Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 171: Suỵt




Edit & beta: Rya
Triệu Ly Nông hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ rằng có thể có điều gì đó quan trọng, cô nhanh chóng bước ra ngoài.
Nghiêm Tĩnh Thủy ở bên cạnh nghiêng đầu sang, phát hiện Triệu Ly Nông vừa xem qua tin nhắn trên quang não, đột nhiên đi tới phía trước: “?”
Khi Diệp Trường Minh nhìn thấy Triệu Ly Nông từ bên trong đi ra, vai và lưng của anh bất giác trở nên thẳng hơn, anh vốn cao ráo chân dài, đứng bên cạnh chiếc xe, không mang đường đao, cũng không mặc đồng phục tác chiến, giảm đi sát khí lạnh lùng thường ngày, trái lại có thêm phần dịu dàng anh tuấn.
“Có chuyện gì sao?” Triệu Ly Nông đi ra, đứng đối diện với anh, hơi ngẩng đầu lên: “Anh hỏi đi.”
“Có chuyện gì sao?” Nghiêm Tĩnh Thủy đi theo sau cũng hỏi câu tương tự, nhưng rất nhanh nhận ra rằng Diệp Trường Minh đến tìm Triệu Ly Nông.
Biết rằng Triệu Ly Nông hôm nay đang ở tòa nhà gen, nhưng lại quên rằng Nghiêm Tĩnh Thủy luôn ở bên cạnh cô, Diệp Trường Minh im lặng một lúc rồi nói: “Liên quan đến cuộc tập kích ở Thượng nội thành, chúng tôi phát hiện được một chỗ rất kỳ lạ, muốn thỉnh giáo em một chút.”
“Anh tìm được chuột dị biến cấp cao sao?” Triệu Ly Nông theo bản năng hỏi.
“Còn chưa.” Diệp Trường Minh lướt qua Nghiêm Tĩnh Thủy, nói với Triệu Ly Nông: “Có thể mượn riêng em một buổi chiều được không?”
Triệu Ly Nông và Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn nhau, Nghiêm Tĩnh Thủy nãy giờ chưa mở miệng đã cau mày nói: “Có chuyện gì về cuộc tập kích trên Thượng nội thành mà tôi không thể nghe được sao?”
Nếu hôm nay không phải Diệp Trường Minh đến mà đổi lại là người khác, Nghiêm Tĩnh Thủy nhất định đã nghi ngờ có người dùng những lý do mơ hồ như vậy, cố tình lừa gạt Triệu Ly Nông dẫn đi.
“Cụ thể vẫn còn chưa xác nhận được, trước chỉ là muốn tách ra những người ở trên Thượng nội thành.” Thời điểm Diệp Trường Minh nói ra lời này, trên mặt không có một tia giả dối.
Nghiêm Tĩnh Thủy do dự một lúc, cuối cùng nói: “Được, vậy tôi sẽ tự mình đến Viện nghiên cứu.”
Trước khi đi, cô ấy nói với Triệu Ly Nông: “Có việc gì thì nhớ liên hệ với tôi.”
Chờ Nghiêm Tĩnh Thủy vừa đi, Diệp Trường Minh quay người mở cửa ghế phụ cho Triệu Ly Nông: “Xin lỗi đã quấy rầy công việc chiều nay của em.”
Triệu Ly Nông ngồi vào, nhìn Diệp Trường Minh ở ngoài xe: “Không sao, chỉ cần có thể giúp đỡ anh là được.”
Diệp Trường Minh bắt gặp ánh mắt sạch sẽ thuần khiết của cô, tay siết chặt cửa xe, nhất thời hối hận về chút thủ đoạn của mình.
Nhưng Diệp đội trưởng cuối cùng vẫn lên xe, chở Triệu Ly Nông rời đi.
Xe địa hình chạy một mạch về phía nam, đi qua trung tâm thành phố rồi đi xuống đường mòn, dòng người dần dần thưa thớt.
Triệu Ly Nông cho rằng chuyện anh muốn nói phải đi đến một nơi nào đó, vì vậy cô yên lặng ngồi trong xe, nhưng khi các tòa nhà phía sau cửa sổ xe trở nên thưa thớt, cô quay đầu nhìn người lái xe: “Diệp đội trưởng, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Diệp Trường Minh chạy chậm lại một chút, nghiêng mặt sang một bên, hiếm khi nói nhiều: “Bức tường cao nhất ở hướng nam, đứng ở đó có thể nhìn thấy núi rừng trập trùng ở rất xa, bởi vì khoảng cách quá xa, có thể không nhìn thấy thực vật dị biến, nghe nói rất giống dáng vẻ trước khi dị biến.”
