Cận Chiến Pháp Sư

Chương 157: Bạo lực vs chiến thuật




Một cái Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm dấy lên ở trước người Cố Phi, đồng thời còn có Thiên Hàng Hỏa Luân bắt đầu ở trên trời chiếu rọi.
Cố Phi đưa mắt nhìn xuyên qua ánh lửa, trong đám người Đối Tửu Đương Ca bên kia đích trong mấy người, một tên mục sư lười biếng mà tự nhiên Hồi Phục Thuật, luôn luôn liếc mắt sang Cố Phi bên này. Thấy ánh mắt Cố Phi đã tìm tới hắn ta, tay trái rảnh rang vẫy tay chào hỏi với Cố Phi nữa cơ.
“Đạo tặc đừng Tiềm Hành đi qua nữa, vô dụng. Cung tiễn thủ đừng bắn một lượt, lần lượt bắn này tiếp theo cái kia quấy nhiễu hắn. Pháp sư tiếp tục đừng có ngừng.” Hàn Gia Công Tử vừa mỉm cười nhìn Cố Phi, vừa chỉ huy thành viên Đối Tửu Đương Ca tiến hành đả kích hắn.
Cố Phi kêu các cô toàn bộ lui ra, ngược lại để cho bọn họ đều rút tay lại toàn diện ứng phó Cố Phi một người.
Các cô bị Cố Phi lệnh cho bắt buộc lui ra, vì vậy mọi người đều đang mong đợi Cố Phi làm sao “để tôi tới”, kết quả là thấy hắn bị đối phương giữ chân tại chỗ, bị cung tiễn thủ quấy nhiễu, ngâm xướng cũng không thể hoàn thành được.
“Hỏa Cầu, bắn!” Cố Phi vào lúc rảnh thả ra cái pháp thuật đơn giản nhất này pháp thuật.
Mặc dù đánh trúng thì tổn thương kinh người, nhưng vấn đề là pháp thuật cái này nhỏ yếu nhất này pháp thuật phán định cực yếu, mấy tên chức nghiệp chiến sĩ của đối phương các loại nghề đi lên một kiếm liền chém đem hỏa cầu chém thành pháo bông rồi nữa, không có uy hiếp nào đáng nói.
Cố Phi ứng phó một mũi tên lại một mũi tên, muốn chờ đến khi vành đai pháp thuật ngăn cách trước người biến mất. Nhưng hiển nhiên một cái pháp sư bình thường có pháp lực nhiều hơn Cố Phi nhiều, không hề như hắn lên ném bốn năm cái pháp thuật phạm vi lớn liền không có cách nào tiếp tục.
Trong thời gian trì hoãn ngắn ngủi ấy, người phe Đối Tửu Đương Ca đích người đã không ngừng từ hai phương hướng chạy tới, Cố Phi đứng ở trên sườn núi nhìn xa một chút, phát hiện không ít thành viên trong trận chữ 排, nhưng là đi đường xéo đuổi về hướng này từ hai cánh cùng với phía sau chiến trường nhỏ, là muốn trực tiếp vây các cô ở chỗ này giải quyết một lần.
Ngay thời điểm tiến lùi không được, Cố Phi còn nhận được cái tin nhắn. Mở ra xem qua, lại là Hàn Gia Công Tử: “So với bạo lực của cậu, xem ra chiến thuật vẫn còn có tác dụng hơn nhể!”
Người này thật có thú vui ác liệt mà! Cố Phi oán hận nghĩ. Đối phương số người càng ngày càng nhiều, phương châm đối phó Cố Phi nhưng thủy chung không đổi.
Dù là có cơ hội vòng qua Cố Phi đi công kích bên sườn cũng không có ai tới thi hành, vẫn cố chấp mà sử dụng pháp thuật ngăn cách Cố Phi ở bên ngoài.
Thành viên còn lại bấy giờ đều đi công kích các cô gái, các cô gái vừa phản kích, vừa thỉnh thoảng nhìn lại Cố Phi bên này. Các nàng còn đang mong “để tôi tới” kia của Cố Phi nhanh chóng tới.
