Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 177: Phong hòa tẫn khởi




Edit & beta: Rya
Triệu Ly Nông yên lặng ngồi ở bên giường, rốt cục có thời gian hồi tưởng lại Triệu Phong Hòa lúc trước nói cái gì, khi cô hoài nghi Triệu Phong Hòa, cô cũng đã từng có loại suy đoán này.
Hai người là mẹ con, Triệu Phong Hòa nghi ngờ mà động thủ, điều này hoàn toàn hợp lý, hôm nay là sinh nhật của “Triệu Ly Nông”, Triệu Phong Hòa dưới tâm trạng sụp đổi đã thẳng thắn thú nhận, tựa hồ không thể trách móc được.
Triệu Ly Nông dựa vào đầu giường, đưa tay lên che mắt, che đi tất cả cảm xúc mệt mỏi.
Ngay cả thời điểm mở mắt trên đoàn tàu ngày hôm đó, đối mặt với thế giới rung chuyển, Triệu Ly Nông chưa bao giờ mất tự tin, cô đã cố gắng hết sức để trở nên tốt hơn, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng những người cô quen biết này, quay đầu lại cũng đã lừa dối mình.
Quang não trên cổ tay rung lên, Triệu Ly Nông chuyển động mu bàn tay phải, cụp mắt nhìn quang não, là của sư huynh Giang Tập gọi tới.
Đạo ánh sáng của cuộc gọi này ngay lập tức xuyên qua bóng tối u ám xung quanh, nhắc nhở Triệu Ly Nông nhớ rằng mình không quá đơn độc khi ở trong thế giới mới này.
Triệu Ly Nông nhắm mắt lại, bình tĩnh khôi phục lại tất cả mọi tâm tình, cuối cùng đứng dậy và nhét bút máy vào tấm chăn, cuối cùng nhấn vào cuộc gọi.
Giang Tập kinh ngạc nhìn Triệu Ly Nông, hỏi: “Còn chưa ngủ?”
“Sư huynh.” Triệu Ly Nông nhìn đồng hồ: “Giờ này gọi điện thoại cho em, ngủ gật cũng phải tỉnh.”
Giang Tập cười nói: “Anh còn tưởng rằng có thể em còn ở trong phòng thí nghiệm, vốn muốn xuống gặp em, không nghĩ tới em đã trở về.”
Lúc này Triệu Ly Nông mới chú ý đến bối cảnh ở chỗ sư huynh trông rất quen thuộc: “Sư huynh đang ở trong phòng họp cao nhất sao?”
Sư huynh gật đầu: “Mới họp xong, hơn một nửa số nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên ở Thượng nội thành đã bị tập kích và tử vong, hiện nay do anh tạm thời tiếp quản đại quyền, tương lai còn phải thảo luận với những nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên còn lại, làm thế nào để xác định cơ chế sát hạch nghiên cứu viên cao cấp, còn một số quy định điều lệ khác phải phải được sửa đổi.”
Khi nói xong thì ông ta ho khan mấy tiếng, sắc mặt đỏ bừng rồi trắng bệch, hiển nhiên là đang cố nén sự khó chịu.
Triệu Ly Nông cau mày, lo lắng nhìn sư huynh trong màn hình đối diện: “Sư huynh…”
Giang Tập khoát khoát tay: “Bệnh cũ thôi, sư huynh có chút già rồi, bất quá trước khi anh đi, những quy định lạc hậu của Viện nghiên cứu kia nhất định phải bãi bỏ, để để cho nghiên cứu viên có năng lực có tài năng có thể thuận lợi thăng tiến.”
“Các nghiên cứu viên thế hệ đầu tiên có tính toán riêng của bọn họ, nhận biết của bọn họ đối với em chỉ bình thường. Nhưng trong số các nghiên cứu viên cấp cao, Chu Thiên Lý là viện trưởng của em, Đan Vân là tổ trưởng của em. Hai người này rất tán thưởng em, ngoài ra Nghiêm Thắng Biến tựa hồ cũng có ý đề cử em..”
Sư huynh gõ bàn họp: “Về phần những người khác … Lý Chân Chương và Tào Văn Diệu không có gì phải sợ, La gia có mối quan hệ hợp tác với anh, vì vậy sẽ không quá đáng.”
Ông ta đứng dậy chậm rãi xoay nửa vòng, toàn bộ phòng họp cao nhất đều ở phía sau: “Tiểu Triệu, em muốn làm gì, cứ mạnh dạn làm đi, chỉ cần một ngày có anh ở đây, không ai có thể ngăn cản em.”
