Cận Chiến Pháp Sư

Chương 258: Băng Ảnh Thuật vô hiệu




Tính toán của Hàn Gia Công Tử chung quy vẫn có chỗ sai lầm. Đúng là đối phương chia đội ngũ thành hai, một bên lớn một bên nhỏ. Thế nhưng, đó không phải là cách thí xe giữ tướng gì cả.
Nguyên do xuất hiện việc suy tính lệch lạc này là do tin tình báo không đủ. Hàn Gia Công Tử không thể ngờ tới trong trận của đối phương lại xuất hiện cao thủ trong Năm kẻ mạnh. Phiêu Lưu ở chỗ này làm mắt nhìn, hơn nữa hắn lại có thực lực không phân cao thấp với đám người trong Công Tử tinh anh đoàn.
Thử nghĩ xem nếu vừa rồi không có Cố Phi phản ứng ngay giây phút cuối cùng, nếu như không phải hắn vừa học được Điện Lưu Tường Bích trước đó, thì nãy hắn có thể tránh thoát, nhưng Kiếm Quỷ e là lúc nãy đã bị Lạc Y Hồng Liên của Phiêu Lưu xử rớt.
Lúc này, Kiếm Quỷ vẫn còn sợ hãi trong lòng, hắn và Cố Phi đứng dựa lưng vào nhau, bốn người của đối phương lại chia ra bao vây hai người bọn họ ở giữa. Hơn nữa hiệu ứng ánh lửa của Lạc Y Hồng Liên quá mạnh, nó chỉ nở bung ra trong nháy mắt nhưng cũng đã đủ để đem tín hiệu truyền tới mọi chỗ trên bản đồ. Dù là dong binh đoàn Hắc Thủ hay là Công Tử tinh anh đoàn, chỉ cần nhìn ánh lửa bập bùng trên đỉnh núi là có thể biết đã có biến xảy ra.
Mà chắc chắn phe dong binh đoàn Hắc Thủ đã có dự định trước. Lúc này những người đang cẩn thận tìm tòi từng khu rừng đã lấy tốc độ nhanh nhất giết về. Còn đám Công Tử tinh anh đoàn ở ngay dưới chân núi, vừa nhìn thấy ánh lửa thì họ liền biết đã có đánh nhau, vì vậy bốn người đều vội vàng xông lên đỉnh núi.
“Vừa nãy là cái gì vậy?” Hữu Ca kinh ngạc hỏi.
Ánh lửa lớn như vậy, hiển nhiên nó không phải pháp thuật bình thường mà pháp sư hiện nay có khả năng sử dụng. Những người còn lại tự nhiên cũng không biết, chỉ có thể hỏi trong kênh dong binh.
“Là Phiêu Lưu!” Vụ nói chuyện trong game online này Kiếm Quỷ vẫn rất thạo, trả lời rất nhanh.
“Ồ!” Ngự Thiên Thần Minh bừng tỉnh, “Tôi nghe Thiên Lý nói qua, tên Phiêu Lưu có kỹ năng gì gì á! Hình như là kỹ năng bổ sung của trang bị, nghe tên có vẻ bá lắm!”
“Cái gì, cái gì, nó là gì?” Mọi người dồn dập hỏi.
“Xì. Làm sao tôi phải nhớ cái tên kỹ năng rác rưởi đó!” Mặt Ngự Thiên Thần Minh khinh bỉ, nhưng tâm trạng hắn thì lại lâm vào suy nghĩ: Lạc Y Hồng Liên, xem cái hiệu ứng kia thì chắc sát thương cũng không nhỏ đâu…
Thành viên của hai bên đều đã chạy về đỉnh núi. Dĩ nhiên là đoàn người Công Tử tinh anh đoàn sẽ đến đích sớm hơn những người kia. Chỉ là, lúc này đỉnh núi đã đánh lộn ỳ xèo rồi. Ở dưới sự che chở của Cố Phi, Kiếm Quỷ muốn phát động Tiềm Hành trước mặt bao người. Nhưng Phiêu Lưu phản ứng quá nhanh, vừa nhìn thấy hình bóng Kiếm Quỷ mờ đi thì hắn đã đưa tay tung ra một cái Thiên Hàng Hỏa Luân nện xuống.
Mà Cố Phi và Kiếm Quỷ cũng là những kẻ có kinh nghiệm phong phú, vừa nhìn miệng pháp sư động đậy liền né ngay lập tức, dù sao thì chuyện này cũng khá dễ dàng đối với hai người bọn họ.
