Edit & beta: Rya
“Cô biết thứ này sao?” Diệp Chấn Sơn nhìn người đối diện trong màn hình, trẻ tuổi cao gầy, nhưng ánh mắt lại quá trầm tĩnh.
Triệu Ly Nông: “Tôi đã xem một ít tư liệu trong nhà, nhưng nội dung đề cập đến không nhiều lắm.”
Lời này nửa thật nửa giả.
Cô quả thật đã đọc các bài luận văn về physarum polycephalum, nhưng không phải ở thế giới này.
Ở thế giới ban đầu, giáo sư hướng dẫn thường xuyên dẫn bọn cô đến căn cứ trong núi sâu, có đôi khi bọn cô phải ở trong núi hẻo lánh nửa năm để nghiên cứu một đề tài nhỏ, ngoại trừ Internet ra, bọn cô căn bản không có liên hệ với thế giới bên ngoài.
Lúc đó, mong muốn thay đổi chuyên ngành của Triệu Ly Nông vẫn chưa bị dập tắt, khi rảnh rỗi cũng chủ động học tập những thứ khác, nội dung liên quan về physarum polycephalum cũng là khi đó đọc được trên một bài luận văn.
Nhưng bọn họ sẽ cho rằng cô học được từ tư liệu của Triệu Phong Hòa, điểm tri thức này, sẽ không có người tìm đến Triệu Phong Hòa để xác nhận.
Bất quá nửa vế sau của câu nói là sự thật, loại khuẩn thể này, cô thật sự cũng không biết nhiều.
Bài luận văn đó nghiên cứu Physarum polycephalum chủ yếu là khám phá hành vi di chuyển của chúng trong mê cung. Trong bài luận văn có mô tả việc đặt yến mạch ở lối ra mê cung, nhiều Physarum polycephalum sẽ chủ động tìm tới, đồng thời trên một vài lối đi có đặt bóng đèn cung cấp ánh sáng, nhiều Physarum polycephalum sẽ tránh các đường có ánh sáng.
Vì vậy, Triệu Ly Nông nghĩ rằng ý tưởng này có thể cung cấp được.
Sau khi nghe những lời nói của cô, Diệp Chấn Sơn nhìn chằm chằm Triệu Ly Nông một lúc, cuối cùng nhớ ra: “Cô có phải là Triệu Ly Nông vượt cấp sát hạch hay không?”
“Vâng.” Triệu Ly Nông gật đầu.
Diệp Chấn Sơn quay đầu lại: “Nghiêm tổ trưởng, phương pháp này thế nào?”
“Có thể thử một lần.” Nghiêm Thắng Biến nhìn Triệu Ly Nông với vẻ mặt ôn hòa: “Cô học rất tốt, sau khi trở về nhớ tham gia sát hạch nghiên cứu viên.”
Triệu Ly Nông gật đầu, phản ứng của cô không tính là thụ sủng nhược kinh, hay nói chính xác hơn là cô đã như vậy ngay từ khi được Nghiêm Thắng Biến đề cử tham gia vượt cấp sát hạch cán bộ trồng trọt, cô không hề mừng rỡ ngây ngất như những người khác tưởng tượng.
Cuộc gọi video này không kéo dài lâu, Diệp Chấn Sơn và Nghiêm Thắng Biến ngay lập tức đi nghiên cứu cách sử dụng phương pháp bức ép do Triệu Ly Nông cung cấp.
Bọn họ vận chuyển mấy xe tải yến mạch chất đống trước cổng chính của bệnh viện quân đội, đồng thời đặt bóng đèn công suất cao ở mọi nơi mà rạng sáng thủ vệ quân và đội số 2 đi qua, đặc biệt là toàn bộ bệnh viện quân đội đều bị bao vây.
Ban ngày ngoại trừ Physarum polycephalum dị biến hoạt động, tạm thời không phát hiện thấy bột bào tử nào mọc trên đường bên ngoài bệnh viện, cho nên chỉ có thể chờ đến tối, bức ép chúng ra.
Phương pháp tương tự cũng được áp dụng trên vết thương của thủ vệ quân đang bị Physarum polycephalum ký sinh nhưng vẫn chưa chết.
…
Phía nhà xưởng bên này.
Đội số 0 đã khẩn trương kiểm tra thanh trừ bột bào tử trên một số xe địa hình để ngăn chặn sự phát triển đột ngột của bột bào tử, nhưng hơn phân nửa bọn chúng khi ở trên đường đã trở nên khô cứng, bọn họ cũng dùng máy hút bụi nhưng vẫn không hút hết được bột bào tử ra ngoài.