Giang Tập đây là nói rõ muốn mở đường cho Triệu Ly Nông.
Giang Tập nhìn về phía Triệu Ly Nông trên màn hình quang não: “Sau này chúng ta có thể thường xuyên ở Viện nghiên cứu gặp mặt, mặc dù thân thể của anh không tốt, nhưng vẫn có thể làm trợ thủ cho sư muội.”
“Được rồi, em ngủ sớm đi.” Giang Tập khoát tay: “Anh cũng phải đi xử lý một số văn kiện trước.”
Sau khi cúp máy, Triệu Ly Nông ngồi ở mép giường ngẩn người một lúc mới nằm xuống, chỉ là trong đầu có quá nhiều suy nghĩ, ngủ không được yên ổn.
Một lúc sau, cô vươn dậy, tìm một khẩu súng lục từ trong ba lô.
Đây là khẩu súng mà Diệp Trường Minh đưa cho Triệu Ly Nông, bảo cô mang theo bên mình, anh đã luyện tập cho cô ba lần, sửa lại động tác cầm súng và nổ súng cho Triệu Ly Nông.
Triệu Ly Nông không thể giải thích tại sao cô lại muốn lấy khẩu súng này ra, đem nhét dưới gối, nhắm mắt lại để xác nhận vị trí của khẩu súng, tập trung vào ôn lại lại những lời Diệp Trường Minh đã giảng khi đứng bên cạnh cô, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng từ từ ập tới.
Mùa hè gió hiu hiu, ngoài đường cái nóng như thiêu đốt, người đi đường lấm tấm mồ hôi, nhưng có gió thoảng qua, mùi cỏ xanh nhàn nhạt dễ chịu từ đồng ruộng thoang thoảng, thổi đi chút dính dáp khó chịu.
“Qua thời gian ngắn nữa sẽ vào thu rồi.” Một người ngồi xổm ở trên ruộng, trên mặt đầy mồ hôi, quay đầu nhìn người bên cạnh: “Trong khoảng thời gian này trông chừng cẩn thận một chút.”
Người bên cạnh đội một chiếc nón rơm để che bớt ánh nắng gay gắt, dưới vành nón là một gương mặt thanh tú sạch sẽ, nhưng hai bàn tay trần lộ ra bên ngoài đã đỏ bừng vì nắng, cô chậm rãi “À” một tiếng: “Giáo sư, con còn phải tiếp tục canh giữ ở chỗ này sao?”
“Đừng bày ra bộ mặt không tình nguyện như này!” Triệu Khiên Minh vươn tay không chút lưu tình vỗ vào đầu Triệu Ly Nông, sau đó tại từ trên vành nón của cô bứt đi một thứ: “Thật sự cho rằng thầy không biết trò mỗi ngày đều vào trong núi du ngoạn, tự do tự tại vô cùng, nếu như còn muốn giấu giếm thì phải đem thứ này giấu đi trước.”
Triệu Ly Nông lặng lẽ liếc nhìn cành cỏ đuôi chó trong tay của giáo sư, ánh mắt phiêu diêu: “Con chỉ sợ quá đã lâu không trở lại trường học, học không theo kịp những môn khác.”
Triệu Khiên Minh hừ lạnh một tiếng, nói rõ không tin: “Bất quá, tháng sau mấy trò phải cùng thầy đi một chỗ, có một chuyên gia nghiên cứu hạng mục đáng giá học tập.”
“Mấy trò? Còn có ai nữa ạ?” Triệu Ly Nông đứng lên, nửa cúi người vỗ vỗ bùn tanh trên đầu gối, sau đó chủ động đi trợ giúp giáo sư.
Triệu Khiên Minh kéo cánh tay của học trò chậm rãi đứng lên: “Còn có sư huynh Giang Tập của trò, trong những người đi theo thầy, có hai trò là đầu óc vẫn tính linh hoạt nhất.”
“Thành tích của sư tỷ cũng rất tốt.” Triệu Ly Nông cảm thấy sư huynh sư tỷ dưới trướng giáo sư đều rất lợi hại, mỗi người đi ra ngoài cũng sẽ được giáo viên khen ngợi, chỉ có giáo sư là không hài lòng mà thôi.
“Sư tỷ của trò không được.” Triệu Khiên Minh nhìn xa xăm: “Con bé quá thành thật lại cố chấp, tương lai không thích hợp.”