Tình thế càng tồi tệ, tiếp tục như vậy các cô bị tiêu diệt chẳng qua là vấn đề thời gian, kế đó Cố Phi sẽ phải nghênh đón hơn 700 người vây đánh. Cố Phi PK có tốt hơn nữa, thì loại chuyện này tuyệt đối không phải thứ hắn mong muốn.
Đảo mắt bốn phía, phát hiện phía sau có khối nham thạch không lớn cũng không nhỏ. Cố Phi lách mình đi vòng ra phía sau khối đá. Công kích của cung tiễn thủ bị đá ngăn cản hết, nhất thời khẩn trương lên.
Hàn Gia Công Tử vẫn ung dung mà cười một tiếng: “Không sao, chỗ đó ngâm xướng ra pháp thuật cũng công kích không tới chúng ta, khối đá kia sớm đã nằm trong tính toán của tôi.”
Nhóm pháp sư của Đối Tửu Đương Ca ngẩn ra, ngay sau đó lưu ý, quả nhiên phát hiện bất luận là Thiên Hàng Hỏa Luân hay Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm, đều không cách nào công kích được khối đá kia, cái này dĩ nhiên có ý nghĩa rằng Cố Phi cho dù ở dưới sự che chở của hòn đá kia đột nhiên lộ mắt hoàn thành ngâm xướng cũng sẽ bởi vì cách quá xa không cách nào công kích được mọi người.
Mọi người đang suy nghĩ, quả nhiên thấy Cố Phi đột nhiên lộ đầu ra một chút.
Không lâu sau, Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm ở trước mặt mọi người dấy lên, nhưng cách người gần đấy nhất cũng chừng hai mét, mọi người ha ha cười to. Đều khen ngợi Hàn Gia Công Tử tính toán chính xác tỉ mỉ.
Ngay tại lúc này, Cố Phi đột nhiên từ sau khối đá lao ra, chẳng quan tâm gì cả, trực tiếp xông vào hướng đám pháp thuật ngăn trở kia sang đây.
“Bắt đầu xúc động rồi? Đây không phải là muốn chết sao!” Trong tiếng cười lạnh của Hàn Gia Công Tử, Cố Phi đã ghim vào trong một mảnh lửa cháy phừng phừng.
Với tốc độ của Cố Phi, muốn xuyên qua đoạn khoảng cách ấy bất quá là trong nháy mắt, vấn đề là hắn căn bản không cách nào chịu đựng được một cái Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm cùng một cái Thiên Hàng Hỏa Luân đánh cùng lúc.
Hàn Gia Công Tử đã cho rằng sẽ không nhìn thấy bóng người Cố Phi được nữa, kết quả, ở trong ánh mắt mọi người kinh ngạc, bóng người Cố Phi từ trong ánh lửa trực xông tới, trên người còn mang theo dấu vết nám đen bị cháy qua.
“Làm sao có thể!” Nhóm pháp sư chế tạo vành đai cách ly trố mắt nhìn nhau, không tự chủ được mà ra tay.
Không ngừng có pháp thuật đánh ra rồi biến mất. Trên đất lưu lại dấu vết thiêu cháy cùng với Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm kéo dài chưa xong, mà trên bầu trời, bất ngờ còn có một vòng lửa lẩn quẩn.
“Vòng lửa của ai, sao không ném?” Không hổ là cao thủ công hội lớn, chốc lát đã tìm được nguyên nhân, cùng nhau nhìn về mấy tên pháp sư phụ trách đánh ra vành đai cách ly.
Mấy người hai mặt đối diện, hoài nghi lẫn nhau. Trên người Cố Phi phía đằng trước còn bốc hơi khói cười một tiếng: “Đang nói cái vòng lửa này sao? Xin lỗi, để cho mọi người chê cười rồi… Là của tôi đấy.” Vừa nói xong, Cố Phi nói tiếp một tiếng “hàng” xuống.
Vòng lửa kia từ trên trời rơi xuống, đập lên trên mặt đất.
“Chú mày…” Tất cả mọi người kịp phản ứng: “Quá gian trá rồi!”
“Ồ, cũng không phải hữu dũng vô mưu mà!” Ngay cả Hàn Gia Công Tử cũng không nhịn được khen một câu.
