Cảnh Báo Rung Động

Chương 43: Đến gần




Tống Linh Linh sửng sốt, có chút ngạc nhiên khi anh thẳng thắn như vậy.
Ở trong ấn tượng của cô, Giang Trục là đứa con cưng của trời đích thực có chút tài hoa hoành dật*, nhưng lại kiêu ngạo và không chịu sự gò bó. Từ trước đến nay anh luôn tự phụ, cô cũng chưa từng nghe anh nói, hoặc thấy anh sợ hãi điều gì.
*才华横溢 Tài hoa hoành dật: một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là rất tài năng, và nó chủ yếu dùng để chỉ văn học và nghệ thuật.
Nhưng vào lúc này, anh lại nói rõ ràng rành mạch với cô.
—— Anh sợ bị cô từ chối, nhưng cũng nên cho mình một cơ hội để thử.
Chữ sợ này từ trong miệng anh nói ra, hoàn toàn không phù hợp với khí chất của anh, nhưng lại kỳ diệu đến mức khiến Tống Linh Linh rung động.
Cô im lặng, di chuyển ánh mắt rời khỏi người anh, lạnh nhạt nói, “Vậy anh tạm thời thắng.”
Ai bảo cô thèm ăn.
Giang Trục nhìn sang một bên, trong mắt hiện lên một tia cười.
Anh cong môi, chậm rãi nói: “Vinh hạnh của anh.”
“...”
Lên xe, Tống Linh Linh tự giác thắt dây an toàn.
Đây là xe của Giang Trục, sạch sẽ, không có quá nhiều đồ vật linh tinh.
Quanh mũi phảng phất mùi vị cây linh sam vừa nồng vừa đắng chát, khiến cô cảm thấy bình tĩnh một cách khó hiểu.
Thời gian vẫn còn sớm, người đi làm có lẽ còn chưa xuất phát, đường xá cũng không quá đông đúc.
Tống Linh Linh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng còn có thể thấy hai bên vỉa hè có công nhân dọn vệ sinh.
Đến mùa thu, lá rụng nhiều hơn so với mùa hè.
Màu vàng và màu xanh lá cây rải trên mặt đất, rất là đẹp.
Mặt tiền và vị trí của cửa hàng ăn sáng không phải là cao cấp, nhưng lại tràn ngập cảm giác sống động của cuộc sống.
Tống Linh Linh vào cửa hàng tìm cái ghế ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn người đang trao đổi với ông chủ về thứ mình cần ở cửa.
Giang Trục hôm nay ăn mặc rất giản dị, một cái áo hoodie dài tay có chữ và quần jean, không hiểu sao trông anh tràn trề hơi thở của tuổi trẻ.
Chỉ là với vóc dáng này của anh cho dù có khiêm tốn đến đâu, thì cuối cùng vẫn không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh cho lắm.
Giang Trục giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ngước mắt lên nhìn cô.
Sau thời gian giao lưu ngắn ngủi, Tống Linh Linh uống nước một các có chiến lược, nhìn đi chỗ khác.
Cô không thấy được, Giang Trục nhìn bộ dáng cô cúi đầu, khóe môi cong lên.
-
Bữa sáng nhanh chóng được đưa lên.
Để trông xinh đẹp trước ống kính, cân nặng của Tống Linh Linh thường được kiểm soát ở mức khoảng 47,5kg. Nhưng khi quay “Hẻm nhỏ”, vì Tô Vãn bị suy dinh dưỡng từ nhỏ, lại hay bị bệnh, nên cô đã giảm cân xuống còn khoảng 42,5kg.
Sau khi quay phim xong, Đường Vân Anh cố ý đề cập với Tống Linh Linh rằng cô có thể tăng cân nặng trở lại, trông sẽ khỏe mạnh và tràn đầy sức sống hơn một chút.
Cho nên Tống Linh Linh không cần phải kiểm soát chế độ ăn uống, có thể ăn uống thoải mái.