Khi này, Triệu Ly Nông không hiểu lắm ý nghĩa trong lời nói của giáo sư, chỉ cho rằng đang nói sư tỷ không đủ sáng tạo trong các thí nghiệm.
Hai người đi qua bờ ruộng, bước lên con đường nóng bỏng, một trước một sau đi về phía tụ tập của thôn xóm.
“Hôm nay giáo sư trở về sao?” Triệu Ly Nông hỏi: “Con đưa giáo sư đến nhà ga.”
“Không cần.” Triệu Khiên Minh đi ở phía trước phất phất tay: “Con trai thầy lát nữa tiện đường ghé qua đón.”
Triệu Ly Nông đã từng nghe sư huynh sư tỷ đề cập đến một lần, nói con trai của giáo sư chính là học chuyên ngành hóa học, hiện tại cũng là một giáo sư, còn mở công ty riêng, hàng năm đều quyên góp tiền cho trường học.
Khi đến cửa thôn, từ xa cả hai đã nhìn thấy một chiếc SUV màu đen đậu ở đó.
“Nhanh như vậy đã tới đây?” Triệu Khiên Minh đang chậm rãi đi tới, lại có một đứa nhỏ chừng mấy tuổi nhảy xuống xe, lập tức bước đi nhanh như bay tới “Bảo bảo sao lại đến đây rồi?”
Lực chú ý của Triệu Ly Nông vốn tập trung vào gia sư và chiếc SUV màu đen trước mặt, nhưng khi nhìn thấy bên đường có dây leo hoa hồng cầu vồng rải rác khắp mặt đất, cô vội vàng quay đầu nhìn về phía một ngôi nhà gần đó.
Những dây leo hoa hồng cầu vồng lúc trước trải đầy trên bức tường gạch xám đá, giờ đầy đã chém đứt tán loạn rải rác khắp mặt đất, một người đàn ông trung niên đang dùng cuốc đào móc rễ dây leo hoa hồng cầu vồng.
“Chú, sao chú lại chém hết hoa này vậy?” Triệu Ly Nông đi tới hỏi: “Không phải trồng nhiều năm rồi sao?”
Những dây leo ở dưới cùng của hoa hồng cầu vồng đã gỗ hóa, sắp phát triển thành cây.
Hoa hồng cầu vồng nhìn gần không đẹp, nhưng những cánh hoa của nó sẽ đổi màu, khi chúng kết lại với nhau thì nhìn từ xa sẽ thấy rất sặc sỡ, hầu như mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bức tường hoa khác nhau.
“Loài hoa này không thực dụng.” Người đàn ông trung niên đào ra chút rễ xương xẩu cuối cùng: “Sau này tôi sẽ trồng một ít trái cây, nếu không được thì đổi sang hoa hồng Nguyệt Quý, còn có thể hái đem ra chợ bán lấy tiền.”
Loại hoa hồng cầu vồng này thật sự không được hoan nghênh trên thị trường.
“Cháu thích sao?” Ông chú chỉ những dây leo rải rác trên mặt đất: “Nhặt một ít mang về đi, nhưng những bông hoa này đặt lên nhìn không đẹp.”
Triệu Ly Nông lắc đầu, đúng lúc giáo sư ở bên kia đang gọi, cô quay người và đi về phía trước, tránh những hoa hồng cầu vồng gãy nát trên mặt đất, nhưng trước khi cô đi ra khỏi phạm vi này, khóe mắt cô lại liếc sang một chỗ, đột nhiên ngừng lại, cô cúi xuống nhặt một đoạn dây leo hoa hồng cầu vồng bị gãy dưới đất lên đánh giá, hai bên lá xanh còn có một đóa hoa.
Vết cắt không xấu lắm, nuôi dưỡng một chút rất dễ dàng mọc rễ.
“Đây là Triệu Ly Nông, Tiểu Triệu.” Triệu Khiên Minh chỉ con trai mình: “Triệu Hoài Cẩn, cũng dạy ở trường chúng ta, còn đây là cháu gái lần trước thầy nói với trò.”
Triệu Hoài Cẩn đưa tay ra, Triệu Ly Nông thấy thế, vội vàng đổi tay cầm dây leo hoa hồng cầu vồng, chào hỏi: “Xin chào Triệu lão sư.”
“Thật sự còn rất nhỏ.” Triệu Hoài Cẩn nhìn cô một chút, sau đó cười nói: “Khó trách ba của tôi ở nhà luôn nói Tiểu Triệu có thiên phú.”