Toàn bộ súng ống cũng được mang ra ngoài vệ sinh sạch sẽ, kể cả bộ đàm cũng được các đội viên phụ trách tín hiệu liên lạc tháo rời ra thanh trừ sạch sẽ.
Triệu Ly Nông đặt tất cả Physarum polycephalum đã được làm sạch từ máy bay không người lái vào một ống nuôi cấy.
Vật tư thí nghiệm mà cô mang ra từ Viện nghiên cứu nông học đều được Đan Vân phê duyệt, giống như loại ống nuôi cấy cường độ cao này, chí ít có thể chống lại sự tấn công của thực vật dị biến cấp B, vì vậy có thể yên tâm sử dụng.
Ngụy Lệ bên kia đã chọn xem xét con gà lôi dị biến khổng lồ, nó không giống với thực vật dị biến, bộ dạng của động vật trước dị biến không nhất định là do bị thương, mà chỉ là dị biến.
“Đáng tiếc máu của động vật dị biến không bình thường, nếu không có thể cắt ra nướng ăn.” Ngụy Lệ trở về tiếc nuối nói.
Con Tiểu hoàng kê đứng trên chiếc rương xách tay mà Ngụy Lệ đang mang, kêu líu ra líu ríu, trông không khác gì những chú gà con bình thường.
“Bột bào tử mọc ra từ những thủ vệ quân công kích người ở Quế Sơn, gà của học tỷ có sao không?” Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn Tiểu hoàng kê trên cái rương của Ngụy Lệ hỏi.
“A?” Ngụy Lệ cúi đầu chộp lấy con Tiểu hoàng kê: “Nó gáy khá tốt, chắc sẽ không có chuyện gì nhỉ?”
Sau sự kiện gà lôi dị biến và bột bào tử, đội ngũ đã lên đường đúng vào lúc tám giờ sau khi nghỉ ngơi xong.
Không biết có phải là vì Ngụy Lệ đã gặp một con gà lôi dị biến hay không, Ngụy Lệ đã có một cuộc nói chuyện quá độ trong xe.
“Chờ sau này tôi thi đậu nghiên cứu viên chăn nuôi rồi, sẽ đến Căn cứ số hai công tác, bên đó các loại gia cầm động vật đều có, tôi muốn mở trang trại chăn nuôi gà lớn nhất ở căn cứ số hai!” Ngụy Lệ va phải Triệu Ly Nông bên cạnh: “Học muội, còn em?”
Triệu Ly Nông sửng sốt một lúc lâu, rồi chậm rãi nói: “… Em vẫn chưa nghĩ tới.”
Diệp Trường Minh ngồi trên ghế phụ liếc nhìn Triệu Ly Nông qua kính chiếu hậu, trong lòng có chút kinh ngạc, anh cho rằng người như cô ít nhất cũng đã sớm có mục tiêu kiên định.
Ngụy Lệ đã sớm giúp Đan nữ sĩ kéo người: “Căn cứ số tám không tệ, em chắc chắn sẽ được hưởng sự đãi ngộ tốt nhất khi đến đó!”
Triệu Ly Nông gật đầu, nói: “Được, em sẽ cân nhắc.”
Trong chiếc xe phía sau, mấy người bọn họ cũng đang nói chuyện phiếm, nhưng bất quá chủ yếu là Hà Nguyệt Sinh nói chuyện.
“Vừa rồi cha cậu cũng không hỏi cậu câu nào sao?” Hà Nguyệt Sinh quay đầu, kỳ quái hỏi: “Cậu không phải là con gái của Nghiêm Thắng Biến sao?”
“Tôi phải.” Nghiêm Tĩnh Thủy không phản ứng, nghiêm túc nói: “Chính sự quan trọng.”
“Tôi thì nghĩ gia đình quan trọng hơn.” Đồng Đồng, người luôn tốt tính, hiếm khi phản bác.
Hà Nguyệt Sinh giơ ngón tay cái lên với Đồng Đồng, rất đồng tình: “Tôi cũng cho rằng gia đình là quan trọng nhất, không gì khác có thể so sánh được.”
“Nếu như tôi có chuyện gì, trước khi chết sẽ gửi di thứ.” Nghiêm Tĩnh Thủy vẫn bình tĩnh nói: “Ba chưa nhận được di thư, điều đó có nghĩa là tôi vẫn ổn.”
