Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 80: Hiệu ứng ngôi sao




Cũng không biết từ lúc nào, trước mắt mọi người xuất hiện một cái T-shirt màu đen rộng thùng thình, một chiếc quần khiêu vũ Breaking vô cùng hấp dẫn ánh mắt mọi người, ngay cả bọn Diệp Thu cũng không tin có người sẽ chủ động đưa tới cửa, đến yêu cầu nhập hội, thế nên nhất thời không có phản ứng lại.
"Uy, tôi muốn nhập hội." Thanh âm lại vang lên, bên trong dẫn theo chút mùi vị hờn dỗi.
Mấy người lúc này mới kịp phản ứng, ngẫng đầu, liền nhìn đến một khuôn mặt xinh xắn. tinh xảo tuyệt luân. Trên mặt cô gái này một nửa là vui mừng , một nửa là tức giận, mắt mở to không chớp, nhìn chằm chằm Diệp Thu, lông mi thật dài nhẹ nhàng run run, chiếc cằm duyên dáng vừa đúng loan thành một đường cong.
"Tại sao là cô?" Diệp Thu kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt vừa yêu cầu nhập hội, đúng là người hắn vẫn đang trốn tránh Nhiễm Đông Dạ. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Vì cái gì không thể là tôi?" Nhiễm Đông Dạ phối hợp theo cầm phân bảng trên bàn lên xem. "Tân sinh nhập hội phải đóng bao nhiêu hội phí?"
"Ba mươi." Diệp Thu nói."Cô là sinh viên của Học viện biểu diễn điện ảnh và truyền hình, hình như không thể gia nhập vào Hội của chúng ta."
Nhiễm Đông Dạ lông mày chau lại, liếc mắt mắt nhìn Diệp Thu, hỏi: "Là ai quy định sinh viên bên ngoài thì không thể tham gia hoạt động trong Hiệp hội của Đại Học Thủy Mộc?"
Diệp Thu nhất thời nghẹn lời, hướng Dương Nhạc xin giúp đỡ. Dương Nhạc cũng không rõ ràng lắm Đại Học Thủy Mộc có hay không có quy định như vậy, nhưng loại sự tình này có thể khẳng định là thuộc loại tình huống đặc thù. Trước kia nào có sinh viên trường khác lại chạy đến Đại Học Thủy Mộc xin tham gia hoạt động của Hiệp hội? Cho dù có cũng là sinh viên trường khác chạy đến Học viện biểu diễn điện ảnh và truyền hình, trường đại học sư phạm Yến Kinh, Học viện ngoại ngữ Yến Kinh, nơi tập trung mỹ nữ để trà trộn vào báo danh.
Hơn nữa, có mỹ nữ chủ động lại đây báo danh Dương Nhạc cầu còn không được, nào có đạo lý đem người đẩy ra cửa? Diệp Thu người này, bình thường cái gì cũng tốt, chỉ là đối với nữ nhân ------ đặc biệt đối đãi mỹ nữ rất không hiểu được thế nào là thương hương tiếc ngọc. Dương Nhạc trong lòng thầm suy nghĩ nói.
"Ha ha, thì ra là học tỷ. Đến, đến, đến cô đương nhiên có thể tham gia Hiệp hội chúng tôi. Tôi lấy danh nghĩa là tân nhậm hội trưởng của hiệp hội yêu thích khảo cổ hoan nghênh sự gia nhập của cô." Dương Nhạc cười ha hả nói, ân cần mang bàn ghế đến cho Nhiễm Đông Dạ ngồi, lại chạy tới lấy nước khoáng, thậm chí còn giúp đỡ mở nắp chai.
"Uh. Họ tên ………. Nhiễm Đông Dạ, tính cách……nữ, tuổi……. cái này, có thể không điền được không? Tuổi của phụ nữ là điều bí mật mà" Trong đôi mắt trong suốt của Nhiễm Đông Dạ tràn ngập ý cười, nghiêng đầu nhỏ nhìn Diệp Thu trước mặt, nhỏ giọng nói: "Anh nếu muốn biết, tôi có thể len lén nói cho anh hay."