Cố Phi đột nhiên thò ngang bỏ vô một cái Thiên Hàng Hỏa Luân, đánh vỡ tính liên tục phóng pháp thuật của mấy tên pháp sư. Nhưng giữa việc phối hợp của cao thủ, vì giữ liên tục, đương nhiên là chờ khi một cái vòng lửa rơi xuống tới nửa đường bổ sung cái thứ hai.
Cố Phi gọi ra một cái vòng lửa bất động, thắng được vài giây phút chần chờ. Chút thời gian này dẫn đến việc có thời điểm trong vành đai cách ly xuất hiện chỉ có một Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm, Cố Phi nắm lấy cơ hội ấy, ngạnh ăn tổn thương vọt tới.
Biện pháp này thật ra thì vẫn là tương đối liều mạng. May là Đối Tửu Đương Ca đều là cao thủ pháp sư biết phối hợp. Nếu đổi lại là mấy cô nàng bên Trọng Sinh Tử Tinh, nhất định là theo ý mình thả ra pháp thuật, ở đâu ra việc sẽ suy nghĩ cùng người khác tạo thành thế công hữu hiệu nhất chứ.
Vốn là sự phối hợp ưu tú, lúc này ngược lại thành cửa bị Cố Phi lợi dụng đột phá.
“Mau công kích!” Mọi người ở trong mộng mới tỉnh giờ ý thức được kẻ địc đã vọt tới trước người bọn họ, vội vàng tổ chức tấn công.
“Đã muộn!” Cố Phi xông lên đã vọt đến trước mặt mấy tên pháp sư khiến hắn có oán niệm rất nặng. Mấy pháp sư giơ lên pháp trượng còn chưa đọc xong, bị Cố Phi dùng một cái Song Viêm Thiểm giết chết một vòng.
“Moá nó, đây là pháp sư gì hả!” Những người còn lại trợn mắt há mồm.
Cung tiễn thủ cũng là đám mà Cố Phi muốn ngâm xướng pháp thuật phạm vi lớn công kích, họ còn muốn bắn mũi tên cắt ngang hắn ngâm xướng, Cố Phi không ngờ đã bước dài vọt tới trước, vừa lách khỏi công kích của bọn họ, vừa cận thân dùng “Song Viêm Thiểm” giết thêm mấy pháp sư nữa.
“Tổn thương pháp thuật cũng quá biến thái rồi nghen!” Mọi người kêu lên, đồng thời cũng hiểu ra tại sao Hàn Gia Công Tử sẽ đối với tên pháp sư này có vài phần coi trọng như thế, không dám để cho hắn gần người, không dám để hắn ngâm xướng. Mà xác thực, thương tổn pháp thuật kia quá kinh người rồi.
Mấy cung tiễn thủ vừa chạy tản ra bốn phía, vừa hướng về Cố Phi phát động công kích: Truy Tung Tiễn.
Nó không khiến Cố Phi sợ, nhưng là một chiêu thức rất phiền. Bởi vì chiêu này không cách nào tránh né, phải dùng kiếm gọt rơi chúng, thật sự là có tính quấy nhiễu rất lớn với tiết tấu công kích.
Cố Phi huơ kiếm ứng phó Truy Tung Tiễn, mấy tên chức nghiệp cận chiến cũng xông lên dây dưa hắn.
Cố Phi trước dùng qua Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm và Thiên Hàng Hỏa Luân, tiếp liền nắm lấy cơ hội mau mau xông ra. Căn bản không thời gian ăn trái cây khôi phục pháp lực.
Vừa qua tới đây dùng Song Viêm Thiểm tiễn mấy tên pháp sư đi, lúc này pháp lực đã không nhiều, muốn đem mấy người vây đánh này trong nháy mắt giết sạch là không thể nào làm được.
Hàn Gia Công Tử tựa hồ cũng biết quẫn cảnh của Cố Phi, lui sang một bên rồi cười hì hì với hắn.
Cố Phi lập tức nghiêng đầu gầm lên: “Còn nhìn tôi làm gì? Đi giết tên mục sư kia chết!”
Mọi người không kìm lòng được cũng nghiêng đầu theo hắn, kết quả thấy rõ ràng chỉ có không khí. Cũng kinh ngạc mà nhìn lại Cố Phi, trong đầu nghĩ thằng nhóc này đầu óc đã có vấn đề rồi đấy à?
