Đỉnh núi, một mình Cố Phi đấu mười hai người!
Mỗi lần xuất thủ đều dựa trên quy tắc ai gần người nhất. Vì vậy, lúc này Cố Phi giương kiếm chém về phía một gã chiến sĩ cách đó không xa.
“Pháp thuật thứ tư sao!” Nguyệt Hạ Độc Bạch bắt đầu tính nhẩm. Nếu như đây là pháp thuật thứ tư của Cố Phi thì hắn sẽ không hề do dự mà chỉ huy đồng đội tiến lên bao vây.
Kết quả là Cố Phi không ngâm xướng, thân kiếm cũng không có ánh lửa. Thanh niên chiến sĩ chịu một kiếm, đưa mắt nhìn thương tổn rồi hắn kinh ngạc hô: “Không có việc gì, một kiếm tuỳ tiện thôi!”
Thanh niên này quá đỗi vui mừng nhưng Nguyệt Hạ Độc Bạch lại vô cùng phiền muộn. Hắn ước gì vừa rồi Cố Phi dùng một chiêu Song Viêm Thiểm mà giết tên chiến sĩ kia đi. Nếu vậy thì không cần e dè một lần pháp thuật cuối cùng của Cố Phi nữa, sợ vừa xông lên bao quanh, dùng một chiêu Song Viêm Thiểm giết bọn họ tan tành.
Một lời nói thuận miệng của chiến sĩ làm cho Nguyệt Hạ Độc Bạch phiền muộn, nhưng Cố Phi nghe được thì lại cảm thấy căm tức!
Kiếm pháp Cố Gia tinh diệu như vậy, mà lại thành “một kiếm tuỳ tiện” trong đối phương thôi.
Một kiếm tuỳ tiện, ngon thì né cho ta xem đi! Cố Phi lệ rơi đầy mặt, mấy gã người chơi này đều chả chuyên nghiệp gì. Cả ngày chỉ biết ca tụng công kích biến thái của mình, pháp sư giết người trong nháy mắt, chẳng lẽ không có ai chú ý tới: Công kích của người một nhà bay đều không có ai có thể tránh được ư? Pháp sư giết người trong nháy mắt, dù sao cũng phải chém trúng người mới giết được người khác chứ? Nếu không có khả năng đánh trúng thì dù sát thương có cao cũng làm được gì, ví như, tôi nè…
Cố Phi vừa nghĩ, vừa thì tên chiến sĩ kia đã trở tay bổ lại một búa.
Loại công kích tay chân vụng về như vầy trong mắt Cố Phi toàn là sơ hở. Nếu trong thực tế, một kiếm tuỳ tiện của Cố Phi đích thật cũng có thể phế hắn.
Khổ là đang trong trò chơi, Cố Phi đâm hắn ba kiếm mà tên này vẫn vô cùng đắc ý, vung rìu lớn cùng Cố Phi đối chém đây này! Đã vậy vừa chém hắn còn nói: “Tên này tiếc sử dụng pháp thuật rồi!”
“Ngu ngốc!” Nguyệt Hạ Độc Bạch tức giận mắng. Đúng là đối phương không nỡ dùng pháp thuật, nhưng chính cái phép mà hắn bo bo giữ lấy không dùng lại khiến cho những người khác không dám sáp vào. Nguyệt Hạ Độc Bạch đành phất tay ra hiệu cho những chức nghiệp viễn trình hỗ trợ. Nhưng khi liếc mắt nhìn thì lập tức hoảng hốt: Chỉ còn một cung tiễn thủ…
Cung tiễn thủ, pháp sư là hai chức nghiệp viễn trình chính bị giết ngay, hoặc đạp xuống dưới núi, đã bị Cố Phi xử lý toàn bộ trước lần tiếp xúc khi nãy rồi.
“Từ lúc bắt đầu, không phải là hành sự tuỳ theo hoàn cảnh không có ý nghĩa ẩn giấu gì ư…” Trên trán Nguyệt Hạ Độc Bạch lấm tấm mồ hôi.