Sau khi bọn họ đến, lại nói đến chuyện ở Thượng nội thành, vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh tượng tuyệt đẹp của mặt trời lặn chiếu xuống khắp nơi trên thế gian.
Triệu Ly Nông lắng nghe rất chăm chú, đôi mắt đăm chiêu, sợ bỏ lỡ bất kỳ thông tin nào, chờ đợi Diệp đội trưởng sẽ nói gì sau đó, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về mối liên hệ giữa bức tường cao nhất hướng nam và Thượng nội thành ở hướng bắc.
Kết quả đợi nửa ngày, Diệp Trường Minh cũng không nói thêm lời nào, chỉ lái xe đi.
Diệp Trường Minh lại quay đầu nhìn cô, bắt gặp Triệu Ly Nông đang truy cầu mình mang theo ánh mắt ham học hỏi, yết hầu nghẹn ngào, một lúc sau mới mơ hồ nói: “… Nghiên cứu viên hẳn là rất thích?”
“Chính là như vậy.” Triệu Ly Nông hiển nhiên không trùng kênh với anh.
Cũng may, Diệp Trường Minh rất nhanh phát hiện phương hướng của mình có vấn đề, cho nên tìm điểm gần nhất với Viện nghiên cứu và tòa nhà gen, dựa vào cái này bắt đầu nói chuyện với cô.
Liên quan đến phương diện này, chỉ cần Triệu Ly Nông hiểu rõ nội dung, cô nhất định biết gì nói nấy.
Vì vậy, trên đường đi, phần lớn thời gian Triệu Ly Nông đã trở thành người nói nhiều nhất.
Trong lúc lái xe, Diệp Trường Minh yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng ánh mắt lại rơi vào trên người Triệu Ly Nông, nhìn dáng vẻ cô nghiêm túc tỉ mỉ giải thích.
Sau khi nói xong về một giai đoạn thí nghiệm, Triệu Ly Nông cảm thấy rằng mình đã nói quá nhiều, vì miệng của cô đã trở nên khô khốc.
Lúc này, Diệp Trường Minh tựa hồ nhận ra được, một tay từ trong hộp tùy thân ở giữa lấy ra một chai nước, một tay vặn mở, đưa nó cho cô.
“Cám ơn.” Triệu Ly Nông đưa hai tay nhận lấy, dựa vào lưng ghế phụ chậm rãi nhấp mấy ngụm.
Nước này là Diệp Trường Minh đưa cho, nhưng thấy cô không chút do dự uống, anh nhíu mày, thấp giọng nói một tiếng: “Triệu Ly Nông.”
“Hả?” Triệu Ly Nông nuốt nước ngụm nước trong miệng, quay mặt nhìn Diệp Trường Minh.
“Đừng tùy tiện uống nước do người khác đưa.” Diệp Trường Minh nhắc nhở cô: “Trên thế giới này, không chỉ có thực vật dị biến mới có thể mang đến nguy hiểm.”
Cô không phải là một nghiên cứu viên bình thường, mà là một nghiên cứu viên rất tài năng lại trẻ tuổi, không có thế lực sau lưng, cô đã từng đụng phải người ác ý ném đá giấu tay, chỉ cần cô tiếp tục tiến lên, những chuyện như vậy sau này sẽ ngày càng nhiều.
Triệu Ly Nông sửng sốt, nhìn bình nước trong tay, sau đó nhìn về phía Diệp Trường Minh, do dự nói: “Diệp đội trưởng, đây là nước của anh đưa cho.”
Mặc dù Diệp Trường Minh rất muốn nói uống nước của anh thì không có chuyện gì, nhưng để Triệu Ly Nông cảnh giác, anh nói: “Em không biết người khác sau lưng sẽ có tâm tư gì, vì vậy hãy đề phòng với bất kỳ ai … kể cả tôi.”
“Được.” Triệu Ly Nông hai tay cầm bình nước, ngạc nhiên một hồi, cuối cùng đồng ý.
Nhưng Diệp Trường Minh biết cô có lẽ hoàn toàn không có cách nào làm được, có người quá mức đơn thuần, cho dù biết cũng không thèm để ý, bọn họ chỉ muốn chuyên tâm vào con đường dưới chân mình.

