Cận Vị Lai

Chương 33:




~Editor: Chúc Anh
~Beta: Bánh Bều
Máy thăm dò bíp, bíp liên tục vang lên không ngừng.
“Chính là chỗ này a.” Cô quay đầu nói với Chu Phòng.
Chu Phòng vừa định gật đầu, máy thăm dò trên tay Đạm Vân cùng lúc lại vang lên một tiếng bíp khác. Cùng thanh âm ban đầu một dài một ngắn, đan xen nhau vang lên.
Đạm Vân liếc nhìn máy thăm dò, “Làm thế nào lại phát hiện được tận hai điểm?” Thật không kiềm nổi kinh ngạc.
Chu Phòng nhìn máy thăm dò, im lặng, như có điều suy nghĩ.
Đột nhiên ở phía trước thoáng hiện một bóng người, bên trong màn mưa chỉ thấy cô tóc tai bù xù, dáng vẻ chật vật chạy đi, rất nhanh liền biến mất ở phía xa.
——————–
Bạch nằm ở trên giường, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Bộ quần áo rách rưới nhuốm máu của hắn trước đó đã được đổi thành một bộ quần áo mới chỉnh tề. Những thứ dơ dáy bẩn thỉu trên mặt cũng đã được lau sạch, lộ ra khuôn mặt tuấn tú.
Mặc dù biết so sánh với A Dũng thì Bạch thật sự không bị thương nghiêm trọng, nhưng cánh tay trần trụi bên ngoài cùng đầu vai đầy các vết thương dài nhỏ chi chít vẫn khiến Tĩnh Nhân nhìn thấy mà giật mình.
Tĩnh Nhân lấy một cái ghế ngồi xuống cạnh bên giường Bạch, lẳng lặng quan sát, tay phải không tự chủ được sờ vào miệng vết thương của hắn, đầu ngón tay dọc theo chiều dài vết cắt một đường dời xuống.
Bỗng nhiên có một bàn tay đưa đến cầm lấy ngón trỏ đang chạm vào vết thương của Tĩnh Nhân.
Ánh mắt hướng lên, dừng lại trên gương mặt Bạch. Không biết từ lúc nào, hắn đã mở to mắt, tỉnh lại, bình tĩnh mà nhìn mình.
Bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, Tĩnh Nhân có chút xấu hổ, nhất là ý thức được tay mình còn chưa rút lại. Hắn muốn đem ngón trỏ đang bị Bạch nắm rút về, lại phát hiện bị đối phương nắm rất chặt, thử mấy lần đều không thành công.
“Yên tâm đi, tôi không sao” Bên trong đôi mắt xủa Bạch như có ngọn đèn, ánh sáng lóe lên ẩn nấp phía sau con ngươi màu đen, phảng phất như núp sau tầng mây mỏng, nhẹ nhành mà phát sáng.
Tĩnh Nhân nhìn về phía hắn, quên mất luôn việc rút tay. (Bê: Kewt quá J))
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang “đông đông đông”. (Bều: Đạ mấu!!!!!! Sát phong cảnh vl!!!)
Tiểu Thiến đang ngồi một chỗ bên kia đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy người đứng sau cửa, “Cô Tuyết Kiến!” Một cách tự nhiên kêu thành tiếng.
Hai người tay không tự chủ tách ra.
Tuyết Kiến đi tới, thấy được Bạch trên giường đã tỉnh: “Quá tốt rồi, Bạch, cậu đã tỉnh lại a.” Mang theo sự vui sướng, lông mày cau chặt cũng dãn ra.
Bạch gật đầu: “Để mọi người lo lắng rồi.”
“Không có gì là tốt rồi” Tuyết Kiến nói rồi đi đến bên giường, ga giường màu trắng ru xuống phủ lấy góc áo của cô. Cô do dự một chút, vẫn là mở miệng nói: “Mặc dù biết với người bệnh vừa tỉnh lại mà hỏi vấn đề này không hay lắm, nhưng là, vì mọi người, tôi vẫn là phải hỏi một chút.” Dừng một chút, nuốt xuống một miếng nước bọt, “Hai người ở bên ngoài… rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?”
Bạch nhìn cô, một lát sau, lại quay đầu nhìn về phía Tĩnh Nhân: “…… Là người trong căn cứ. Mặc dù bọn họ không lộ rõ thân phận, nhưng ở trong khi chiến đấu tôi thấy bọn họ sử dụng vũ khí…… Là người của trụ sở kia không sai, bọn họ đã đuổi tới nơi này.”
“Căn cứ đến cùng là……” Tuyết Kiến nghe hắn nói có chút không hiểu.
“Tôi hiểu rồi.” Tĩnh Nhân lại một bộ dạng đã hiểu rõ gật đầu.
Rồi Tĩnh Nhân mới quay ra nói với Tuyết Kiến: “Cái này để em giải thích cho cô đi, Bạch vừa tỉnh, để anh ấy nghỉ ngơi một chút.”
“Được” Tuyết Kiến đáp, “Vừa lúc cô cũng có chuyện muốn nói với em.” Nói rồi ánh mắt hướng về phía sau, “Tiểu Thiến, Bạch ở chỗ này nhờ em chăm sóc.”
“Em biết rồi.”
Tĩnh Nhân cùng với Tuyết Kiến một trước một sau đi ra khỏi phòng của Bạch

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.