Hắn vẫn cho rằng khi nãy đẩy người, chém người, rồi lại đẩy người cũng chỉ là việc đối phương lợi dụng để tiêu hao phe họ. Lúc này, Nguyệt Dạ Độc Bạch mới nhận ra mục tiêu của Cố Phi đều có mục đích. Những chức nghiệp viễn trình phần lớn đã bị tiêu diệt, còn chức nghiệp cận chiến thì không ai dám tiến lên… Lúc này, lẽ nào lại tạo thành cục diện một vs một?
Điều này quá buồn cười! Chỉ còn một cái phép thuật thôi mà. Lẽ nào lại có thể đánh đến nỗi phe mình không dậy nổi sao! Nguyệt Hạ Độc Bạch vừa thi triển Hồi Phục Thuật cứu net cho anh bạn chiến sĩ, đồng thời hắn sai người khác tiến lên đánh hội đồng.
“Nhưng mà, tên này còn một chiêu chưa dùng mà!” Người chơi thuộc chức nghiệp cận chiến khác chần chờ.
“Còn đúng một pháp thuật thì sợ cái gì. Dùng xong là hắn chết chắc!” Nguyệt Hạ Độc Bạch quát. Hắn cố ý nói rất lớn tiếng để Cố Phi nghe được.
Kế hoạch của hắn vốn cũng chẳng phải âm mưu gì, dù sao mọi chuyện cũng đã bày trên mặt bàn, đối phương chắc chắn cũng biết. Nhưng dương mưu của hắn là đề tỉnh Cố Phi rồi quan sát phản ứng của đối phương.
Phản ứng của Cố Phi là không có phản ứng. Tuy công kích bình thường ở dưới Hồi Phục Thuật của mục sư không thu được hiệu quả, nhưng Cố Phi vẫn tiếp tục đâm thọt. Mà tên chiến sĩ bị chém liên tục lại phản ứng rất kịch liệt, hai tay hắn cầm chặt rìu rồi gầm lên giận dữ: “Trước không cần tới!”
Moá! Cuối cùng cũng tới… Cố phi thấy tư thế của đối phương, trong lòng vui vẻ.
Toàn Phong Trảm, Toàn Phong Trảm của chiến sĩ. Lâu ngày không gặp mà! Cố Phi cảm giác dường như mình đã rất lâu không gặp được chiêu này, mà phương thức để tiếp chiêu này cũng đã phủi bụi lâu lắm rồi.
Dựng thẳng kiếm, lợi dụng triệt để.
Kiếm và rìu va vào nhau tạo ra âm thanh thanh thuý, Cố Phi bị Toàn Phong Trảm chém văng ra ngoài. Chiến sĩ thấy vậy cũng ngẩn ra, nhưng rất nhanh sự vui mừng đã hiện lên khuôn mặt của hắn: “Ha ha ha ha, mi cũng lăn xuống núi đi!”
Hắn cho là đòn hất văng này khiến Cố Phi bay lên, nhất định sẽ trực tiếp lăn xuống núi. Nhưng Cố Phi lại không cho là đúng mà nhìn khinh bỉ, cái này là chiêu mượn lực. Phương hướng cuối cùng sẽ do Cố Phi biến hóa. Hay nói cách khác, hướng bay đã được Cố Phi không chế cả rồi, làm sao mà hắn lại mượn lực rồi đâm đầu xuống núi được?
Cho dù là mượn lực bay xuống núi thì Cố Phi cũng tuyệt đối có thể rơi vững ở sườn núi. Anh coi chiêu của anh là Bão Thân Đầu của võ gia hay sao, có hiệu quả cứng ngắc trong không trung ư?… Cố Phi khó có được dịp từ góc độ trò chơi khinh bỉ đối thủ.