Kể từ khi Căn cứ trung ương bị tấn công, trên bức tường cao ở mọi hướng đều bố trí thủ vệ quân, nhưng với quyền hạn của Diệp Trường Minh, anh có thể dẫn Triệu Ly Nông tới đó, đi đến bên cạnh một thủ vệ quân nói vài lời, trên bức tường cao liền dành riêng ra một đoạn để lại cho hai người.
Triệu Ly Nông không để ý đến cuộc trò chuyện của bọn họ, cô đi đến bức tường cao, tường chắn rộng bằng hai lòng bàn tay, nhìn xuống dưới, đứng ở chỗ này khá giống tường thành cổ đại, nhưng nó quá cao, có thể cảm nhận được sức mạnh khoa học kỹ thuật.
Xa xa nhìn lại, quả nhiên như Diệp Trường Minh đã nói, đứng ở chỗ này nhìn được rất xa, xác thật đều là núi rừng trùng điệp, xanh um tươi tốt, không nhìn ra được chút nguy hiểm nào.
“Thượng nội thành bị tập kích do chuột dị biến cấp cao gây ra.” Diệp Trường Minh không biết từ lúc nào đã đi tới: “Nhưng lâu như vậy, quân đội vẫn chưa tìm được chuột dị biến cấp cao.”
Triệu Ly Nông nhớ rằng sự việc đã được giải quyết lắng xuống: “Anh có phát hiện gì mới sao?”
“Cũng không tính là mới, chỉ là tôi nghĩ không ra thôi.” Diệp Trường Minh mở quang não, trên màn hình quang não hiện lên một video giám sát: “Em xem đi.”
Triệu Ly Nông đứng bên cạnh Diệp Trường Minh, nhìn bóng đen phóng đại trên quang não: “Đây là…”
“Còn chưa xác định được đó có phải là ảo ảnh do phản chiếu sinh ra hay không.” Diệp Trường Minh đem tất cả những hình ảnh phóng to trong video giám sát gửi cho cô: “Cho nên tôi muốn tìm em hỏi một chút.”
“Chờ một chút.” Triệu Ly Nông đặt ba lô xuống, lấy ra một quyển vở cùng một cây bút, muốn vừa xem vừa ghi chép, cái bóng kia tựa hồ là người nhưng lại không phải người, nếu không phải ảo ảnh phản chiếu, thì đúng như Diệp đội trưởng nói, thật sự bất thường.
Diệp Trường Minh rất tự nhiên chủ động cầm lấy ba lô của cô, để Triệu Ly Nông thuận tiện ghi chép.
“Cảm ơn.” Triệu Ly Nông đặt quyển vở lên bức tường cao, nhấp vào nội dung nhận được trên quang não của mình, đồng thời viết ngày hôm nay lên phía trên bên phải của quyển vở.
Cô chỉ có thể quay đầu lại tìm lọ mực trong ba lô, Diệp Trường Minh thấy vậy liền đưa tay ra chặn quyển vở trên tường chắn cho cô, để khỏi bị gió thổi bay.
Trên thực tế, Triệu Ly Nông đã quen với bút gel, vừa tiện lợi vừa bền, nhưng chiếc bút này là do Triệu Phong Hòa tặng, vì vậy cô đã thay đổi thói quen của mình, thậm chí còn đặc biệt để một lọ mực trong ba lô.
Vốn dĩ chiếc ba lô nằm trong tay Diệp Trường Minh, nhưng khi Triệu Ly Nông tìm như thế, hai người gần như đứng đối mặt với nhau, tất nhiên là rất gần, anh cúi mắt xuống là có thể thấy rõ mặt cô.
Trên tường cao gió lớn thổi tóc một bên mặt Triệu Ly Nông rối tung, Diệp Trường Minh suýt chút nữa giơ tay vén giúp cô, ngón tay động đậy, cuối cùng vẫn kiềm chế.
Vì để phân tán lực chú ý của mình, Diệp Trường Minh đeo một bên vai của ba lô, tiếp lấy lọ mực từ trong tay Triệu Ly Nông: “Tôi giúp em.”
Lọ mực đã ở trong tay anh, Triệu Ly Nông cũng không thể từ chối nữa, liền đưa bút cho Diệp Trường Minh, xoay người đè lại quyển vở, lại mở hình ảnh trên màn hình quang não lên.