Tiểu long bao hấp là loại vỏ mỏng nhiều nhân, chấm với tương ớt, Tống Linh Linh ăn một cách say sưa ngon lành.
Khi đói, cô không có thời gian để nói chuyện, chỉ có thể tập trung vào mỹ thực.
Ăn mấy cái vào trong bụng, Tống Linh Linh mới hơi cảm thấy thỏa mãn một chút.
Cô dành thời gian nhìn Giang Trục đang ngồi đối diện, người đang ăn một cách chậm rãi, đẹp mắt.
“...”
Tống Linh Linh nhìn hai giây, không khỏi ngẫm lại bản thân vừa mới ăn ngấu nghiến.
Có phải hơi, có chút không có hình tượng hay không?
Cô mất tập trung suy nghĩ.
“Không ăn sao?” Người đối diện đột nhiên nói.
Tống Linh Linh đối diện với ánh mắt đen láy của anh, “Nghỉ một chút rồi lại ăn.”
Giang Trục yên lặng, “Đợi lát nữa em chuẩn bị đi làm gì?”
“Đi siêu thị.”
“Hửm?” Giang Trục nhíu mày.
Tống Linh Linh: “... Ngày mai phải đi Giang Thành tham gia ghi hình một chương trình gameshow.”
Cô biết mình không nói, Giang Trục cũng sẽ biết.
Giang Trục lập tức phản ứng, “Đi mua quà tặng cho khách mời sao?”
Anh không quên khi Tống Linh Linh tham gia gameshow về chăm sóc trẻ con, cô đã tặng bọn trẻ những món quà rất tri kỷ.
Tống Linh Linh gật đầu, “Nửa này nửa kia.”
Cô muốn mua quà tặng cho khách mời, cô cũng cần tích trữ một số đồ ở nhà.
Giang Trục hắng giọng, “Anh đưa em đến đó.”
Nghe nói như thế, Tống Linh Linh lập tức muốn từ chối, “Không ——”
Cô còn chưa nói hết, đã đối mặt với ánh mắt của Giang Trục.
Ánh mắt thâm thúy của Giang Trục khóa chặt lấy cô, “Em nhất định phải kháng cự anh như vậy sao?” Anh dừng một chút, lại bổ sung, “Nếu em không cần giúp đỡ, anh sẽ đưa em đến đó rồi rời đi.”
Nói đến nước này, Tống Linh Linh còn từ chối thì có vẻ làm kiêu.
Huống chi bữa sáng cô cũng ra ngoài ăn cùng anh, lại đi siêu thị cũng không có gì to tát.
Cô mím môi, nói nhỏ: “Nếu anh không cảm thấy phiền phức, thì chúng ta cùng nhau đi.”
Giang Trục đồng ý.
-
Trên đường đến siêu thị, Tống Linh Linh nhận được lời mời tụ tập từ Thịnh Vân Miểu.
Hai người họ đã rất lâu không bí mật tụ tập lại chơi với nhau, nghỉ hè cũng có rất nhiều phim mới sắp chiếu. Nhưng vì cả hai đều bận rộn nên không có thời gian xem.
Tống Linh Linh suy nghĩ một chút, hỏi cô ấy: “Cậu muốn xem bộ phim nào?”
Thịnh Vân Miểu: “Dù sao hai chúng ta đều sẽ xem hết, tối nay xem bộ phim nào có thời gian phù hợp thì sẽ xem cái đó.”
Tống Linh Linh: “Cũng được, nhưng mà tớ muốn đi siêu thị trước.”
Thịnh Vân Miểu tích cực trả lời: “Tớ cùng đi với cậu.”
Nhìn thấy tin nhắn này, ngón tay Tống Linh Linh hơi dừng lại, suy nghĩ một chút rồi từ chối: “Không cần, cậu đến nhà tớ chờ tớ.”
Thịnh Vân Miểu: “? Tại sao không cần?”
