Cận Vị Lai

Chương 4:




Một tập bản đồ rơi đến gần chân của Tĩnh Nhân, Tĩnh Nhân cúi xuống nhặt nó lên, xem lướt qua một lần.
Bầu không khí bỗng trở nên yên lặng, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hô hấp rõ ràng của từng người.
Tĩnh Nhân gập lại bản đồ cất đi, ngẩng đầu nói với đám người đối diện: “Chúng tôi sẽ đem tấm bản đồ này đi.”
Người kia gật đầu không nói lời nào.
“Đi thôi.”
Tĩnh Nhân trở về chỗ cũ, thấy Bạch vẫn chưa đồng tình với mình, bước thêm vài bước thấy hắn vẫn như cũ đứng yên tại chỗ không hề động. Tĩnh Nhân tiến lên nhẹ nhàng kéo tay áo hắn.
Bạch thấy thế quay lại, Tĩnh Nhân nhìn hắn lắc đầu. “Hiện tại không phải lúc tùy tiện gây sự.” Cậu nói với Bạch.
Hắn không trả lời, chỉ nhìn một lượt bọn côn đồ đối diện, cuối cùng Bạch vẫn quyết định theo Tĩnh Nhân rời đi.
“Đại ca, nếu không thì…”
Hoàng Mao vẫn luôn dõi theo hai người nói với đại ca Cường ở bên cạnh, tay làm thành một động tác dùng đao chém xuống.
“Nếu ngươi muốn chết thì cứ làm vậy đi, ta sẽ không chịu trách nhiệm.” Đại ca Cường lườm hắn, quay lại đi vào siêu thị.
…………………………………………………………….
Bầu trời đêm yên tĩnh, gió mạnh liên tục thổi vào trong lớp áo mỏng của Tĩnh Nhân. Bạch bật đèn ở phía trước xe lên, hai chùm ánh sáng từng chút chiếu rọi mảng bóng tối đen kịt phía trước.
Trong không khí bỗng nhiên bốc lên mùi cát bụi cùng mùi thuốc súng.
Tĩnh Nhân len lén nhìn sang gò má của Bạch, chỉ thấy hắn đang hết sức chuyên chú quan sát đường đi phía trước, “Bạch, hôm nay cậu…”
“Không có gì.” Bàn tay Bạch nắm chặt tay lái.
“Có thể nói cho tôi biết không?”
Bạch vốn luôn bình tĩnh, ngày hôm nay tự nhiên lại ở nơi đó dễ dàng muốn xung đột với người ta, trực giác nói cho Tĩnh Nhân biết có điều gì đó không thích hợp.
Bạch nét mặt hơi trầm xuống.
“… Tôi ngửi được mùi máu tươi, chắc chắn có người vừa mới chết, vẫn còn có độ ấm.”
“Như vậy….”
Bạch đột nhiên bẻ lái mạnh sang bên phải, Tĩnh Nhân bất ngờ không kịp đề phòng liên đụng phải kính chắn gió ở phía trước, lời của cậu đang nói cũng bị đập trở về.
Cậu mang theo nghi hoặc ngẩng đầu, chợt nghe thấy tiếng một chiếc xe khác vượt lên xe mình, trong bóng tối có một chiếc ô tô nhỏ khó có thể nhìn thấy xoẹt qua chiếc xe việt dã của bọn họ.
“Có người?” Tĩnh Nhân kinh ngạc hỏi Bạch, không thể tin được, trong tình cảnh như thế này mà một ngày có thể gặp được người sống đến hai lần.
Bạch ý bảo chính cậu hãy nhìn xem.
Tĩnh Nhân nhìn về phía trước, chiếc xe vừa mới vượt qua bọn họ bỗng nhiên mất lái, sau đó một âm thanh sợ hãi truyền ra, “Không, đừng làm thế!!!!!!”, máu tươi văng ra. Chiếc xe kia trượt một cái, xoay một vòng rồi đâm sầm vào tòa nhà bên cạnh, một tiếng “Rầm” nổ ra, khí nóng cuồn cuộn phát ra khiến Tĩnh Nhân và Bạch mặc dù ở rất xa cũng cảm thụ được.
Tòa nhà tỏa ra khói đen dày đặc, ngọn lửa cháy hừng hực từ dưới bốc lên, trong phút chốc đã lan đến tầng cao nhất.
Sự việc diễn ra quá nhanh, cứ như vậy làm cho Tĩnh Nhân không phản ứng kịp, chỉ có thể ngốc lăng một chỗ chứng kiến toàn bộ quá trình.
“Không còn cách nào.” Bạch nói, tựa hồ mang theo một tia thở dài.
“Đi qua nhìn một chút đi.” Tĩnh Nhân quay sang nói với Bạch.
“Lửa như vậy…” Bạch đối với yêu cầu này của Tĩnh Nhân có chút khó hiểu, “…quá nguy hiểm.”
“Cũng chỉ liếc qua thôi mà.”
Tĩnh Nhân nhìn Bạch mang theo ý tứ cầu xin. (úi, đáng yêu vch)
“Được rồi.” Bạch chuyển tay lái lái đến trước tòa nhà đang cháy.
Có lẽ là do được làm từ xi măng cốt thép, ngọn lửa lan ra xung quanh, chỉ để lại những vệt cháy đen sì, nhưng vẫn không thể nào tạo ra một ngọn lửa thực sự làm tòa nhà bốc cháy lên. Ngọn lửa nhỏ nhưng ở gần đó các loại cây cối và vật dễ cháy cũng không ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.