Chiến sĩ đang vui mừng, nhưng khi hắn nhìn thấy hướng bay và tốc độ của Cố Phi, cũng đoán chừng không có khả năng bay ra khỏi núi lăn xuống, cảm thấy thật tiếc. Vì hắn nhận ra mình không thể ăn miếng trả miếng, báo thù cho đám anh em của mình mà tiếc nuối.
Trên không trung, bằng tốc độ bằng nháy mắt một cái, Cố Phi cho kiếm vào túi, rút đao, hoàn thành trao đổi trang bị. Với Viêm Chi Tẩy Lễ trong tay, trong giây phút gần tiếp đất Cố phi đã chém một đao về phía người chơi đang đứng gần đó.
Lúc nãy, người chơi kia khi thấy Cố Phi bị đánh văng về phía mình, hắn còn suy nghĩ mình có thể dựa thế một phen ném gã này xuống chân núi, trong lòng còn đang cảm thấy rất hưng phấn đấy! Hắn lại không ngờ tới Cố Phi bay tới ổn định như thế, càng không ngờ tới người còn chưa rơi xuống, công kích đã đến.
Một đao lóng lánh chém ra, phụ pháp của Viêm Chi Tẩy Lễ bùng lên, ngọn lửa ấy ánh lên khuôn mặt đỏ bừng của người chơi ấy.
“Dùng pháp thuật rồi!!!” Những người khác thấy đồng đội của mình đứng trên bờ sinh tử lại trở nên kích động, cả đám vô tay hoan hô rồi vội vàng tiến tới, chuẩn bị tiến tới bao vây, muốn chém Cố Phi thành thịt vụn.
“Chờ một chút, đó không phải là pháp thuật!” Nguyệt Hạ Độc Bạch tức giận gào lên.
Trong lòng hô to trách vì sao đám người này không hề bình tĩnh chứ! Nếu như đó là pháp thuật thì tên kia còn có thể đứng đó bình yên sao? Với lại loại công kích này Nguyệt Hạ Độc Bạch cũng đã lĩnh giáo trong lần đụng độ trước với Cố Phi. Nó là công kích bổ sung.
Đúng là hiệu ứng nó gây ra vô cùng giống Song Viêm Thiểm, nhưng thương tổn lại không thể so sánh nổi.
Mặc dù Nguyệt Hạ Độc Bạch hô lên ngay lập tức nhưng cũng đã muộn. Các chức nghiệp cận chiến phe mình đã tiến về phía Cố Phi vây công, những người đứng phân tán, hầu như trong giây phút ấy đã đã tụ lại gần người Cố Phi… cái này… lẽ nào hắn bị Toàn Phong Trảm chém bay rồi rơi xuống đất cũng là tính toán chọn chỗ tỉ mỉ hết rồi?
Vẻ mặt Nguyệt Hạ Độc Bạch hiện lên vẻ khó tin, lời nhắc nhở chậm chạp kia không có tạo ra bất cứ tác dụng gì.
Mấy người áp sát đến người Cố Phi dù nghe được tiếng hô, nhưng máu đã dồn lên não, lại nói lúc này mấy người bọn họ muốn lui lại cũng không kịp, vì vậy ai cũng nghĩ thà hy sinh hai ba người cũng phải băm chết Cố Phi tại chỗ.
Chỉ tiếc, bọn họ vẫn hiểu rõ đủ về thân thủ của Cố Phi.
“Song Viêm Thiểm, thiểm!” Cố Phi đã sớm hoàn thành một lần đổi lại vũ khí, kiếm Ám Dạ Lưu Quang đưa ngang trước người, dưới chân Cố Phi xoay chuyển, đồng thời thân người, cánh tay, cổ tay, tất cả đều xoay theo một hướng.
Chiêu này, phải cảm tạ dong binh đoàn Hắc Thủ ngày đó ở dưới cửa thành giao thủ với Cố Phi.
Bởi vì thời gian duy trì kỹ năng là cố định, Song Viêm Thiểm thiêu đốt trong thời gian hữu hạn, làm sao chém được nhiều người nhất là một vấn đề mà Cố Phi vẫn luôn nghiên cứu.