Lúc mảnh trời mà Phiêu Lưu chỉ vào bắt đầu cháy lên, hai người đã chia ra, một người chạy về bên trái, một người thì xông về phía trước để chạy ra ngoài. Kiếm Quỷ nhằm về phía Hữu Thủ Tả Soái, cung tiễn thủ; Cố Phi lại xông về phía Phiêu Lưu, đại pháp sư kia.
Đương nhiên Hữu Thủ Tả Soái sẽ không ngốc đến mức vật lộn với một tên đạo tặc. Mà hắn lại chọn cách xoay người bỏ chạy. Kiếm Quỷ khi nãy đã sử dụng Tật Hành, bây giờ nó vẫn đang cooldown, đã mất đi kỹ năng gia tốc thì sẽ khó lòng đọ tốc độ với cung tiễn thủ. Cho dù Kiếm Quỷ có giày hiệu Truy Phong, nhưng nó cũng chỉ kéo ngắn khoảng cách chênh lệch tốc chứ không thể giúp áp sát đối thủ trong chớp mắt được. Kiếm Quỷ tức thì chỉnh lý mạch suy nghĩ, chỉ đuổi theo hai bước rồi lập tức quay đầu lại, hướng về phía Phiêu Lưu mà tấn công.
Hành động của Kiếm Quỷ và Hữu Thủ Tả Soái nhìn như đang chơi nhau vậy, muốn đi bắt, kết quả người ta chạy, vì vậy đột ngột quay đầu đi bắt Phiêu Lưu, thực sự đáng yêu không gì sánh được.
Nhưng Phiêu Lưu lại là một pháp sư vậy mà lại không có người bảo hộ bên cạnh. Cố Phi nghĩ tên này có chút khinh thường bọn họ, chắc hắn không ngờ tới một chiêu Lạc Y Hồng Liên vừa rồi không đạt được hiệu quả như trong tưởng tượng.
Kỹ năng của vũ khí có hai đặc điểm. Một là không có độ thuần thục, uy lực của nó ban đầu là bao nhiêu thì sẽ thể hiện ra như vậy, nó sẽ không phát sinh biến hóa theo thuần thục kỹ năng; Hai là vũ khí của kỹ năng thường có nhược điểm là thời gian cooldown rất dài. Hai người tin tưởng Lạc Y Hồng Liên sẽ không thể tái sử dụng nhanh như vậy. Vì vậy việc hai người bọn họ xông lên giờ chính là làm việc không hề chùn bước.
Phiêu Lưu cũng không hoảng hốt, hắn nhẹ nhàng kết thúc việc tung Thiên Hàng Hỏa Luân rồi đưa pháp trượng xuống để ngang trước ngực, trong miệng bắt đầu ngâm xướng: “Băng Ảnh Thuật! Tản mác đi!”
Lại là pháp thuật mới! Cố Phi và Kiếm Quỷ cùng nghĩ thầm. Nhưng hai người lại không quá bất ngờ. Rất hiển nhiên đám cao thủ này so với Công Tử tinh anh đoàn thì giàu có hơn rất nhiều. Trang bị quyển trục gì liên tiếp xuất hiện. Cố Phi nhớ tới Nghịch Lưu Nhi Thượng kia, cũng có một kỹ năng “Hàn Phong Băng Kính” gì đấy, phạch phạch vài tiếng dùng băng đi lót đường, thật đẹp mắt.
Mà Kiếm Quỷ lại khá là cẩn thận, hắn thấy có kỹ năng mới mà mình không biết nó có tác dụng gì thì bắt đầu dừng bước không tiến lên. Còn Cố Phi thì tương đối dũng cảm, hắn nghĩ thầm mặc kệ tung kỹ năng gì, cứ lao tới chém một nhát đã rồi tính tiếp.
Khi nãy, Cố Phi đã dùng qua Điện Lưu Tường Bích, dùng qua một chiêu Dịch Chuyển Tức Thời, nên lượng pháp lực hiện tại chỉ đủ một cái Song Viêm Thiểm, thêm một đòn Hỏa Cầu Thuật hoặc Lôi Điện Thuật mà thôi. E rằng Phiêu Lưu có phòng ngự pháp thuật cực cao thì sẽ không xử hắn được, nhưng là một pháp sư nha, cầm kiếm đâm đâm vài hồi vẫn có thể đâm chết hắn.
Cố Phi tiếp tục vọt tới trước, đồng thời hắn cũng tập trung tinh thần. Dù cho Phiêu Lưu tung ra pháp thuật gì thì hắn cũng phải phản ứng ngay lập tức.
Ngâm xướng hoàn tất, thân thể của Phiêu Lưu đột nhiên trở nên biến ảo như băng tuyết. Khi Phiêu Lưu đứng ở giữa nở nụ cười đặc biệt thuần khiết, băng tuyết đã biến mất. Kiếm Quỷ rất buồn bực, pháp thuật này gây sát thương, gió tuyết nhẹ nhàng nổi lên rồi biến mất, đây là chơi chiêu ảo diệu gì.