Cô ấy quen biết Tống Linh Linh lâu như vậy, hiểu rất rõ về cô: “Cậu không cần tớ mang đồ giúp sao? Có phải cậu có người khác ở bên ngoài không, tớ cũng không phải là Tiểu Điềm Điềm của cậu nữa phải không?”
...
Tống Linh Linh: “...”
Thịnh Vân Miểu: “Mời cậu trực tiếp trả lời câu hỏi của tớ.”
Tống Linh Linh không có cách nào khác, chỉ có thể thành thành thật thật nói cho cô ấy: “Không cần, không có, cậu là Tiểu Điềm Điềm của tớ. Còn lại tối nay gặp mặt rồi nói.”
Thịnh Vân Miểu đối với câu trả lời của cô miễn cưỡng hài lòng, “Vậy lát nữa gặp.”
Kết thúc cuộc trò chuyện với Thịnh Vân Miểu, Tống Linh Linh len lén liếc nhìn người đang tập trung lái xe ở bên cạnh.
Sườn mặt của anh đẹp trai, biểu cảm tập trung và điềm tĩnh.
Tống Linh Linh nhìn chằm chằm mấy giây, ánh mắt hướng xuống, rơi vào những ngón tay mảnh mai, khớp xương rõ ràng của Giang Trục.
Rất đột nhiên, cô nghĩ đến một lần khi Giang Trục đang tuyên truyền cho bộ phim của mình, anh gấp giấy origami cho mọi người ngay tại chỗ. Đến bây giờ video đó, còn có người gọi là phúc lợi cho những người tay khống*.
*手控 Tay khống: Những người mê tay
Trong video, anh dùng một đôi tay trắng nõn mảnh khảnh nhéo hai đầu tờ giấy trắng, bắt đầu biểu diễn cho mọi người xem.
Tốc độ quay của máy quay cố ý làm chậm lại rất nhiều, để mọi người có thể nhìn rõ hơn các bước gấp giấy của anh.
Chỉ tiếc là, ngay từ khi đôi tay của Giang Trục xuất hiện, sự chú ý của cư dân mạng đều đổ dồn vào ngón tay của anh.
Ngón tay của anh linh hoạt mà thon dài, thỉnh thoảng lộ ra những đường gân xanh khiến người xem cao trào.
Cư dân mạng kêu gọi —— Tay của Giang Trục dường như linh hoạt hơn cả tay của một nghệ sĩ dương cầm.
Internet có thể là không có người mà mọi người quan tâm, mưa đạn cùng khu bình luận tất cả đều là lời nói bậy.
Lúc đó Tống Linh Linh vẫn là fan của Giang Trục, rất tán thành sự khoe khoang của những fan khác.
Đột nhiên, ngón tay của người bên cạnh giật giật, gõ nhẹ vô lăng, nghiêng đầu nhìn cô, “Đang nhìn cái gì?”
“...”
Tống Linh Linh lấy lại tinh thần, hoảng sợ rời mắt khỏi ngón tay của anh, “Không có gì.”
Cô cảm thấy tai mình nóng lên, lắp bắp nói, “Tôi đang suy nghĩ một chuyện.”
Giang Trục liếc nhìn cô một cái, sau khi phát hiện lỗ tai cô đỏ bừng, hơi nhướng mày, thấp giọng nói, “Có liên quan đến anh sao?”
“... Không có.” Tống Linh Linh chột dạ nói dối.
Giang Trục ừ một tiếng, “Thật sao.”
Rõ ràng là anh không tin.
Để lời nói của mình có vẻ thuyết phục hơn, Tống Linh Linh kiên định gật đầu, “Đúng vậy.”
Giang Trục mỉm cười, “Được.”
Tống Linh Linh nghiêng đầu, không hiểu tiếng được này của anh là có ý gì.