Trước đó hắn chỉ đơn giản gia tăng sự nhanh nhẹn, đề cao tốc độ xuất thủ rồi tính toán vị trí của địch nhân, cuối cùng sẽ thu được kết quả tốt.
Nhưng lần trạm trán đó, lúc vô tình xoay người dưới cửa thành làm Cố Phi phát hiện tư duy của mình quá đơn giản, thật quá đần.
Tự bản thân hắn cũng đã đi theo lối mòn được trò chơi đặt ra, Cố Phi nhìn lại thật sự bi ai lại đáng thẹn.
Lúc trước hắn chỉ chú ý tốc độ xuất thủ, nhưng thật ra nếu phối hợp toàn bộ chuyển động của cơ thể thì phạm vi công kích sẽ tăng mạnh rất rõ ràng.
Lúc này, một chiêu Song Viêm Thiểm cải tiến của Cố Phi đang chuyển động, phạm vi đã đạt đến gần 450 độ…
Điều này đồng nghĩa với việc những người vây quanh hắn sẽ bị dính hai lần Song Viêm Thiểm. Đây là điều mà bất kỳ pháp sư nào cũng không làm được.
Từng luồng sáng trắng giống như pháo hoa lộng lẫy bắn lên ở xung quanh thân Cố Phi một vòng. Nói thật, cục diện này Nguyệt Hạ Độc Bạch đều không nghĩ tới. Hắn không nghĩ tới Cố Phi lại có thể giết sạch sẽ một vòng người. Một vòng người ấy, có chừng sáu người…
Hai mươi người lên núi, lúc này chỉ còn lại sáu người. Tuy lúc này pháp lực của Cố Phi cũng đã cạn hết.
Nhưng vấn đề là trong sáu người này lại có ba mục sư, hai kỵ sĩ, một người còn lại là cung tiễn thủ… Tổ hợp này khiến Nguyệt Hạ Độc Bạch khóc không ra nước mắt. Cứ cho là cung tiễn thủ là khắc tinh của pháp sư đi, nhưng tình hình lúc này, có thể dựa vào một tên cung tiễn thủ có thể đảo ngược bại cục sao?
Nguyệt Hạ Độc Bạch đang chìm trong suy tư thì Cố Phi lại đưa tay: “Lôi điện, hàng!”
Một tia sét từ trời đánh xuống, Nguyệt Hạ Độc Bạch cũng không cần phí công suy nghĩ nữa. Cung tiễn thủ đã bị Cố Phi sét đánh chết. Pháp thuật của Cố Phi dùng qua bốn đại chiêu, kỳ thực sẽ còn dư lại chút pháp lực, Hoả Cầu Thuật hoặc Lôi Điện Thuật, chỉ có thể chọn một trong hai thôi.
Lôi Điện Thuật là phép thuật chuyển chức cấp 40, thêm vào trang bị biến thái vượt cấp của Cố Phi thì giết ngay một chức nghiệp có lượng máu bèo bọt cũng không nói chơi.
Ba mục sư, hai gã kỵ sĩ, đội hình tụ tập hai chức nghiệp không có chiến lực nhất của Thế Giới Song Song, lại hết sức chân thành đặt trước mặt Cố Phi rồi.
Cố Phi cũng không nương tay, nhiệm vụ khiêu chiến cực hạn mà Hàn Gia Công Tử giao cho hắn còn chưa kết thúc mà! Một lần nữa, Cố Phi chuyển đổi vũ khí, hắn lấy Viêm Chi Tẩy Lễ ra rồi đi đến trước mặt Nguyệt Hạ Độc Bạch.
Đồng thời hắn cũng đeo hết những vật phẩm có phụ pháp lúc trước tháo xuống lên. Có thể nói vì một lần dụ địch, Cố Phi đã phí tâm cũng đủ khổ.