Mà lúc này thì Cố Phi lại dừng bước, mắt hắn đảo qua xung quanh. Trong nháy mắt hắn đã phát hiện mình và Kiếm Quỷ đã bị bao vây, hơn nữa lại còn bị Phiêu Lưu vây quanh. Hai người bây giờ đứng chính giữa hình tứ giác, tất cả các đỉnh đều là một Phiêu Lưu. Phiêu Lưu chỉ một mà nháy mắt biến thành bốn người.
“Băng Toàn Phong, toàn!” Bốn người Phiêu Lưu có động tác giống hệt nhau, âm thanh giống nhau như đúc. bốn luồng Băng Toàn Phong giống nhau lại theo hướng khác nhau thổi về phía Cố Phi.
Kỹ năng kiểu thực thể phân hoá thành thể ảo như thế này cũng thường gặp trong game online.
Thế nhưng những thể ảo kia có thể gây sát thương hay không thì lại tùy thuộc vào thiết lập của từng loại kỹ năng. Mà lúc này, trong bốn đạo Băng Toàn Phong đang lao đến thì chắc chắn có một đạo của Phiêu Lưu thật, không né không được. Loại kỹ năng này nếu gặp trong PK thì sẽ rất khó dây dưa, nhưng đáng tiếc lần này Phiêu Lưu lại gặp phải Cố Phi.
Bàn tay vàng cảm ứng sát khí siêu cấp vô địch của hắn lại được kích hoạt lần nữa, sau một hồi xem xét tỉ mỉ, Cố Phi đã biết trong bốn người ai mới là người thật.
Cũng do Phiêu Lưu không may mắn, nếu hắn tạo ra phân thân rồi cả đám đoàn kết đứng một chỗ thì dù Cố Phi có thể cảm giác được sát khí thì hắn cũng khó lòng đoàn ra trong đâu là bản thể trong bốn người. Nhưng lúc này, vì biểu hiện thanh thế của chiêu này nên hắn mới chia phân thân ra đứng bốn góc vây quanh, làm Cố Phi lập tức dựa vào phương hướng mà đoán được người nào mới là người thật.
“Dịch Chuyển Tức Thời! Chuyển!” Cố Phi giơ ngón tay lên, cả người hắn “vù” một tiếng rồi lóe lên ở sau lưng một Phiêu Lưu, giơ tay lên chém tới một kiếm.
Băng Ảnh Thuật của Phiêu Lưu là một kỹ năng duy trì liên tục, sau khi phân thân được tạo ra sẽ không vì bản thể bị tấn công mà tan biến. Nhưng việc Cố Phi thoáng cái đã nhìn xuyên bản thể trong bốn người là ai, khiến Phiêu Lưu giật nảy cả mình.
Dù sao chọn một trong bốn thì xác suất chọn đúng là 25%, nhưng Cố Phi một chút thăm dò cũng không có, trực tiếp Dịch Chuyển Tức Thời bay tới, một kiếm ấy đâm tới có biết bao tự tin kìa!
Phiêu Lưu kinh hoàng liếc mắt nhìn lại, mà lúc này Cố Phi cũng đặc biệt thuần khiết nhìn hắn, cười cười nói: “Không dễ xài nha!”
Sự biến thái của Băng Ảnh Thuật cũng được thể hiện rõ, Phiêu Lưu bên này kinh hoảng quay đầu lại nhìn Cố Phi, thì đồng thời ba phân thân kia cũng học theo, cả bọn quay đầu kinh hoàng nhìn ra phía sau nơi mà đám Tả Thủ Tả Ái, Hữu Thủ Tả Soái đang đứng. Điều này làm bọn họ cảm thấy hơi rợn người.
“Ảnh phân thân sẽ phục chế hoàn toàn cử động của bản thể sao! Băng Ảnh Thuật… ừm, nhớ kỹ rồi…” Kiếm Quỷ đứng một bên nhìn trọn màn biểu diễn kỳ dị này. Rất hiển nhiên, hắn cho rằng đây là chỗ sơ hở của Băng Ảnh Thuật. Hơn nữa sơ hở này rất nghiêm trọng, nếu như đủ tỉ mỉ thì sẽ rất dễ phân biệt thật ảo.
Trong lúc mọi người đang suy nghĩ thì Cố Phi đã chém ra kiếm thứ hai rồi. Sau khi sử dụng Dịch Chuyển Tức Thời, pháp lực của hắn bấy giờ cạn đáy, kỹ năng gì đều không thể dùng, chỉ có thể chém không Phiêu Lưu thế này thôi.