Ai ngờ đến việc trong không khí kia thật sự dần dần hiện ra bóng hình một người, theo bóng người hoàn toàn rõ ràng, tốc độ đi tới cũng trở nên cực nhanh, đảo mắt đã đến trước người Hàn Gia Công Tử còn hai mét thôi.
Tế Yêu Vũ.
Cố Phi chú ý tới lúc mình xông qua vành đai pháp thuật cách ly, thì có một người Tiềm Hành từ phương hướng bọn con gái kia lượn qua đến nơi này. Vốn dĩ khi đối phương chưa hiện thân, Cố Phi cũng sẽ không biết là ai.
Nhưng tốc độ di chuyển của người này quả thực làm cho ai cũng có thể lập tức đoán ra. Ngoại trừ Tế Yêu Vũ, Cố Phi thật nghĩ không ra còn ai có khả năng trong lúc Tiềm Hành mà vẫn di động nhanh như vậy.
Bên người Hàn Gia Công Tử bấy giờ lại không người nào, hơn nữa hắn ta cũng không phải mục sư chuyên thể chất. Lấy tốc độ và sát thương hung hãn của Tế Yêu Vũ, sợ rằng hắn ta ngay cả việc dùng Hồi Phục Thuật kéo dài thời gian cũng không thể. Cố Phi thấy vui vẻ yên tâm quá mức, còn cười hì hì với Hàn Gia Công Tử.
Vậy mà Hàn Gia Công Tử cũng không nóng nảy, đón nụ cười rạng rỡ của Cố Phi, lại phản kích một nụ cười lạnh.
Dáng tươi cười còn chưa mất đi, chỉ nghe Tế Yêu Vũ kêu một tiếng “Ai da”.
”Sao lại có cạm bẫy!” Tế Yêu Vũ giận điên người. Mới vừa rồi cung tiễn thủ bắn Tế Yêu Vũ dưới tốc độ di chuyển cực nhanh đều bắn không trúng, lúc này đều đang điều chỉnh tư thế. Bắn mục tiêu cố định thì mọi người đều là chắc chắn những chín mươi phần trăm, nên giờ không hoảng hốt không vội vàng đắc ý giương cung cài tên chậm chạp.
“Thật là phiền toái mà!” Cố Phi thở dài, dùng hết một chút pháo lực cuối cùng trên người, một cái Song Viêm Thiểm giết ra một cái lỗ hổng vòng vây, bước dài một bước vọt ra.
Mũi tên và Cố Phi cơ hồ đồng thời đến bên người Tế Yêu Vũ, Cố Phi khom lưng quét về phía chân cô ấy. Tế Yêu Vũ ai da một tiếng ngã nhào về đằng trước, nhưng thuận thế tránh khỏi mấy mũi tên bắn tới kia. Người Cố Phi sớm ở trước mặt chờ cô ấy, Tế Yêu Vũ ngã liền đập lên trên lưng hắn.
“Moá!” Cố Phi không nhịn được kêu lên kinh hãi: “Mấy cô gái nhà các cô tại sao người nào cũng nặng như người nào vậy!”
Nặng, mập, béo, xấu, già, một loạt từ ngữ liên quan đồng nghĩa đều tuyệt đối là từ cấm trước mặt phái nữ, Cố Phi lúc này to gan nói ra, Tế Yêu Vũ luôn luôn hung dữ giờ lại không có phát tác, ngược lại rất xấu hổ nói: “Xin lỗi mà! Đồ trong túi tôi tương đối nhiều.”
“Vứt đi! Nhanh vứt đi một chút coi!” Cố Phi khi đứng dậy đã đem Tế Yêu Vũ cõng ở sau lưng, lảo đảo lắc lư chạy thêm mấy bước. Thiếu chút nữa ói ra máu.
Cố Phi dĩ nhiên không phải muốn cõng Tế Yêu Vũ đi chiến đấu. Chẳng qua là vào thời điểm cô ấy không cách nào di động trợ giúp cô ấy dời đi một chút thôi. Dẫu sao chỉ cần kỹ năng cạm bẫy đã hết giờ, Tế Yêu Vũ cũng sẽ khôi phục lại bình thường, và không chịu tổn thương gì khác.
