Cận Vị Lai

Chương 12:




“Tĩnh Nhân, hôm nay muốn cùng đi chơi không? Nghe nói trung tâm thành phố vừa mở một khu mua sắm mới, ngươi có muốn đi dạo một chút không?”
Trong lúc đang thu dọn sách vở, mấy đồng học cùng lớp tụ tập lại chỗ cậu hỏi.
Tĩnh Nhân cười lắc đầu một cái, “Không được, ngày hôm nay tôi không thể đi chơi.”
“Bận rồi?”Các bạn tò mò hỏi.
“Ừ thì…..nói sao cũng được…..Cứ xem như là bận đi…..” Tĩnh Nhân nghiêm túc suy nghĩ một chút, phân vân không biết làm bữa tối có tính là bận hay không, đến cuối cùng thì kết luận —-“Ừ. Đúng là bận thật.”
“Tại sao tôi lại cảm thấy kích động đến phát ói nhỉ.”Bạn học cùng bàn nói, “Quên đi, đã bận rồi thì không có biện pháp.”
“Thật ngại quá:”>.”Luôn từ chối lời mời của đối phương cũng làm Tĩnh Nhân cảm thấy có chút áy náy.
“Không sao đâu, chỉ là tuần này mỗi lần tôi mời cậu cậu đều lấy cớ là có việc bận để từ chối”, Giọng điệu của tên bạn cùng bàn lần này đột nhiên trở nên quỷ dị, “Chắc không phải là…..cậu bỏ rơi tôi, kết giao bạn gái đi?”
“Cậu nghĩ nhiều thật ấy.”
Thu dọn xong sách vở, Tĩnh Nhân đeo cặp lên vai trái, đứng dậy, “Hôm nay cứ như vậy đi, lần sau nếu có thời gian nhất định tôi sẽ đi cùng cậu. Tôi về trước, bye.”
“Ok, chắc chắn rồi. Bye~” Bạn học cùng bàn hướng bóng lưng cậu rời đi mà vẫy tay.
Về đến nhà, Tĩnh Nhân thấy Bạch đang đứng tại cửa sổ lầu hai rộng lớn nhìn về phía xa xa, cậu thả đồ trên tay xuống bàn trà, âm thanh truyền vào tai hắn, Bạch xoay đầu lại, “Cậu về rồi.”
“Ừ.” Tĩnh Nhân lấy đồ cậu vừa mua trong túi ra bắt đầu phân loại.
Bạch đi tới khom lưng nhìn xuống, “Hôm nay cậu mua nhiều đồ thế.”
“Mua nhiều chút, sau này lúc cần đỡ phải phiền phức.”
Mắt Bạch cong lên một chút, “Cậu cũng sẽ sợ phiền phức a.:
“Đương nhiên rồi.”
Phân loại xong, Tĩnh Nhân đem đồ cất vào tut lạnh trong nhà bếp. Bạch cũng cầm một phần, đi theo sau cậu vào nhà bếp.
Tủ lạnh ngày hôm đó trăm phần trăm là không dùng được nữa, vì thế ngay hôm sau Tĩnh Nhân liền đến cửa hàng điện lạnh mua một cái tủ lạnh mới, có điều chức năng làm lạnh không tốt bằng cái trước, mở ra ngăn đá cũng chỉ thấy một tầng sương trắng mỏng manh. Còn đống vỏ đạn ở dưới Tĩnh Nhân đã giấu vào ngăn kéo trong phòng.
Bạch đứng ở một bên quan sát Tĩnh Nhân từng cái từng cái xếp kín tủ lạnh, có vẻ như nhà bếp đã khôi phục lại như ban đầu, tổn hại đã được sửa chữa, lát lại gạch sứ, như là chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tất cả chỉ như một giấc mơ.
Mà thế giới, cũng vừa bắt đầu khôi phục sự bình yên.
“Được rồi.” Tĩnh Nhân phủi phủi tay, quay đầu nhìn hắn đang đứng bên phải miệng nở nụ cười, “Chuẩn bị làm cơm tối đi.”
“Ừm.”Bạch vô thức gật đầu.
Từ sau ngày truy bắt ấy, thoáng cái đã qua một tuần lễ. Sau cuộc điện thoại của Tĩnh Nhân, cuộc truy bắt hung hổ như thế liền cứ như vậy hạ màn. Một hồi hành động oanh oanh liệt liệt đã dần dần bị đại chúng quăng ra đằng sau não (tức là chả thèm quan tâm nữa).Dù sao thế giới lớn như thế, mỗi ngày đều có hàng tá chuyện kỳ lạ lôi kéo người xem, chả ai thèm quan tâm đến chuyện không liên quan đến mình.
Dễ dàng lãng quên chính là một khuyết điểm của nhân loại, nhưng cũng là ưu điểm.
Buổi đêm, trời tối đen như mực, Bạch đứng bên cửa sổ. Sự ô nhiễm ở thành thị vẫn luôn tăng dần, tuy rằng mọi người đều hô khẩu hiệu “Sống hài hòa với thiên nhiên”, nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự phát triển của công nghiệp, tình hình ô nhiễm càng nghiêm trọng cũng khó tránh khỏi. Cho nên bầu trời bây giờ──
Ngẩng đầu nhìn lại, không có sao cũng không có trăng, chỉ có một vùng tối sâu thẳm, tối đến nỗi làm cho người ta sợ hãi. Chỉ có duy nhất một cột sáng, còn lại tất cả cảnh vật đều chìm trong bóng tối. Cột sáng là nguồn sáng duy nhất đặt ở trung tâm thành phố, nó hoạt xoay quanh thâu đêm suốt sáng, một khắc cũng không ngừng mà kiểm tra thành phố này.
Tĩnh Nhân từ lầu ba đi xuống, vừa đi vừa dùng khăn tắm lau những giọt nước còn đang nhỏ xuống trên tóc, một bên nói với Bạch,” Tôi tắm xong rồi, vẫn còn nước nóng đấy, cậu vào tắm đi.”
“Ừ….” Bạch trả lời một tiếng.
“Đang nhìn cái gì vậy?”Tĩnh Nhân đi về phía trước, đứng sóng vai cùng hắn.
“Đang nhìn thành phố này.”
“Đang nhìn thành phố này?”
Ánh mắt Bạch trở nên chăm chú, “Tôi đang nghĩ, con người đã bỏ ra hơn mấy trăm năm mới tạo ra được thành thị phồn hoa như thế này, không biết sự phồn hoa này còn có thể kéo dài được bao lâu.”
Tĩnh Nhân không nói gì. Hai người trầm mặc đứng một lúc.
“Tôi đi tắm đây, để nước lạnh sẽ không tốt.” Nói xong Bạch liền đi lên lầu ba.
Tĩnh Nhân đứng bên kia, cột sáng bỗng nhiên xẹt qua mắt cậu.
“Thành thị phồn hoa, còn kéo dài được bao lâu đây…..” Cậu cúi đầu tự hỏi.
Cuộc sống yên bình như lúc này, còn có thể duy trì được bao lâu đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.