Lúc tỉnh lại, nhìn khắp xung quanh, Trầm Mặc Nùng mới phát hiện hắn hiện đang ở trong bệnh viện. Chợt nghĩ, còn tưởng rằng đây là mộng, liền cấu cấu cánh tay cảm giác đau, mới nghĩ tình huống hình như có gì đó không hợp lý.
Chính mình đều không phải đã nhiều năm làm ăn cùng Lệ Tư bọn họ sao? Thế nào mà phải vào bệnh viện nhỉ?
"Ngươi tỉnh lại rồi à!" Một thanh âm băng lãnh vang lên.
Trầm Mặc Nùng ngẩng đầu, thấy một nữ nhân mặc cảnh phục ngồi trên ghế, thoạt nhìn tư thế oai hùng hiên ngang. Thấy ánh mắt Trầm Mặc Nùng chuyển hướng về phía mình, nàng ta từ trên ghế đứng lên, đi tới nói rằng: "Ta là Bạch Nhu, cảnh sát Bắc Kinh, người phụ trách vụ án của ngươi."
Trầm Mặc Nùng không khỏi thầm khen một tiếng, nữ nhân đẹp như thế, thế nào lại có cam đảm đi làm cảnh sát nhỉ?
"Vụ án của ta? Vụ án nào? Ta chẳng hiểu gì cả. Ta nhớ kỹ mình đang ở nhà hàng cùng ăn cơm với bạn bè cơ mà? Sao ta lại ở đây thế này? " Trầm Mặc Nùng vỗ vỗ đầu mình vừa nói vừa cố gắng nhớ lại. Đầu vẫn còn thấy hơi choáng, một mảng ký ức mơ mơ hồ hồ, hắn chỉ nhớ hắn cùng Lệ Tư đang liếc mắt đưa tình, mọi cái khác hắn đều nghĩ không ra.
"Nếu như ngươi cảm thấy hiện tại thân thể vẫn còn có thể nói, ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi." Giọng điệu Bạch Nhu một chút cũng không có làm người ta thấy hòa nhã, trực tiếp kéo ghế ngồi bên cạnh Trầm Mặc Nùng, trong tay đang cầm sổ ghi chép, điệu bộ như chuẩn bị lấy lời khai Trầm Mặc Nùng.
"Không sao, ngươi cứ hỏi đi." Trầm Mặc Nùng cũng nóng lòng muốn làm cho sự việc rõ ràng.
"Ngươi cùng người nào ăn cơm?"
"Giám đốc công ty Hoàn Vũ – Lệ Tư, ta với nàng ta có chút quan hệ." Trầm Mặc Nùng trả lời.
"Lệ Tư?" Ánh mắt Bạch Nhu sáng hẳn lên, liền đánh dấu sao bên cạnh tên Lệ Tư trên quyển sổ ghi chép, lại hỏi tiếp: "Cô ấy là lúc nào rời đi? "
"Rời đi? Ta nhớ kỹ nàng ta vẫn còn ở đó mà?" Trầm Mặc Nùng nghi hoặc mà hỏi lại.
"Còn Cố Trường Niên, hắn có cùng ở chung với các ngươi không?"
"Tất nhiên."
"Hắn có hay không nghe điện thoại? Hoặc là Trường Niên đi ra ngoài gặp người nào?"
"Không có."
"Hắn có hay không có hành động hay lời nói hèn hạ với ngươi, xin lỗi, đây cũng chỉ là xuất phát từ yêu cần của công việc, nếu có gì không phải xin ngươi bỏ qua cho."
"Không có việc gì. Công ty chúng tôi cùng công ty Hoàn Vũ đang đàm phán làm ăn, về phần việc này nhiều năm vẫn đều là do Cố Trường Niên đảm nhiệm. Vậy nên buổi tối ngày hôm nay ta mời hắn cùng ăn cơm chiều. " Trầm Mặc Nùng nói thêm. "Hắn cũng không có ngôn từ hay hành động gì quá mức cả."
Bạch Nhu trầm mặc nhìn Trầm Mặc Nùng, đột nhiên hỏi: "Ngươi có bạn trai không?"