Đây là kiến thức mới vừa học được từ chỗ chuyên gia đi săn người đẹp ngày hôm qua.
Về phần làm thế nào để cạm bẫy mất đi hiệu lực… Cúi đầu nhìn là được rồi, lúc này cạm bẫy kẹp còn treo ở trên chân Tế Yêu Vũ đây này!
“Này!” Nghe thấy Cố Phi gọi to, Tế Yêu Vũ vội vàng móc đồ trong túi vứt ra ngoài.
Cố Phi quả nhiên cảm thấy trên lưng thoáng nhẹ đi chút, bước chân cũng nhẹ nhanh rất nhiều, quay đầu quan sát, truy binh phe địch nhưng tới nhanh hơn, cạm bẫy kẹp trên chân Tế Yêu Vũ vẫn còn tồn tại.
“Không cần phải để ý đến tôi nữa, anh chạy trước đi!” Tế Yêu Vũ hiên ngang lẫm liệt.
“Sao được!” Lại có người thay Cố Phi tiếp lời: “Cậu ta muốn chứng minh, đồng bọn là rất quan trọng.”
Cố Phi quay đầu, thấy Hàn Gia Công Tử đang mang vẻ mặt hài hước mà nhìn hắn.
Cố Phi cười nhạt một tiếng: “Không phải muốn chứng minh cái gì, có lúc đây chẳng qua là bản năng.”
Mặc dù Tế Yêu Vũ đã bỏ đi không ít thứ, nhưng thoạt nhìn nó vẫn nặng quá đà sức Cố Phi chịu, cuối cùng vẫn không nhanh lên được bao nhiêu. Đối phương rất dễ dàng mà đuổi tới kịp.
Tuy mình không còn pháp lực, nhưng vẫn không có vấn đề gì, nhưng Tế Yêu Vũ không thể di chuyển… Cố Phi thở dài.
Không nghĩ tới ánh mắt mọi người luôn luôn nhìn chằm chằm chằm chặp hai người, đột mà đều chuyển tầm nhìn, toàn bộ tập trung đến trên đất, ánh nhìn toát ra càng trở nên hồi hộp.
“Những thứ này…” Mọi người sững lại lẩm bẩm.
Cố Phi giương mắt quan sát, Tế Yêu Vũ ném đám đồ có không ít thứ mang ánh vàng lóng lánh sáng chói, Cố Phi đột nhiên nghĩ đến, trên lưng mình là vị chiến sĩ nhân dân tệ hung hãn nhất trong lịch sử của giới này, đồ mà cô ấy mang theo người, xem ra đều không phải là vật bình thường. Bất kể mình có thể dùng hay không, nhưng chung quy vẫn là tiền.
Đối mặt miếng bánh từ trên trời rơi xuống như thế kia, có bao nhiêu người sẽ từ chối được? Đám người chơi thuộc Đối Tửu Đương Ca trước mặt này thoạt nhìn cũng không có nghĩ muốn từ chối, nhưng mà…
Đi nhặt đi! Ngộ nhỡ không ai nhặt, bị người khác khinh bỉ thì sao giờ?
Không nhặt sao! Ngộ nhỡ người khác đi nhặt, kết quả mình không nhặt được gì thì tính làm sao?
Lúc này trong lòng mỗi người đều có một suy nghĩ vi diệu quấy phá ý chí, ai ai cũng đang do dự.
Hiệu quả Cạm Bẫy Săn Bắt bạn nghĩ sẽ dai dài bao lâu? Cố Phi cõng Tế Yêu Vũ đi thêm được hết mấy bước, bây giờ mọi người lại tập thể thất thần do dự, cạm bẫy trên chân Tế Yêu Vũ rốt cuộc rụng rồi.
“Tôi đã ok rồi.” Tế Yêu Vũ nhỏ giọng nói.
“Đi giải quyết bọn họ!” Cố Phi và Hàn Gia Công Tử lại đồng thời phát ra tiếng.
Tế Yêu Vũ nhảy đến trên đất, hết sức tự tin: “Vậy anh thì sao?”
“Tôi ăn chuối tiêu trước.” Cố Phi nói.
“Moá! Lại thế nữa…” Tế Yêu Vũ lẩm bẩm, đã phi thân ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.