Nếu như là đơn đấu thì chắc chắn tình huống này đối với Phiêu Lưu mà nói tuyệt đối là vừa tàn khốc vừa không đành chịu, nhưng lúc này hắn cũng có được giúp đỡ. Vừa thấy tình cảnh trên, liền nhao nhao ra tay tương trợ. Hữu Thủ Tả Soái bắn Truy Tung Tiễn tới Cố Phi, Tả Thủ Tả Ái thì lên trước chặn Kiếm Quỷ, đạo tặc khác cũng rất dũng cảm tiến tới đánh về phía Cố Phi luôn.
Cố Phi muốn mau mau giải quyết Phiêu Lưu xong, trực tiếp làm lơ Truy Tung Tiễn rồi. Kỹ năng này trúng mục tiêu đặc biệt, nhưng công kích lại yếu, làm kỹ năng để công kích chính là không có khả năng, cơ bản dùng nó cũng chỉ giống như việc vây Ngụy cứu Triệu [1].
[1] Năm 353 trước công nguyên, nước Nguỵ vây đánh kinh đô Hàm Đan của nước Triệu. Nước Tề phái Điền Kỵ dẫn quân đi cứu Triệu. Điền Kỵ dùng kế sách của quân sư Tôn Tẫn. Nhân khi nước Nguỵ không phòng bị kéo quân đi đánh Nguỵ, quân Nguỵ phải trở về bảo vệ đất nước, quân Tề thừa lúc quân Nguỵ mệt nhọc đã đánh bại quân Nguỵ tại Quế Lăng, do đó nước Triệu cũng được giải vây. Sau này dùng câu ‘vây Nguỵ cứu Triệu’ để làm phương pháp tác chiến.
Do đó Cố Phi trực tiếp làm lơ như không thấy, mặc cho mình bị mũi tên bắn trúng vẫn tiếp tục đâm Phiêu Lưu.
Kiếm thứ ba đã hạ xuống, Phiêu Lưu còn chưa có chết, nhưng hắn muốn chạy cũng không thoát, muốn ngâm xướng thả pháp thuật thì vẫn luôn bị cắt đứt, đạo tặc chạy qua nhanh cũng không mau hơn tốc độ tay của Cố Phi. Trước mắt đã không ai có thể cứu được Phiêu Lưu, nhưng người này cư nhiên lại cười một tiếng, chợt mở miệng nói: “Lạc Y…”
Thời gian cooldown của Lạc Y Hồng Liên không hề dài như trong tưởng tưởng rồi!
Biết rõ cứ ngâm xướng thì sẽ bị cắt đứt, còn muốn xướng? Lẽ nào kỹ năng này sẽ không bị ngắt?
Trong giây lát tính bằng tốc độ ánh sáng, suy nghĩ của Cố Phi đã chớp hiện cực nhanh, không có để Phiêu Lưu muốn xướng thì tuỳ hắn xướng như lúc trước. Tay trái trống không của Cố Phi tức tốc vươn ra, hai chữ “Hồng Liên” vừa được Phiêu Lưu nói xong. Hắn còn đang muốn nói tiếp chữ “Khai!”, thì miệng đã bị Cố Phi chặn lại.
Mặt Phiêu Lưu lại kinh hãi tập hai, không ngờ tới Cố Phi sẽ dùng đến thủ đoạn như vậy.
Sức mạnh của Cố Phi khi đối mặt với bất kỳ người nào trước đây thì cũng nằm ở thế yếu, nhưng lúc này đây là Phiêu Lưu, cùng là một pháp sư, sức mạnh cũng chỉ đồng bậc với Cố Phi thôi. Vì vậy dưới sự vận dụng kỹ xảo dùng sức hữu hiệu của Cố Phi, Phiêu Lưu lại bị một cái tay của Cố Phi đè lật ngã ra đất rồi.
“Nếu bây giờ buông tay, lại kêu ‘khai!’ thì nó còn nổ được không ta?” Tri thức trò chơi của Cố Phi không đủ, lúc này hắn không dám kết luận, rất chi khổ não.
Kết quả Phiêu Lưu càng khổ, bị Cố Phi chặn miệng đè xuống đất, buồn bực muốn chết.
“Đây là đang làm gì thế này?” Lại có âm thanh truyền đến, các anh em Công Tử tinh anh đoàn từ dưới chân núi bấy giờ đã trèo lên đến đỉnh. Vừa nhìn đã thấy có bốn Phiêu Lưu y đúc trên núi, một kẻ bị Cố Phi đè ra đất, lập tức cả đám đều ngẩn ngơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.