Một giây sau, cô nghe thấy Giang Trục nói: “Xem ra tôi vẫn chưa đủ hấp dẫn để khiến em nhìn vào tay tôi rồi nghĩ đến những việc khác không liên quan đến tôi.”
Tống Linh Linh nghẹn họng.
Cô nghẹn họng im lặng nửa ngày, liếc nhìn Giang Trục, “Anh có thể đừng tự luyến như vậy được không?”
Giang Trục nhíu mày, rất khó hiểu, “Đây là tự luyến?”
Tống Linh Linh: “Đúng.”
Giang Trục mỉm cười, “Được, lần sau sẽ chú ý.”
Anh “biết sai mà sửa” như vậy, Tống Linh Linh ngược lại là không dám chọc anh.
Môi cô mấp máy, không biết nên nói cái gì.
Trong xe yên tĩnh lại.
Không lâu sau, xe đậu ở bãi đậu xe siêu thị gần nhà Tống Linh Linh.
Giang Trục nhìn cô, “Có để ý anh vào cùng em không?”
“...”
Nhìn vào khuôn mặt của anh, thật sự rất khó để Tống Linh Linh nói ra lời từ chối.
Cô cảm thấy chột dạ một lúc, mơ hồ nói: “Siêu thị cũng không phải là do tôi mở, anh muốn vào tôi còn có thể ngăn được sao?”
Giang Trục đã hiểu.
Anh chợt cười một tiếng, cởi dây an toàn xuống xe đi vòng qua chỗ Tống Linh Linh.
Ngay khi tay của Tống Linh Linh vừa đặt lên khóa cửa xe và chuẩn bị mở cửa, Giang Trục đã mở cửa xe cho cô trước.
Cô ngồi trong xe, nhìn thoáng qua anh đứng ngoài cửa xe, hít một hơi thật sâu rồi xuống xe.
Lúc xuống xe, sợi tóc trên đỉnh đầu cô vô tình chạm vào lòng bàn tay nóng hổi của anh.
Đi vào siêu thị, Tống Linh Linh vẫn cảm thấy tóc mình hơi nóng, người cũng hơi nóng.
-
Trong siêu thị có rất nhiều người, đây là giờ cao điểm để mọi người mua sắm.
Tống Linh Linh là một người thích đi dạo siêu thị, cũng rất hưởng thụ thời gian đi dạo siêu thị.
Cô lấy điện thoại di động ra, trước tiên đi tìm đồ mình cần mua, sau đó chậm rãi ung dung đi dạo.
Giang Trục đẩy xe đi bên cạnh cô, không nói chuyện gì, nhưng lại để cô có thể nhìn thấy anh bất cứ lúc nào, thậm chí là sai sử anh.
Không hiểu sao, Tống Linh Linh cảm thấy rất yên tâm.
Sau khi rời siêu thị, Giang Trục đưa cô về nhà.
Đến bãi đỗ xe ngầm, Tống Linh Linh ngẩng đầu nhìn anh, “Anh...”
Giang Trục hình như biết cô đang xoắn xuýt cái gì, xách đồ vật của cô vào thang máy, mới cười như không cười nói, “Anh còn có việc, sẽ không tiễn em lên.”
Tống Linh Linh khẽ giật mình, mấp máy môi: “Cảm ơn.”
Giang Trục cụp mắt, “Cảm ơn gì chứ?”
Anh nói, “Về sau những việc này, không cần nói cảm ơn với anh.”
Tống Linh Linh nhìn anh, “Vậy tôi đi lên trước.”
“Ừm.” Giang Trục căn dặn, “Quay chương trình chú ý an toàn, đừng ỷ mạnh.”
Ngày mai Tống Linh Linh cần quay chương trình, là việc đòi hỏi phải tốn thể lực.
Tống Linh Linh gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Giang Trục không còn gì để nói, tự giác rời khỏi thang máy.
Tống Linh Linh đứng ở bên trong xoắn xuýt một hổi mới đưa tay ấn nút lên tầng nhà mình.
