷ số thật sự chân thật đáng tin, đối phương xác thực chỉ còn lại một người dưới mắt mình mà thôi.
Vân Trung Mục Địch sắp xếp việc bày trận lần nữa, ai nghĩ được vào thời điểm có chút tiến triển theo ý muốn, Cố Phi đột nhiên lại đổi hướng thêm một lần.
Vân Trung Mục Địch hoàn toàn không nói nên lời, rõ ràng là hắn trù hoạch kết lưới, lúc này lại có một loại cảm giác: sớm có một tấm lưới lớn hơn đã vây mình ở trong đó, muốn thực hiện chiến thuật bản thân, không đâm phá cái lưới này thì không thể thành công. Muốn đâm phá lưới ấy cũng không phải là không thể nào, nhưng lúc này lại không có thời gian. Cách thời gian trận đấu này kết thúc chỉ còn lại sáu phút.
Toàn bộ dong binh đoàn đều hoảng loạn lên hết. Mới đầu không có một người coi một dong binh đoàn chỉ có sáu người ra gì cả. Mọi người đều cảm thấy sẽ giống vòng thứ nhất ngày hôm qua vậy, đi vào du lịch chơi chốc chốc, cầm “perfect” xong sau đó rời đi. Ai sẽ nghĩ tới luân lạc tới một cục diện thương tâm thế này đâu? Đối phương chỉ cần qua sáu phút, thì chiến thắng rồi.
Không đúng, là năm phút.
Cố Phi vừa chạy vừa lưu ý sau lưng, thỉnh thoảng có thể thấy đầu mấy người. Ngọn núi nhỏ xa xa, người nào đó còn đứng yên tại đó, chắc hẳn vẫn là tên chiến sĩ kia.
Cố Phi khắc chế xúc động xông tới giao thủ với hắn ta, tiếp tục kiên định không dời mà dựa theo toạ độ mà Hàn Gia Công Tử cho để chạy.
Mặc dù đối với cách làm của Hàn Gia Công Tử cũng có chút mờ mịt cùng chút khó chịu. Nhưng mà, vì câu nói kia của Kiếm Quỷ, mình vẫn nên khắc chế dục vọng của bản thân vậy!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Lúc cuộc thi PK còn lại hai phút, Cố Phi chạy xong hết mấy cái toạ độ mà Hàn Gia Công Tử lưu lại. Lúc này ở vào một ngọn núi nhỏ khác, xa xa Vân Trung Mục Địch lòng dạ ngổn ngang mà chạy về phía này luôn.
Trong lòng Cố Phi bấy giờ cũng có chút khẩn trương… chỉ còn lại hai phút thôi, cũng không nên liều lĩnh thêm, một khi xông ra lại gặp phải tình huống ăn chắc hy sinh ban nãy, vậy thì quá thật xin lỗi người xem rồi.
Nếu như chẳng qua là mình một thân một mình, sớm giết thống khoái đi rồi, quan tâm kết quả làm quái gì. Nhưng giờ phút này, thắng lợi của dong binh đoàn lại hoàn toàn đặt trên vai mình… Mẹ, chẳng lẽ mình cũng bị Công Tử tính kế luôn hả trời. Cố Phi âm thầm nghĩ, xoay thân chạy về hướng bên trong phạm vi tầm mắt mình không thấy người.
Một phút… Ba mươi giây… Mười giây…
Vân Trung Mục Địch rốt cuộc chán nản mà ngã ngồi xuống đất, thua rồi… Nhưng thua thế này, thật tức cmn nghẹn quá! Toàn thể thành viên cùng Vân Trung Mục Địch đang trong đó gầm thét bị truyền tống ra khỏi sân đấu. Kết quả cuộc thi PK vòng thứ hai, Công Tử tinh anh đoàn lấy tỷ số 6 vs 5 đào thải Mục Vân.
“Con mẹ nó, Công Tử tinh anh đoàn con rùa đen rúc đầu kia đang ở chỗ chết tiệt nào?”
Truyền tống trận bên ngoài hành hội dong binh, Vân Trung Mục Địch tụ chung với đám thành viên đứng trên đường phố mắng nhiếc tập thể.
Mà Cố Phi mới ra truyền tống trận, cũng đã bị Kiếm Quỷ túm lấy kéo sang một bên. Công Tử tinh anh đoàn sáu người, lúc này làm ổ ở một xó bên cạnh. Lắng nghe bên kia từng trận mắng nhiếc, sắc mặt khó coi, Ngự Thiên Thần Minh là đứa nhăn nhó nhất.
Hàn Gia Công Tử nghe xong, lắc lắc đầu nói: “Lần này tác chiến còn chưa hoàn mỹ, chúng ta hẳn nên che mặt.”
“…”
“Con mẹ nó, đây cũng là thắng à!!!” Ngự Thiên Thần Minh rốt cục vẫn không chịu đựng được, bùng nổ.
“Lấy chỉ huy của anh, phối hợp Thiên Lý, chúng ta hoàn toàn có năng lực tiêu diệt hết bọn họ, tại sao phải như thế này hả!” Ngự Thiên Thần Minh chất vấn Hàn Gia Công Tử.
Thắng thì thắng rồi, nhưng thắng không hề đẹp, cũng không thể làm người tin phục, bên tai không dứt tiếng mắng của dong binh đoàn Mục Vân bên kia chính là chứng minh rõ nhất.
Hàn Gia Công Tử cười lạnh một tiếng, không nhanh không chậm mà nói: “Chúng ta phải thắng chính là cả cuộc thi PK, đó là dựa vào chiến lược ảnh hưởng toàn cục, mà không phải là chiến thuật vẻn vẹn để thắng được một trận đấu mà thôi.”
Ngự Thiên Thần Minh ngẩn ra: “Chiến lược gì?”
“Cậu rất mau sẽ được biết.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Chạy tới chạy lui kéo dài thời gian có ý gì, một chút khiêu chiến cũng không có!” Ngự Thiên Thần Minh nói.
“Khiêu chiến? Anh tại sao không đi lên đỉnh núi đầy tuyết đầy gió rồi đi ăn kem thử xem? Như thế rất có khiêu chiến.” Hàn Gia Công Tử nói.
“Vậy thì có ý nghĩa gì!” Ngự Thiên Thần Minh kêu.
“Kết quả có ý nghĩa và khiêu chiến vô ý nghĩa, cậu chọn loại nào?” Hàn Gia Công Tử hỏi.
“Có chút khiêu chiến bản thân, đối với tôi mà nói là rất có ý nghĩa…” Cố Phi đột nhiên bất thình lình chêm một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.