Diệp Thu trong lòng hơi động, đối với ngôn ngữ tràn ngập tính hấp dẫn của Nhiễm Đông Dạ thật ra không có hứng thú gì, chỉ là nhìn thấy đôi môi kiều diễm ướt át gần kề làm cho ngón trỏ khẽ động, thật muốn hôn một cái.
"Mị lực của nữ nhân cùng với tuổi tác không quan hệ gì." Diệp Thu tầm mắt không kiêng nể gì nhìn chăm chú vào môi của Nhiễm Đông Dạ, khẽ cười nói. Hắn có biết một lão yêu tinh, là nữ nhân đã hơn 40 tuổi, thế nhưng vẫn xinh đẹp như thiếu nữ mười sáu, là một tuyệt đại tao nhã, dù đi khá nhiều nơi, đã thấy nhiều phụ nữ xinh đẹp nhưng khi nhìn thấy tim Diệp Thu cũng đập thình thịch.
"Anh thực hiểu biết về nữ nhân nha?" Nhiễm Đông Dạ đối với chuyện này của Diệp Thu cảm thấy hứng thú, đơn giản dừng lại bút chăm chú nói chuyện phiếm cùng Diệp Thu.
"Tên đàn ông nào dám nói mình hiểu rõ nữ nhân, thì hắn không phải người ngu cũng là kẻ điên." Diệp Thu cười tủm tỉm nói. Cũng không muốn cùng nàng dây dưa về vấn đề này, vội vàng làm cho nàng điền xong bảng đi, danh ngạch chiêu sinh của hắn còn chưa đạt được một nửa."Cô như thế nào lại đến trường học của chúng tôi?"
"Trường học của các anh không phải muốn làm tiệc tối để đón sinh viên mới sao? Tôi nhận lời một người bạn qua giúp mọi người tập luyện vũ đạo." Nhiễm Đông Dạ liếm liếm môi nói. Diệp Thu cũng không kìm lòng nổi bắt chước động tác này. Nhiễm Đông Dạ là cảm thấy môi khô ráo, mà Diệp Thu thuần túy là bởi vì nhìn động tác dụ hoặc này Nhiễm Đông Dạ mà tự nhiên phản ứng lại.
"Trường học các cô không cần tập luyện sao?" Diệp Thu hỏi.
"Trường học của chúng tôi có nhiều người giỏi, còn có giảng viên chuyên nghiệp nữa, bản thân tôi có chỗ nào dùng được đâu?" Nhiễm Đông Dạ đem mấy hạng mục ở mặt sau của bảng điền xong, lại lấy ví tiền từ trong túi sách mang theo bên người, lấy ra năm mươi đồng tiền, đưa tiên cùng bảng biểu cho Dương Nhạc, nói: "Trả lại tôi hai mươi đồng đấy."
"Ha ha, đương nhiên."Dương Nhạc thản nhiên tiếp nhận tiền Nhiễm Đông Dạ đưa qua, sau đó bắt đầu tìm tiền lẻ trả lại. Diệp Thu thấy vậy rất hài lòng, cái tên Dương Nhạc này có thái độ làm người quả thật rất có trình độ. Nếu như là người bình thường nghe vậy, nhìn thấy mỹ nữ như vậy báo lại danh, nhất định sẽ vỗ bộ ngực nói muốn thay người ta nộp tiền đi.
Nhiễm Đông Dạ yêu cầu người khác trả tiền lẻ sao? Nàng sở dĩ muốn vậy là bởi cùng Diệp Thu có mối quan hệ mập mờ không rõ. Dương Nhạc hiểu rất rõ điểm này, nếu như Diệp Thu không nói lời nào, hắn là không có quyền giúp người ta trả tiền, hoặc là đã nhắm trúng khiến cho người ta chán ghét. Làm người phải biết rõ bản thân.
"Oa, đây không phải là Nhiễm Đông Dạ sao?"