Cửa thang máy đóng vào, Tống Linh Linh nhìn hai cánh cửa đang chậm rãi khép lại ——
Trong tầm mắt xuất hiện một cánh tay, Tống Linh Linh ngạc nhiên ngẩng đầu, Giang Trục lần nữa chen vào thang máy.
Không chờ cô mở miệng, Giang Trục đã lên tiếng, “Có thể hay không...”
Tống Linh Linh: “Cái gì ạ?”
“Đừng từ chối anh đến gần.” Anh có thể cảm giác được Tống Linh Linh cũng không chán ghét anh, chỉ là có chút kháng cự.
Tống Linh Linh dừng một chút, “Anh không sợ... Cuối cùng tôi vẫn từ chối anh sao?”
“Không sợ.”
Giang Trục khom lưng, bình tĩnh nhìn cô, “Anh sẽ khiến em chấp nhận anh.”
Anh có sự tự tin này.
Tống Linh Linh mấp máy môi, muốn nói với anh rằng anh có thể đừng tự tin với mình như vậy hay không. Nhưng nghĩ lại, cô không thể không thừa nhận người này có tự tin, thậm chí có vốn liếng để tự kiêu.
Thấy cô im lặng, Giang Trục cũng không muốn tạo áp lực quá lớn cho cô, “Em suy nghĩ một chút, nghĩ kỹ rồi nói cho anh biết.”
Mí mắt Tống Linh Linh khẽ nhúc nhích, “Nếu như tôi phải suy nghĩ rất lâu thì sao?”
“Rất lâu là bao lâu?”
Tống Linh Linh: “Không biết.”
Giang Trục cười, “Vậy cũng được.” Anh nói, “Vậy chứng tỏ anh vẫn còn cơ hội.”
Trong chốc lát, Tống Linh Linh không thể theo kịp tư duy của Giang Trục.
Vậy tính là có cơ hội ở chỗ nào.
Giang Trục nhìn cô, “Chỉ cần em chịu cân nhắc là được.”
Dứt lời, anh không nói thêm gì nữa với Tống Linh Linh, “Trở về đi, anh đi đây.”
Tống Linh Linh thở phào nhẹ nhõm, còn muốn nói gì đó, Giang Trục đã ra khỏi thang máy trước, tự mình nhanh chóng nhấn nút đi lên.
Cửa thang máy hoàn toàn đóng lại.
Tống Linh Linh rời mắt khỏi cánh cửa, có chút buồn rầu lại bối rối cúi đầu nhìn đồ dưới chân.
Nhìn số tầng trên thang máy đã hiện ra tầng hai mươi chín, Giang Trục mới quay người quay lại trong xe.
Tống Linh Linh vừa xách đồ ra thang máy, liền nhận được tin nhắn của Giang Trục.
Giang Trục: “Anh đi đây, em nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Đọc xong, Tống Linh Linh không có trả lời.
-
Khi Tống Linh Linh bước vào nhà. Thịnh Vân Miểu đã ở nhà cô.
Cô vừa mở cửa ra đã thấy cô ấy nằm dài trên ghế sô pha, trong tay còn cầm một túi khoai tây chiên.
Tống Linh Linh im lặng nửa ngày, hừ nhẹ nói: “Cô Thịnh, có thể xách đồ giúp tiểu nhân hay không.”
Thịnh Vân Miểu rất sảng khoái, “Có thể.”
Hai người xách đồ vào nhà, Thịnh Vân Miểu ghé sát vào nhìn trong túi, “Sao lại có thuốc chống muỗi?”
Tống Linh Linh hắng giọng, “Ghi hình gameshow trong núi, muỗi rất nhiều.”
Trong rất nhiều chuyện, cô đều cân nhắc tương đối chu đáo.
“Cậu mua nhiều như vậy là làm quà cho khách mời à?”
Tống Linh Linh gật đầu, “Vòng tay và thuốc chống muỗi này khá đẹp, bọn họ chắc là sẽ thích.”