Theo quan điểm của Triệu Ly Nông, hai sợi dây dài của cái bóng rất giống thực vật, vẫn là loại dị biến kia, khiến cho người khác không thể không nghi ngờ các bộ phận các của cái bóng cũng là thực vật dị biến.
Nhưng trong một khoảnh khắc, không biết vì sao, cô lại nghĩ đến Cổ Ngụy Kim, thân thể anh ta đã biến đổi đến mức không thể nhận ra, hoàn toàn bị dị hóa.
Sẽ có người bị dị hóa hai tay sao?
Trong tiềm thức Triệu Ly Nông nghi ngờ rằng đó là những thủ vệ quân sau cuộc thí nghiệm kia, nhưng cô đã quan sát cuộc thí nghiệm dưới tầng hầm trong tòa nhà gen, ngoại trừ Cổ Ngụy Kim, không ai khác bị tiêm quá nhiều. Mặc dù thí nghiệm có sử dụng tử tù, nhưng những người làm thí nghiệm sợ bọn họ không thể nào kiểm soát được, vì vậy họ vẫn hạn chế sử dụng thuốc.
Nếu loại bỏ đi vật thể như hai sợi dây dài này.
Theo dòng suy nghĩ này, Triệu Ly Nông dùng khuỷu tay đè quyển vở, hai tay che đi hai sợi dây dài của cái bóng trên màn hình quang não, nhìn như vậy, cái bóng đen này trông rất giống con người, hơn nữa hình thể không cao lớn, thậm chí một chút giống như … phụ nữ.
Diệp Trường Minh bên cạnh vặn nắp bút và lọ mực, cắm ngòi bút vào trong lọ mực, một lúc sau bút máy đã đầy mực, anh dùng khăn tay lau chùi sạch sẽ.
Gió cũng không biết tự lúc nào đã ngừng thổi, anh đứng cạnh bức tường cao, một tay cầm hai bộ phận của bút máy, tay kia vặn chặt lọ mực cất lại vào ba lô, cuối cùng chuẩn bị lắp lại bút máy.
Nhưng khi Diệp Trường Minh đang định đặt lại bộ phận ống mực vào cán bút kim loại, anh dừng lại một chút, xoay cán bút kim loại về một hướng, rồi đặt nó nằm ngang trong tay để kiểm tra cẩn thận.
Cây bút này trông giống như loại bút phổ biến thông thường, với một cán bút kim loại sơn đen, phía trên có một vòng kim loại màu vàng bao quanh một đoạn nhỏ phía trên của cán bút.
Chỉ là khi Diệp Trường Minh cầm trên tay, liền phát hiện có gì đó không đúng, cán bút kim loại cao hơn bút bình thường cỡ một mảnh bằng móng tay, quan trọng nhất chính là trọng lượng của cán bút kim loại, ở trên đầu hơi nặng, nhưng trên đầu cán bút này không có trang trí thêm cái gì, không giống như một số bút máy sẽ có trang trí kim cương giả trên đầu cán bút kim loại.
Xuất phát từ sự nhạy cảm nghề nghiệp, anh lập tức có suy đoán.
Triệu Ly Nông vừa thu lại bàn tay chặn màn hình quang não, quay đầu lại và thấy Diệp Trường Minh đang nhìn cô, giơ ngón trỏ đặt lên môi, làm một hành động suỵt nhưng không phát ra tiếng.
Diệp Trường Minh một tay rút súng từ bên hông ra, làm động tác nổ súng, chỉ vào phía dưới bức tường cao, sau đó đưa cho Triệu Ly Nông, thì thầm không một tiếng động nói: “Nổ súng.”
Triệu Ly Nông mặc dù không hiểu, nhưng vẫn nhận lấy súng theo lời của anh, không thành thạo cầm chặt khẩu súng hướng xuống dưới, quay đầu nhìn sang anh.
Diệp Trường Minh gật đầu, lại không tiếng động nói: “Bắn.”
Triệu Ly Nông đã bắn một phát vào khu vực trống bên dưới.
Cùng lúc đó, Diệp Trường Minh dùng ngón tay giữ phần trên vòng vàng kim loại ở trên đầu cán bút, từ xương cổ tay phát lực, nhìn thì thấy chỉ hơi động, nhưng thực ra lại vô cùng có sức lực, anh cố ý giảm tốc độ chuyển động của mình để giảm âm thanh xuống mức thấp nhất.
“Kít–”
Nương theo tiếng súng to lớn bên cạnh, một âm thanh rất nhỏ từ cán bút kim loại truyền đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.