"Ồ, đúng thật là Đông Nhi ------ "
"Đông Nhi -------- "
Không biết ai là người đầu tiên phát hiện Nhiễm Đông Dạ có mặt, sau đó một truyền mười mười truyền trăm, càng ngày càng nhiều người biết tin tức Nhiễm Đông Dạ có đến. Nhiễm Đông Dạ cầm lấy mũ lưỡi trai cùng kính râm đang đặt ở trên bàn, nhưng còn chưa kịp mang, thì cái Hiệp hội yêu thích khảo cổ nho nhỏ đã lập tức bị một đám đông mãnh liệt bao vây.
Tuy rằng học sinh là một quần thể tương đối có văn minh, nhưng cũng không ai dám cam đoan bên trong có hay không có mấy tên nam nhân hèn mòn bỉ ổi thừa dịp nhiều người tiến vào mà chiếm chút tiện nghi. Diệp Thu lập tức chống tay, nhảy qua qua dùng thân thể đem Nhiễm Đông Dạ che ở phía sau, Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng cũng xông lên tạm thời đảm đương vai trò là bảo tiêu.
"Đông Nhi, cô hôm nay tới chụp quảng cáo sao?"
"Không phải. Tôi tới ----- tham gia Hiệp hội." Nhiễm Đông Dạ nhìn Diệp Thu che ở phía trước nàng, lại nghĩ tới một màn trước đó thường quẫy nhiều đầu óc nàng muốn xóa đi mà không được. Lúc đó, hắn cũng giống như vậy đem nàng cùng tỷ tỷ ngăn ở phía sau. Trong lòng nàng bị một lớp sương mù bao quanh, nhưng cảm giác thật ấm áp.
"Đông Nhi, ngươi muốn tham gia Hiệp hội nào? Tại sao muốn đến Thủy Mộc tham gia Hiệp hội?"
"Hiệp hội người yêu thích Khảo cổ. Hiệp hội này ở trường học của chúng ta không có" Nhiễm Đông Dạ thu hồi tâm thần, cười nói.
"Tại sao muốn ham gia cái Hiệp hội cổ quái như vậy?"
"Bởi vì thích. Tôi bình thường cũng có cất chứa một ít cổ văn vật, cảm thấy nó thực thần bí."
Thích? Nhiễm Đông Dạ thích gì đó chúng ta như thế nào có thể không thích?
Vì thế có vô số người ồn ào cũng muốn gia nhập hiệp hội người yêu thích khảo cổ, có người nói hắn từ nhỏ mà bắt đầu nghiên cứu tại sao nhà họ chỉ dùng chén bể để cho chó ăn, nghe nói là vào năm Đạo Quang (niên hiệu triều đại nào đó) có một vị đại thần đã dùng qua. Có người nói nhà bọn họ chính là thu phế phẩm, bởi vì không nhìn được nguồn gốc mặt hàng, nên thường xuyên đem bảo bối coi thành sắt vụn mà bán đi, hiện tại hắn phải thay đổi triệt để gia nhập hiệp hội người yêu thích khảo cổ để đào tạo chuyên sâu một phen đem sự nghiệp gia tộc phát dương quang đại, còn có người nói lúc hắn sinh ra trên cổ có mang một khối ngọc bội -----
Vì thế Diệp Thu liền nói làm cho mọi người xếp thành hàng, lần lượt đến đăng ký báo danh. Hô cả nửa ngày cũng không có người để ý đến hắn, đành nhìn về phía Nhiễm Đông Dạ xin giúp đỡ. Nhiễm Đông Dạ giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, thanh âm nói chuyện không có lớn tiếng như Diệp Thu, nhưng những người này liền ngoan ngoãn sắp xếp nổi thành hàng dài.
Bọn Diệp Thu cũng không nghĩ tới hội có nhiều người tham gia như vậy, nên chỉ chuẩn bị tổng cộng có năm mươi phiếu báo danh, một lát sau đã bị mọi người điền xong. Dương Nhạc đứng lên giải thích là phiếu báo danh đã không còn, quần chúng lại nổi lên một trận phẫn nộ.
"Không được, chúng ta nhất định phải báo danh."
"Chính là, ngươi không thể giết chết niềm yêu thích của chúng ta. Ta muốn đi gặp trường học để họ trách cứ các ngươi."
"Vì cái gì Đông Nhi có thể báo danh, chúng ta lại không được? Kiên quyết chống lại biểu hiện kỳ thị."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.