"A!" Trầm Mặc Nùng không nghĩ tới nữ cảnh sát xinh đẹp này đột nhiên hỏi cái vấn đề này, trả lời rằng: "Cái này thuộc về vấn đề riêng tư. Ta có thể không trả lời được không ?"
"Có thể. Thế nhưng nếu ngươi trả lời thì có thể giúp ngươi được một vài vấn đề."
Trầm Mặc Nùng suy nghĩ một chút, nói rằng: "Không có."
Đôi chân mày Bạch Nhu khẽ cau lại, nhìn Trầm Mặc Nùng nói: "Căn cứ lời khai của ngươi, cùng với những điều của nhân viên nhà hàng Khải Toàn cung cấp. Ngày hôm nay ngươi cùng dùng cơm với Cố Trường Niên và Lệ Tư. Ngươi bị đánh thuốc mê, lúc đưa vào bệnh viện thì bên trong dạ dày vẫn còn sót lại chút ít thuốc mê chưa tan hết. Cổ họng Cố Trường Niên bị người khác bẻ gẫy, chết ngay tại chỗ. Mà Lệ Tư sớm đã rời đi, hiện tại chúng tôi vẫn đang cố gắng truy tìm tung tích của cô ta.
Trầm Mặc Nùng không nghĩ tới chỉ là ăn một bữa cơm mà lại có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy, mình thì bị đánh thuốc mê, Cố Trường Niên thì bị người ta giết chết. Còn Lệ Tư sớm đã bỏ đi sao? Vậy rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra nhỉ?
"Căn cứ vào kết quả giám định của bác sĩ, ngươi ngất đi đại khái vào lúc bẩy giờ mười lăm phút, mà Cố Trường Niên bị giết vào lúc bẩy giờ bốn mươi lăm phút. Nói cách khác, lúc ngươi đang hôn mê thì Trường Niên bị người ta sát hại, theo điều tra Lệ Tư rời khỏi nhà hàng lúc bẩy giờ bốn mươi phút. Cô ấy rất có thể là người đã trực tiếp tham dự vào chuyện này."
"Lệ Tư muốn hại ta? Tin tức này làm Trầm Mặc Nùng giật mình không ngớt. Còn tưởng rằng mình đã cẩn thận đề phòng người khác, không nghĩ tới vẫn bị người khác bán đứng.
"Hung thủ là ai vậy?" Trầm Mặc Nùng rất nhanh bình tĩnh lại, hỏi ngay vào vấn đề then chốt. Chính mình bị đánh thuốc mê, Cố Trường Niên bị người ta vặn gãy cổ chết. Loại trừ khả năng tự sát. Mà Lệ Tư lúc sự việc phát sinh lại liền bỏ đi, cũng có thể nàng ta chính là hung thủ.
Bạch Nhu vẻ mặt phẫn mà nói rằng: "Điều này cũng chính là điều ta lo lắng nhất. Vốn nhà hàng Khải Toàn đã bố trí rất nhiều cameras ở khắp xung quanh những chỗ quan trọng. Đáng tiếc, đợi đến lúc chúng ta chạy tới phòng điều hành thì tất cả nhân viên công tác bên trong đã bị người ta đánh ngất hết, những thiết bị điều khiển toàn bộ đều bị người ta phá hoại hết. Thậm chí ngay cả một chút khả năng phục hồi cũng không có."
"Không có nhân chứng sao?"
"Lúc đó là buổi tối, cũng là giờ cao điểm của nhà hàng, nhân viên công tác nhiều, cũng không thể xác định được rõ ràng ai là người khả nghi cả. Chúng tôi đang tiến hành điều tra thân phận của tất cả khác hàng lúc đó. Khả năng sẽ mất rất nhiều thời gian. Ngươi muốn gọi điện thoại cho người nhà không ?"
Trầm Mặc Nùng nhẹ nhàng lắc đầu. Nói rằng: "Không cần."
