Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 62: Mình là Nhiễm Đông Dạ




Nhà ăn số 3 ngoài cầu thang học sinh thường đi, dãy trái nhà ăn còn mở một cửa thoát hiểm. Tiếp điểm của cửa thoát hiểm này là một bồn hoa sen. Vào mùa hè thật ra có thể thưởng thức cảnh quan tươi đẹp "ánh mặt trời tô thắm hoa sen", bồn sen hiện giờ trụi lủi, vài cây sen có sức sống ương ngạnh kiên cường cố gắng đứng ở mặt nước, cành lá vàng khô, nhưng lại khiến người ta không vô cớ sinh ra cảm giác thê lương tiêu điều.
Tựa vào lan can của cửa thoát hiểm, nhìn bồn sen đối diện bị gió thổi nhăn nhúm lại, Diệp Thu bỗng mơ màng. Lần này ra ngoài rốt cuộc là chính xác hay không? Thật ra mình đã hoàn toàn có thể lựa chọn một cách sống khác, vì sao phải giữ ân oán tình thù đã qua như khói mây?
Nhiễm Đông Dạ đứng bên cạnh hắn, hai tay vịn lan can và giữ tư thế nhìn xa xăm giống như hắn. Sắc mặt có chút ảm đạm, khuôn mặt xinh đẹp sáng sủa giống như phủ lên một lớp khói mờ. Mày nhăn lại thành một hình chữ "之" (chữ "chi" nhìn như chữ Z ấy) Khéo léo lả lướt, khẽ mím môi anh đào mềm mại. Gió cát mùa thu Yến Kinh tới vô cùng lớn, cho dù cô gái không thích trang điểm, cũng không thể thiếu một thỏi son môi.
Tóc dài trên chiếc áo chụp theo gió tung bay, bộ váy liền quần ô vuông màu đen rộng thùng thình bị gió thổi phồng lên, giống như khí cầu đầy hơi, mà cơ thể bộ váy dài thân che lấp lại càng có vẻ lồi lõm tinh tế. Lộ ra bắp chân trắng noãn như ngọc, không đi tất, vệt trắng nõn kéo dài vào đến trong giày.
Diệp Thu khẽ thở dài, cũng không biết mình sao lại lạnh lùng ác khẩu với cô gái này như vậy, nhìn thấy bộ dạng đau đớn đáng thương của cô, trong lòng mình thật ra vô cớ lại có cảm giác áy náy. Hắn chỉ không muốn có bất cứ quan hệ nào với cô mà thôi.
Hắn trước đây, hắn không cho phép người nào có thể vạch trần trên người hắn có tồn tại Mê đoàn. Cho dù phát hiện một chút manh mối Mê đoàn cũng không được. Tiếc nuối chính là Nhiễm Đông Dạ chính là một người như thế.
Giết cô? Chuyện này chắc chắc không thực hiện được. Bối cảnh của cô rất không đơn giản, nếu muốn giết người diệt khẩu, sợ rằng mình sẽ bại lộ càng nhanh hơn.
Diệp Thu chỉ có lựa chọn cự tuyệt cô tới gần, hắn cho rằng, tâm tính một cô gái xinh đẹp như cô chắc chắn là làm cao quá trời, sau khi để cô vấp phải đinh cô tự nhiên mà buông tha, xem ra có chút đánh giá thấp tính bền bỉ của cô.
"Ta thừa nhận. Chúng ta đã từng gặp nhau". Diệp Thu quay sang nhìn Nhiễm Đông Dạ nói.
Sắc mặt Nhiễm Đông Dạ nháy mắt lại sáng lạng : "Vậy ngươi vì sao giả bộ không quen ta?"
Diệp Thu có chút bồn chồn, hắn sợ Nhiễm Đông Dạ sẽ hỏi những câu hỏi thế này. Hắn có thể nói với đối phương mình tới là chấp hành nhiệm vụ sao? Hắn có thể nói với cô trách nhiệm mình gánh vác trên vai ư? Nhiễm Đông Dạ mặc dù hiện giờ vẫn chỉ là một học sinh, thỉnh thoảng nhận chụp ít quảng cáo, nhưng ánh mắt chú ý tới cô không ít, nếu có khúc mắc gì với cô cũng không phải là một sự lựa chọn thông minh.
Thấy Diệp Thu trầm mặc không nói, lông mi dày đậm dương cao lên, Nhiễm Đông Dạ cẩn thận hỏi: "Anh vẫn còn giận chị tôi?"
Diệp Thu sửng sốt, nghĩ thầm, thế này cũng tốt, đối phương giúp mình tìm được cớ rồi. Cố ý làm mặt lạnh lùng nói: "Tôi sao phải giận cô ấy?"
"Tôi biết, đối với những người như các bạn nhất định cảm thấy dùng tiền để biểu đạt sự cảm kích với anh là một sự sỉ nhục. Nhưng thật sự chúng tôi không có ý này. Thật đấy, anh cứu chúng tôi, trong lòng tôi và chị tôi thật sự vô cùng vô cùng cảm kích. Chúng tôi thật sự không nghĩ ra cái gì có thể báo đáp anh…. Cho nên chị mới ký một tấm phiếu cho anh."