Lúc này, Triệu Ly Nông mới mười chín tuổi.
Triệu Khiên Minh không quen khen ngợi ở trước mặt học trò, vì vậy liền đưa hoa cỏ đuôi chó trong tay mình cho cháu gái bên cạnh, cắt ngang lời Triệu Hoài Cẩn: “Đây, bảo bảo, cái này là chị gái Triệu làm.”
“Cám ơn chị.” Đứa bé tiếp nhận, ngẩng đầu nhìn Triệu Ly Nông, chủ động nói cảm ơn.
Triệu Ly Nông cúi xuống xoa đầu đứa nhỏ: “Không cần cảm ơn.”
“Thầy đi trước, trong khoảng thời gian này sẻ gửi tài liệu cho trò, đem toàn bộ tài liệu tiêu hóa cho tốt vào.” Trước khi lên xe, Triệu Khiên Minh không quên nhắc nhở Triệu Ly Nông học tập: “Có cái gì không hiểu thì hỏi thầy.”
“Hiểu rồi ạ.” Triệu Ly Nông một tay vẫn cầm đóa hoa hồng cầu vồng, nhìn chiếc SUV màu đen dần đi xa.
Triệu Ly Nông phút chốc mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, ánh nắng chói chang buộc cô phải đưa tay lên che trán.
Trời đã rạng sáng, cô vẫn còn ở thế giới mới.
Triệu Ly Nông nằm ở trên giường, mở to hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, quả thực cô đã quên quá nhiều những chuyện nhỏ lặt vặt.
Không biết qua bao lâu, quang não trên cổ tay cô chấn động, một lúc sau, Triệu Ly Nông bấm vào mới thấy là tin nhắn của Hà Nguyệt Sinh.
[Đừng tin ngài ấy, xin lỗi.]
Triệu Ly Nông ngay lập tức ngồi dậy, cô chỉ nhấp vào hộp thoại, gõ hai chữ, sau đó lại lùi ra, gọi trực tiếp cho Hà Nguyệt Sinh.
Không có ai trả lời.
Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Hà Nguyệt Sinh một lúc lâu, nhưng cuối cùng không gọi tiếp nữa, cũng không gửi tin nhắn hỏi thăm, cậu không muốn bắt máy, e rằng cũng không trả lời tin nhắn.
Cô đứng dậy lấy khẩu súng dưới gối ra, giấu vào thắt lưng, im lặng tắm rửa thay đồ, cầm ba lô đi ra ngoài.
“Thức dậy rồi?”
Cửa phòng đối diện mở, Triệu Ly Nông vừa đi ra, Triệu Phong Hòa ở bên trong liền nhìn thấy cô.
“Ừ.” Triệu Ly Nông đứng ở cửa, nhìn Triệu Phong Hòa ngồi ở xe lăn ở bên trong phòng: “Tôi đẩy cô đi phòng ăn.”
Triệu Phong Hòa đối diện với ánh mắt của cô, những ngón tay đặt trên đầu gối co giật vài lần giống như co thắt, thái độ của Triệu Ly Nông không đúng lắm.
Một lúc sau, Triệu Phong Hòa từ chối: “Không cần, hôm nay mẹ hơi mệt, Ly Nông con đi ăn trước đi.”
Triệu Ly Nông không lập tức rời đi, mà là đi vào trong phòng, cô lấy chiếc bút máy đưa về phía trước: “Cái này trả lại cho cô, dù sao bút gel dùng cũng tiện hơn.”
Triệu Phong Hòa nhận lấy bút máy: “Chuyện này, là mẹ làm không đúng.”
Triệu Ly Nông cũng không có đáp lời, mà là ngồi xổm xuống, đặt tay lên bắp chân của Triệu Phong Hòa, bình tĩnh hỏi: “Chân thật sự bị phế sao?”
Triệu Phong Hòa trầm mặc.
Triệu Ly Nông mỉm cười đứng dậy, nhìn xuống Triệu Phong Hòa đang ngồi trên xe lăn một lúc lâu, đột nhiên nói: “Phong hòa tẫn khởi, doanh xe gia tuệ, tôi đã quên trước đây giáo sư đã từng nhắc tới cô, đã lâu không gặp.”
* Phong hòa tẫn khởi, doanh xe gia tuệ: thuận theo ý trời, gió và cỏ cùng biến mất, mùa màng phát triển đến nỗi có thể chất đầy một xe đẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.