Đường Quả với Lâm Bảo đều không có nhà. Hắn thực không biết gọi điện thoại cho ai. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Được rồi. Vậy ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi. Có tình huống gì ta lập tức báo cho ngươi ngay. Ngươi không nên suy nghĩ nhiều, theo kinh nghiệm của ta thì chuyện này với ngươi không có liên quan." Bạch Nhu lạnh như băng nói,nhưng nếu để ý cảm nhận một chút thì mới nhận ra được, trong giọng nói của Bạch Nhu đang an ủi Trầm Mặc Nùng.
"Được rồi, cảm ơn cô. Rất hân hạnh được gặp cô."
"Ta cũng vậy "
Bạch Nhu từ vừa phòng bệnh của Trầm Mặc Nùng đi ra, một thanh niên ăn mặc thường phục lập tức chạy tới nói: "Bạch đội trưởng, vừa mới nhận được tin tức từ phòng kỹ thuật. Theo điện thoại của Cố Trường Niên, hắn lúc bẩy giời bôn mươi phút cùng nói chuyện điện thoại với ai đó, nhưng mà đó là một dãy số lại. Nhân viên kỹ thuật chúng ta đã kiểm tra qua, số máy đó hiện đã bị phá hỏng không còn tín hiệu, không thể điều tra ra được gì nữa."
"Bọn chúng thật là nhanh tay a." Bạch Nhu mặt âm trầm nói. Sự tình càng lúc càng bế tắc, có thể thấy được đối phương rất giảo hoạt tinh khôn. Một kẻ phạm tội có trí tuệ, hơn nữa làm việc lại cực kỳ cẩn thận.
"Kêu mọi người mau chóng tìm được tung tích của Lệ Tư. Ta bây giờ báo cáo lại cấp trên, yêu cầu sự giúp đỡ của các ban ngành khác."
Bạch Nhu cầm điện thoại trong tay, đang muốn xin chỉ thị của cục trưởng, bông điện thoại lại kêu.
"Alo, ta là Bạch Nhu "
"Bạch đội trưởng, đã tìm được Lệ Tư."
"Ở đâu vậy? Ta lập tức tới ngay."
Ánh trăng hôm nay có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, gió trời thu rất mát mẻ, thật dễ chịu. Gió cứ mơn trớn trên thân thể như là tình nhân đang vuốt ve thân mật.
Đằng sau trường học, khu ký túc quản lý sinh hoạt rất chặt chẽ, không có trumtruyen.vn cùng TV, thời gian buổi tối không cách nào giết thời gian được, chỉ có đi ra dạo mát ngoài thao trường. Các nữ sinh cũng đều đã thay những bộ cảnh phục quân trang mặc suốt cả ngày trời. Lại diện những bộ quần áo đẹp, tựa như những đóa ho hồng, tụm ba tụm năm hẹn nhau đi ra ngoài dạo mát, cùng những nam sinh nói cười vui vẻ.
Diệp Thu, Dương Nhạc, Lý Đại Tráng ba người ngồi trên cỏ ở thao trường, nhìn các nam nữ sinh đang cười đùa vui vẻ một bên.
"Ôi, ngày đầu tiên ta còn bị điểm kém, bị bắt phải hít đất, nếu không có Dương Nhạc ở bên giúp đỡ, ta thân sợ sẽ bị té xỉu mất. Ngươi nói xem, sĩ quan huấn luyện với kẻ biến thái có khác nhau không? Những ngày sau này không biết sẽ thế nào đây?" Lý Đại Tráng xoa xoa bắp đùi đang đau nhức, vẻ mặt đau khổ mà than vãn.
"Ngươi thật không biết ngượng. Tư thế ngủ của ngươi lúc ở trạm nghỉ quân, nói chung là số một" Dương Nhạc chỉ vào Lý Đại Tráng nói.
"Đúng vậy. Ta thực sự là quá mệt mỏi. May mà ngươi véo ta một cái. Không thì ông thần mặt đen kia khẳng định phạt ta chạy ba vòng thao trường. Ta cũng không giống tên biến thái Diệp Thu kia. Dĩ nhiên có thể chạy hai mươi vòng." Lý Đại Tráng cười đùa mà nói: "Chẳng qua ngươi lần sau có thể hay không véo nhẹ một chút? Nếu như ta không phải phát hiện tình huống không đúng, chỉ thiếu chút nữa là kêu lên rồi."