“Vậy cái này?”
Thịnh Vân Miểu chỉ vào một thứ khác hỏi.
Tống Linh Linh liếc cô ấy, “Cậu đoán xem.”
Thịnh Vân Miểu lười đoán.
Cô ấy kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh cô, “Có phải cậu muốn đóng gói không?”
Tống Linh Linh gật đầu, “Trong ngăn kéo có giấy gói quà, cậu lấy giúp tớ.”
Thịnh Vân Miểu: “.”
Hai người ở nhà gói quà.
Quà không phải là đồ đắt tiền gì, nhưng đều rất thiết thực.
“Cậu vừa lái xe đi siêu thị à?”
“Không phải.” Tống Linh Linh nói xong, suy nghĩ một lúc, cũng không giấu cô ấy, “Giang Trục đưa tớ đi.”
Thịnh Vân Miểu lập tức ngẩng đầu lên, nhìn quanh phòng khách của cô đầu tiên.
Chú ý tới hành vi này của cô ấy, Tống Linh Linh rất khó hiểu, “Cậu nhìn cái gì?”
“Nhìn dấu vết.”
“...?”
Tống Linh Linh không hiểu.
Thịnh Vân Miểu lộ ra nụ cười xấu xa, “Tối hôm qua anh ấy không ở chỗ này chứ?”
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, Tống Linh Linh bị cô ấy làm cho nghẹn lời.
“Cậu đang nói gì thế?” Cô không thể tin được mà nhìn cô ấy, “Giang Trục làm sao có thể ở nhà của tớ.”
Thịnh Vân Miểu: “Sao lại không có khả năng?”
Cô ấy liếc nhìn Tống Linh Linh một chút, có chút ghét bỏ, “Cậu cũng không phải vị thành niên, anh có tình em có ý ngủ chung với nhau thì sao chứ.”
“...”
Tống Linh Linh nghe, cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
“Cái gì gọi là anh có tình em có ý chứ?” Cô trợn tròn mắt nhìn Thịnh Vân Miểu.
Thịnh Vân Miểu cũng không sợ cô, nói thẳng: “Chẳng lẽ không phải?”
Tống Linh Linh đột nhiên cao giọng nói, “Tất nhiên không phải.”
Thịnh Vân Miểu sững sờ, nghi hoặc nhìn cô, “Giang Trục không phải thích cậu sao?”
“... Làm sao cậu biết.” Tống Linh Linh kinh ngạc.
Rõ ràng là cô cũng chỉ nghi ngờ mấy ngày trước, hôm qua mới xác nhận.
Thịnh Vân Miểu trêu cô, “Rất rõ ràng đấy có được hay không.”
Tống Linh Linh nhướng mày, giải thích: “Rõ ràng chỗ nào.”
Cô một chút cũng không cảm nhận được vậy.
Thịnh Vân Miểu nhìn cô một hồi, “Chính cậu không cảm thấy vậy à?”
“... Từng có.” Tống Linh Linh ăn ngay nói thật, “Nhưng tớ không dám xác nhận.”
Thịnh Vân Miểu ậm ừ
Tống Linh Linh chống cằm, “Vậy cậu cảm thấy rõ ràng như thế nào?”
“Rất nhiều.” Thịnh Vân Miểu nói ví dụ cho cô, “Cậu không cảm thấy Giang Trục rất chiếu cố, bảo vệ cậu ở trong đoàn phim sao?”
Tống Linh Linh nghẹn họng, phàn nàn: “Anh ấy cũng rất thích mắng tớ.”
“Đó là vì công việc yêu cầu.” Thịnh Vân Miểu nhìn cô, “Mỗi lần anh ấy mắng cậu, đều kiên nhẫn phân tích kịch bản cho cậu, còn lấy lòng cậu nữa, cậu không phát hiện sao?”
Tống Linh Linh nhìn cô ấy với ánh mắt mê man.