Đồng Đồng: “…”
Hà Nguyệt Sinh: “…”
Một đội viên của đội số 0 đang lái xe đột nhiên chen vào, tò mò hỏi: “Cô đã viết xong di thư à? “
“Viết xong rồi, chỉ cần nhấn một cái liền có thể gửi đi.” Nghiêm Tĩnh Thủy phảng phất như đang nói về một chuyện bình thường.
Đội viên đội số 0 gật đầu: “Cách làm của các cô rất giống với Dị sát đội, chúng tôi cũng đã sớm viết xong di thư, đặt ở chế độ tự động gửi cho người quan trọng nhất.”
“Chính là học được từ Dị sát đội.” Nghiêm Tĩnh Thủy nói.
“Là từ anh trai của cậu sao?” Đồng Đồng hỏi.
Khi bốn người họ học ở Căn cứ số tám, Ngụy Lệ đã đề cập rằng anh trai sinh đôi của Nghiêm Tĩnh Thủy cũng là đội trưởng của Dị sát đội, còn muốn anh trai của cô ấy cùng đi.
Nghiêm Tĩnh Thủy lắc đầu: “Không phải, trước khi mẹ tôi chết có gửi di thư cho ba tôi.”
Trong xe đột nhiên im lặng.
Ngược lại, Nghiêm Tĩnh Thủy lại rất bình tĩnh: “Đã qua rồi.”
Hà Nguyệt Sinh lẩm bẩm: “Vậy tôi cũng phải viết di thư sao?”
“Yên tâm, có đội số 0 của chúng tôi ở đây, chỉ cần không đụng phải mấy loại thực vật dị biến cấp A, mọi người sẽ không có chuyện gì.” Đội viên nói: “Bất quá cậu chuẩn bị một cái cũng không sao, chỉ cần cả đời không dùng là được.”
…
Mấy ngày sau, đường đến Khâu Thành vẫn tính là thuận lợi, chỉ là gặp phải một ít thực vật dị biến cấp B, đối với đội số 0 mà nói, chúng không khó để đối phó.
Mấy người bọn Triệu Ly Nông vẫn coi như quá ung dung.
“Đội trưởng, một giờ nữa sẽ vào Khâu Thành.” Giọng của Điền Tề Tiếu từ bộ đàm truyền đến: “Mọi thứ phía trước tạm thời vẫn bình thường.”
“Tránh mấy loại thực vật dị biến cấp A ở Khâu Thành.” Diệp Trường Minh không muốn trực tiếp va chạm với thực vật dị biến cấp A, nhiệm vụ lần này của bọn họ là bảo vệ Triệu Ly Nông và những người khác, trải qua hai ba tháng an toàn ở Khâu Thành.
“Đội trưởng, hiện tại chúng ta chỉ có thể đi phía Tây Nam của Khâu Thành.” Điền Tề Tiếu cười nói: “Bên đó không nằm trong phạm vi của những thực vật dị biến cấp A, hơn nữa số lượng thực vật dị biến cũng ít hơn nhiều so với những chỗ khác.”
Diệp Trường Minh nhíu mày, hướng Tây Nam là nơi cây mặt người dị biến cấp A biến mất, đến hiện tại Viện nghiên cứu nông học vẫn chưa có lời giải thích rõ ràng.
Tuy nhiên, ngoại trừ đàn mối dị biến trong Tự thành, xung quanh nơi thực vật dị biến cấp A khác biến mất, từ đông sang tây cũng chưa có vấn đề gì đặc biệt khó xử lý.
Cuối cùng, Diệp Trường Minh vẫn quyết định: “Đi theo hướng Tây Nam.”
…
Cây mặt người dị biến cấp A đã từng chiếm giữ toàn bộ phía Tây Nam của Khâu Thành, không giống với núi Thạch Hoàng, ở Khâu Thành ngoại trừ thực vật dị biến cấp A, còn tràn ngập các loài thực vật dị biến khác sinh trưởng hoang dại, khiến Căn cứ trung ương mỗi lần đều muốn đi đường vòng cách xa Khâu Thành. Quy mô của thực vật dị biến ở đây lớn hơn nhiều so với núi Thạch Hoàng.
Diệp Trường Minh đã chọn một địa điểm đóng quân trên bản đồ phía Tây Nam của Khâu Thành, phía trước có một con suối, phía sau là núi đá.
Khu vực này, đội số 0 đã từng đến nơi này, cũng coi như khá quen thuộc.
Núi đá phía sau toàn bộ là đá rắn, thảm thực vật ít hơn nhiều so với những ngọn núi khác, cũng an toàn hơn.
