Cắn Nhầm Một Cái Thôi Mà, Làm Gì Căng

Chương 9: Hoạt sắc sinh hương (Nước thịt)




Sau khi thiếu đi vật che chắn có chút chất lỏng nào đó đầy ám muội không ngừng chảy ra, đã làm ướt quần cậu nhưng rõ ràng là chưa chảy hết. Lúc này nó ở trước mặt hắn không ngừng nhỏ giọt, màu trắng trong suốt, tràn ngập d.âm mị.
Mùi hoa cam thảo tại hai nơi này phát ra nồng đậm đến mức cả phòng tắm đều là mùi của nó.
Lẵng chân trong tay hắn giãy giụa, động tĩnh này đem hắn từ trong mê muội nhất thời kéo ra.
Hắn theo bản năng nhìn lên, sau đó nhìn thấy khuôn mặt thẹn đến cứng đờ của người thanh niên.
Phản ứng đầu tiên của Cố Giản khi đối diện với đôi mắt của Hạng Nghiêm là đứng dậy muốn bỏ chạy.
Nhưng một là chân cậu còn đang bị hắn nắm, hai là cậu đã có đủ sức để chạy chưa.
Chính vì vậy...
Bộp!
Cố Giản vấp té. Hạ thân đập thẳng vào mặt Hạng Nghiêm.
"!"
"..."
Hạng Nghiêm khó được đứng hình khi bất thình lình tiếp xúc thân mật với tiểu Cố Cố.
Hơn hẳn thế nữa, bởi vì giật mình nên hắn theo bản năng đưa tay lên đỡ lấy cái người không chịu an phận này mà vô ý đặt tay lên cái mông đang ướt rượt...
Không khí nơi hiện trường phải nói là khốn đốn không chịu nổi.
Trong lúc bất chợt nó thiếu đi chút trầm trọng vì trận khóc mới rồi của Cố Giản, lại nhiều ra một phần ám muội vì dáng vẻ lúc này của họ.
Hạng Nghiêm tê cả da đầu không dám động lấy một ngón tay chỉ vì sợ một giây sau nó sẽ cấm vào cái miệng nhỏ đang chảy nước kia. Cả bàn tay hắn đều ướt nhẹp, dính nhớt trơn trượt. Bản năng trong lúc chới với khiến hắn vô thức dùng sực bấu lấy hai cánh mông kia, nhất thời lại khiến cho mấy ngón tay như ép cả vào trong lớp thịt mềm đó.
Hiệu quả thịt lực sẽ thật kinh người nếu hắn nhìn thấy. Không nhìn thấy hắn lại bị cảm giác càng thêm chân thật làm tê dại.
Mông của người thanh niên đầy đặn co giản còn săn chắc chứ không nhão. Xúc cảm mười phần nhượng người mê muội kết hợp với cái sự dính nhớt kia... Trong lúc nhất thời Hạng Nghiêm còn quên mất tiểu Cố Cố đang dán lên mặt mình mà yết hầu vô thức trượt lên trượt xuống mấy lần.
Không gian như bị bấm stop chừng năm giây.
Sau đó do Hạng Nghiêm đánh vỡ trước.
Thật bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh cộng thêm khắc chế, hắn đưa một tay rời khỏi mông thanh niên, cầm lấy vòi sen bên cạnh bấm xả nước, nhắm ngay cái mông kia mà xối.
"A!"
Cố Giản bất thình lình bị dòng nước tập kích mém thì lại nhảy dựng.
Nhưng lần này Hạng Nghiêm đã lườn trước được, hắn giữ cậu rất chặt. Cho dù Cố Giản có nhũn người thì cùng lắm cậu chỉ trượt xuống, từ dán hạ thân vào mặt hắn thành bị hắn bợ mông, vô lực ôm cổ hắn, mặc cho hắn đem cái mông nhầy nhụa của cậu tẩy rửa.
Cuối cùng lại thành Cố Giản hai chân dạng ra, ngồi trên hai bắp đùi cũng banh rộng vì ngồi chòm hỏm của Hạng Nghiêm. Tư thế này quá mức xấu hổ, lại thêm hạ thân không ngừng bị ngón tay xẹt qua trong quá trình tẩy rửa, toàn thân Cố Giản nhũn thành cọng bún vắt vẻo trên vai Hạng Nghiêm, hai chân đều run rẩy làm sao còn sức mà làm loạn nữa.
Làm một Alpha đã ba năm, Cố Giản quả thật không thể hiểu, không thể quen nổi với sự nhạy cảm như được nhân mười của mình lúc này. Cậu vừa cảm thấy thẹn vừa hoảng hốt đến choáng váng.
Cậu không dám thừa nhận mình khao khát từng cái đụng chạm của thằng nhóc lớn xác mình mới tiếp xúc chưa được một tiếng.
"A~!"
Cho nên khi một đầu ngón tay bất thình lình trượt vào bên trong cái miệng đang mấp máy giữa hai cánh mông, cậu không kịp đề phòng phát ra một tiếng lãng kêu khiến người tê cả da đầu.
"Đừng nhúc nhích!"
Nặng nhọc thở hắt ra một hơi, Hạng Nghiêm quả thật là mém chút bị tiếng kêu kia chọc cho đũng quần thủng một lổ, nặng nề đè thấp giọng cảnh cáo cái người đang rục rịt trong lòng. Bản thân nhắc cậu, chính mình cũng nhịn xuống ý nghĩ muốn xỏ xiên một cách mạnh bạo cái miệng nhỏ kia mà giữ nguyên tại chỗ không động đậy.
Nhưng cho dù vậy Cố Giản vẫn không chịu nổi.
"Hức... Cậu bỏ ra..."
Cố Giản chỉ thiếu cắn cho hắn thêm một cái dấu răng nữa, cả khuôn mặt có cảm giác như bị rang chín ép vào hỏm vai rộng lớn trước mặt, thẹn đến mức bốc cháy. Mười chín năm trời số lần cậu đỏ mặt cộng lại không bằng một ngày hôm nay.
"Của anh..."
Hạng Nghiêm nói một nửa thì nuốt nước miếng, nghiến răng nói hết: "Vẫn luôn chảy nước, nếu không làm sạch thì có mặc quần cũng như không."
Biết thì biết đó, nhưng từ miệng hắn nói ra mẹ nó thật khiến người thẹn chín người. Toàn thân cũng chín, sắp từ thể rắn chuyển sang thể khí.
"Mẹ... Mẹ nó ai mượn cậu nói!"
Rất có hương vị nghiến răng nghiến lợi xen giữa sự thẹn thùng.
Hạng Nghiêm vô thức nhếch khóe môi nhưng không có phát ra tiếng. Có điều đôi ba câu nói giữa họ giống như một cái chốt, mở ra một con đường mới cho mối quan hệ không đầu không đuôi.
"A!~~~"
Chẳng do ai nói bắt đầu, trong phòng tắm bất thình lình tràn ngập một mảnh những âm thanh ám muội chảy dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.