"Ta mà véo nhẹ ngươi có thể tỉnh lại sao?"
"Đương nhiên có thể. Ta ngủ đều là mở một mắt nhắm một mắt mà."
"Ngươi còn tưởng mình là Trương Phi sao? Còn mở một mắt, nhắm một mắt. Ta nếu không đánh thức ngươi dậy, chỉ sợ ngươi đều phải chịu khổ rồi." Vẻ mặt tươi cười trên mặt Dương Nhạc đột nhiên biến mất, nhìn đám người phía trước nói: "Thật đúng là âm hồn mãi không tiên tan a."
"Cái này gọi là oan gia đường hẹp mà." Lý Đại Tráng vừa cười vừa nói.
Người đến chính là học viên hệ tâm lý học Tạ Chí Viễn. Thoạt nhìn cũng là vừa mới tắm qua, tóc vẫn còn ướt đẫm, trên người mặc một chiếc áo T- shirt ngắn, quần vẫn là đồng phục trường cấp cho màu lam cùng giày chơi bóng.
Tạ Chí Viễn vốn là cũng muốn ra ngoài đi dạo cùng bạn bè. Không nghĩ tới Diệp Thu bọn họ cũng đang ngồi ở chỗ này. Nhìn thấy ánh mắt bọn họ đều chuyển về mình, liền trào lên một cỗ lửa giận. Đầu tiên là đại ca mình bị người ta đánh đến nỗi không còn dám gặp người khác, sau đó khi mình đang giúp đại ca trả thù thì lại bị một con tiện nhân đổ thức ăn vào mặt. Còn chưa kịp giáo huấn nàng, lại bị một đám người bị đầu độc khiển trách. Huấn luyện viên Lôi Đạt rõ ràng là thiên vị cho bọn họ, chuyện này đối với những người có trách nhiệm không xử lý ra sai, cứ như thế không thể giải quyêt được cái gì.
Tạ Chí Viễn thấy xa xa có học sinh nam vừa cười vừa luyện bài quân thể quyền hôm nay học, giật mình. Tức thì liền mang theo mấy người bạn học cùng ban hướng đến bọn người Diệp Thu đi tới. Vừa cười vừa nói: "Ta xem chúng ta ngày hôm nay có học một bài quân thể quyền, dù sao buổi tối cũng không có việc gì làm. Không bằng chúng ta cũng luyện tập một chút?"
"Tạ Chí Viễn, ngươi không sợ sĩ quan huấn luyện trừng trị ngươi sao?" Dương Nhạc cười lạnh nói.
"Dương Nhạc, ta nghĩ ngươi có điều hiểu lầm chăng. Ta cũng không có ý muốn khiêu khích. Chúng ta đều là người tập võ cả, mọi người đấu giao hữu với nhau một hồi, cũng là làm cho buổi tối nhàn hạ của mọi người tăng thêm phần vui vẻ mà thôi. Ta không nghĩ rằng sĩ quan huấn luyện sẽ phản đối đâu." Tạ Chí Viễn vẻ mặt nhã nhặn mà nói.
Nghe được Tạ Chí Viễn nói muốn cùng người tỷ thí, những bạn học cùng ban với hắn đằng sau biết sắp có chuyện vui để xem rồi. Thế là lập tức hô to lên để gọi những người xung quanh lại cùng xem náo nhiệt. Chỉ chốc lát sau, bên này đã vây kín mấy vòng người chen chúc xem náo nhiệt. Cũng có không ít nữ sinh vì tò mò cũng qua đây xem thử, Lam Khả Tâm cũng từ đám người đằng kia chạy tới bên này, liền hỏi Diệp Thu bọn họ rốt cục đã có chuyện gì xảy ra vậy, vì sao lại có người cùng bọn họ đánh nhau.
Lúc này thì cũng không thể không chấp nhận lời tỷ thí của đối phương được nữa rồi.
Nhìn thấy Dương Nhạc sắc mặt do dự, Diệp Thu vỗ vỗ bả vai Dương Nhạc nói rằng: "Cứ đấu với hắn đi."