Con suối phía trước mặc dù thực vật rậm rạp, nhưng phần lớn đều là cây cối nhỏ bé, dựa theo kinh nghiệm của bọn họ mà nói, cấp độ dị biến sẽ không quá cao.
Tuy nhiên, để đến được đó, trước tiên phải đi qua một ngôi làng.
Ngôi làng không nhỏ, nhưng những ngôi nhà tự xây nằm rải rác, san sát nhau thành từng dãy từng dãy, chỉ có những cây tuyết tùng thẳng tắp hai bên đường là phản ánh nơi đây đã từng được quy hoạch.
Toàn bộ ngôi làng đã không có người ở trong bốn mươi năm, những ngôi nhà đã đổ nát từ lâu, mái nhà và tường vây của các ngôi nhà đều bị rêu mốc bao phủ, hoặc bị dây leo, cỏ bao phủ, rất nhiều cửa sổ bị vỡ.
Triệu Ly Nông quay đầu nhìn ra bên ngoài, hai tay chống lên kính cửa sổ, suy nghĩ chợt dâng trào: Nơi này… Con đường này, cô quá quen thuộc.
Gần cả năm cuối, Triệu Ly Nông và nghiên cứu sinh năm thứ ba là sư huynh Giang Tập đã bị giáo sư hướng dẫn bỏ lại đây, muốn bọn họ hoàn thành đề tài.
Hai người sắp tốt nghiệp đối mặt với sự suy sụp vô số lần, nhưng cuối cùng họ vẫn cứng rắn chống đỡ đến tốt nghiệp, kết quả là sư huynh đã được tốt nghiệp tiếp tục học lên, còn cô tiếp tục trở thành nghiên cứu sinh năm nhất, vẫn dưới sự hướng dẫn của giáo sư cũ.
Thậm chí Triệu Ly Nông có thể tính toán trong đầu có bao nhiêu cánh đồng phía trước, dáng vẻ của những rặng núi, luống cày trên những cánh đồng đó rất rõ ràng.
Khi chiếc xe tiến về phía trước, cô có thể thấy rõ ràng rằng mặc dù cánh đồng cỏ dại mọc um tùm gần như che khuất hình dáng ban đầu, nhưng Triệu Ly Nông vẫn nhận ra được.
Ở đây, thế giới này… giống hệt như thế giới ban đầu của cô.
Triệu Ly Nông biết rằng tên của thành phố trong thế giới này giống với thế giới ban đầu của cô, nhưng cô vẫn không cảm thấy nó không chân thật, cô luôn coi đó là một thế giới song song, nhưng hôm nay khi cô đến Khâu Thành, cảm giác chân thật của cô đột ngột lên đến đỉnh điểm.
Cô thậm chí còn tự hỏi liệu thế giới này có phải là thế giới ban đầu hay không, chỉ là trải qua 42 năm dị biến mới hoàn toàn thay đổi.
“Học muội, em sao vậy?” Ngụy Lệ kinh ngạc nhìn Triệu Ly Nông bên cạnh, hai tay cô đang ấn mạnh vào kính cửa sổ, đầu ngón tay trắng bệch.
Triệu Ly Nông lấy lại tinh thần, kiềm chế cảm xúc, hạ tay xuống: “Đột nhiên có chút lo lắng.”
“Không sao đâu, có đội số 0 ở đây, họ là đội mạnh nhất trong Căn cứ trung ương.” Ngụy Lệ khoác tay lên vai Triệu Ly Nông, an ủi “Em yên tâm đi, bắt đầu từ bây giờ, chị sẽ không nói lung tung nữa.”
“ Ừ.” Triệu Ly Nông nhìn qua cửa kính xe, bọn họ đi ngang qua một khu đất cao, đằng kia có một cây hoa gỗ lim, thậm chí dáng cành cây đều giống hệt nhau.
Cô kìm nén nỗi kinh hoàng trong lòng, cụp mi xuống. “Từ đây đến điểm đóng quân có xa lắm không?”
Một lúc sau, Triệu Ly Nông hỏi Diệp Trường Minh ở phía trước.
Diệp Trường Minh ấn cửa sổ xe xuống, cau mày nhìn ra ngoài: “Hai mươi phút.”
Triệu Ly Nông cũng không nói nhiều nữa, cô chỉ nghĩ về sau làm sao tìm cơ hội đi đến cây hoa gỗ lim đó.
—— Cô và sư huynh đã từng chôn một hũ rượu tự cất dưới gốc hoa gỗ lim kia.