Cô không có.
Thịnh Vân Miểu nhớ lại, “Có một lần cậu có một cảnh vẫn luôn không qua, không khóc được, Giang Trục mắng cậu xong, chờ khi cậu có cảm giác rồi qua, có phải là mời đoàn phim đi uống trà chiều hay không.”
Tống Linh Linh tự nhiên nhớ đến buổi trà chiều hôm đó, “Chuyện đó thì có liên quan gì đến việc lấy lòng tớ.”
Thịnh Vân Miểu ha ha, “Có phải cậu quên hôm đó cậu nói với Lâm Hạ rằng sau cảnh này muốn ăn một cái bánh nhỏ sao.”
Tống Linh Linh sửng sốt.
Nàng cẩn thận nghĩ lại, không thể nhớ nổi.
“Tớ có nói vậy sao? Lúc đó cô đang cố gắng giảm cân, nên chắc chỉ là đùa thôi.
Thịnh Vân Miểu: “Cậu có nói.”
Ban đầu Thịnh Vân Miểu cũng không chú ý đến chi tiết này, vẫn là Lâm Hạ tìm cô ấy nói với cô ấy rằng chị Linh muốn ăn bánh nhỏ, cô ấy hỏi Thịnh Vân Miểu có thể mua cho cô không.
Thịnh Vân Miểu còn chưa kịp trả lời, Trì Bân từ đâu bước ra và nói với họ, “Các ngươi đừng mua, đạo diễn Giang vừa bảo tôi gọi trà chiều.”
Lúc ấy Thịnh Vân Miểu đã cảm thấy có chút không đúng.
Sau khi quan sát một đoạn thời gian, cô ấy mới dám khẳng định suy đoán của mình.
Chỉ là hai người trong cuộc đều không nói gì, cô cũng không dám làm trợ công, nên dứt khoát giả vờ cái gì cũng không biết.
Đến khi Tống Linh Linh nói đến, cô ấy mới không nhịn được ma nói ra.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tống Linh Linh, Thịnh Vân Miểu kinh ngạc, “Cậu thật sự không có ấn tượng à.”
Tống Linh Linh ngượng ngùng gật đầu.
Thịnh Vân Miểu cười một tiếng, “Chỉ là đạo diễn Giang thể hiện chưa đủ rõ ràng.”
Cô ấy nói, “Không trách cậu, chỉ trách đạo diễn Giang.”
Tống Linh Linh im lặng.
Thịnh Vân Miểu nhìn cô, tò mò hỏi: “Nghe ý vừa nãy của cậu, đạo diễn Giang thổ lộ tình cảm với cậu à?”
“... Ừm.”
Thịnh Vân Miểu nói, “Vẫn rất trực tiếp, tớ đánh giá cao những người đàn ông không đôi co dây dưa.”
Tống Linh Linh nhìn trộm cô ấy.
Thịnh Vân Miểu cười, “Vậy cậu nói sao.”
“Không đồng ý.” Tống Linh Linh nhắm mắt lại, tiếp tục động tác trong tay, “Tớ còn có thể nói cái gì.”
Ngược lại là Thịnh Vân Miểu không ngạc nhiên khi cô không đồng ý.
Cô ấy trầm ngân suy nghĩ, hỏi: “Bởi vì anh ấy mắng cậu à?”
Tống Linh Linh bắt gặp ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cô ấy, không khỏi lẩm bẩm: “Tại sao câu trả lời không thể là tớ không thích anh ấy?”
“Cậu cảm thấy thế nào.” Thịnh Vân Miểu hỏi lại.
Tống Linh Linh: “...”
Thịnh Vân Miểu không chút khách khí vạch trần cô, “Nếu cậu thật sự không có tình cảm với anh ấy, thì bây giờ anh ấy đã nằm trong danh sách đen của cậu rồi, làm gì còn có cơ hội làm người hộ tống đưa cậu đi siêu thị.”
“...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.