Nhiễm Đông Dạ có thể luôn canh cánh trong lòng chuyện lúc trước, gặp lại Diệp Thu, hơn nữa có cơ hội chính miệng giải thích, trong lòng vô cùng xúc động, tốc độ nói cũng không kìm hãm được tăng nhanh. Hình như sợ nói chậm, Diệp Thu sẽ lại biến mất lần nữa, "Chúng tôi chỉ hy vọng cuộc sống của anh có thể tốt hơn một chút, không có ý gì khác. Lúc anh nhìn chúng tôi khinh thường, cự tuyệt nhận tấm phiếu của chị mà quay người bỏ đi, chúng tôi mới biết mình đã sai rồi. Chúng tôi tìm anh khắp nơi, nhưng đã không tìm thấy anh đâu"
Trời đất chứng giám, Diệp Thu lúc đó không muốn tiếp nhận tấm phiếu của các cô là bởi vì cảm thấy các cô quá xinh đẹp, giúp người khác chút chuyện nhận của người ta một khoản tiền , nếu người được cứu là con trai thì bỏ đi. Nhưng đối phương là tiểu mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, Diệp Thu liền cảm thấy nhận tiền là sự sỉ nhục nhân cách của chính mình.
Mà lúc mình bỏ đi liếc hai cô một cái, là vì bọn họ quá xinh đẹp. Thầm nghĩ, dù sao hôm nay từ biệt cũng không biết đời này còn cơ hội gặp lại hay không, nhìn nhiều một chút cũng kiếm được chút… Chẳng nhẽ mình lúc đó biểu hiện ra là khinh bỉ và coi thường sao? Mình chỉ là cố gắng giả bộ đứng đắn nghiêm chỉnh một chút, sợ bị bọn họ cho rằng mình là một nam nhân hèn mọn, bỉ ổi.
Bây giờ nghĩ lại, hóa ra giữa ba người bọn họ có hiểu lầm. Một hiểu lầm không quá tốt đẹp.
Diệp Thu gật gật đầu, nói: " Các cô lúc đó định cho tôi bao nhiêu tiền?"
"Một nghìn vạn… Diệp Thu, đó là tiền chị tôi tự kiếm được, lai lịch rất trong sạch. Chúng tôi thật sự không có ý gì khác."
"Được. Bây giờ cô đưa tôi một nghìn vạn" Diệp Thu nói.
"Hả?" Nhiễm Đông Dạ có chút mờ mịt không hiểu gì hết. Sốt ruột nói: "Diệp Thu, bây giờ anh cần tiền làm gì? Trong tay tôi không có một nghìn vạn. Anh có cần dùng tiền gấp không? Vậy bây giờ tôi gọi điện thoại cho chị"
"Không cần nữa. Cô viết một giấy nợ cho tôi là được rồi" Diệp Thu ngăn cản hành động Nhiễm Đông Dạ rút điện thoại từ trong túi ra, nói.
"Giấy nợ? Diệp Thu, anh rốt cuộc là sao vậy?"
"Cô cứ làm như tôi nói là được rồi"
Nhiễm Đông Dạ nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Thu, thấy bộ dạng nghiêm túc của hắn như vậy, chỉ đành lấy bút và sổ nhỏ từ trong túi ra, viết một tờ giấy Nhiễm Đông Dạ nợ Diệp Thu một nghìn vạn đưa cho Diệp Thu.
Diệp Thu nhận giấy nợ, quơ quơ Nhiễm Đông Dạ nói: "Được rồi, Bây giờ các cô đã báo đáp tôi rồi, Sự việc ngày trước chúng ta xóa hết. Từ nay về sau cô không cần đến tìm tôi nữa, chúng ta không quen biết."
Bốp
Sắc mặt Nhiễm Đông Dạ tái nhợt, bút và sổ đang định cất vào trong túi cũng đánh rơi trên mặt đất. Vẻ mặt khó tin nhìn Diệp Thu, môi nhúc nhích, giọng khàn khàn hỏi: " Tại sao?"
Tại sao? Bởi vì mình không thể quen cô? Lý do này có thể nói ra sao? Diệp Thu vẻ mặt cười nhạt.
Tàn nhẫn với người khác, thật ra là tàn nhẫn với chính mình. Diệp Thu quay mặt đi, không dám nhìn vẻ mặt của Nhiễn Đông Dạ lúc này.
"Diệp Thu, tôi chỉ muốn kết bạn với anh. Một người bạn bình thường." Nhiễm Đông Dạ cẩn thận cắn môi dưới, ngẩng mặt, không để khóe mắt ướt át của mình rơi lệ, "Tôi biết, anh không muốn để người khác biết chuyện chúng ta quen biết ngày trước. Vậy thì, anh của ngày trước tôi đã quên hết rồi. Bây giờ, chúng ta làm quen lại từ đầu được không?"
Nhiễm Đông Dạ duỗi tay phải mềm mại trắng như bột phấn của mình ra, nói: " Diệp Thu, tôi là Nhiễm Đông Dạ, rất vinh hạnh có thể quen biết anh."
"…" Tâm hồn Diệp Thu khẽ run rẩy, lại cự tuyệt quay đầu. Đột nhiên, hắn sợ đối mặt với ánh mắt cô gái này.
"Diệp Thu, mình là Nhiễm Đông Dạ, rất vinh hạnh có thể quen biết bạn.". Nhiễm Đông Dạ nói lần nữa, tay phải cố chấp giơ về phía Diệp Thu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Vẻ mặt kiên nghị, nhưng khóe miệng lại chảy máu tanh. Cô cắn chảy máu đôi môi mềm mại của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.