Cảnh Báo Rung Động

Chương 7: Đẹp đôi




Khóe miệng Tống Linh Linh cứng đờ, cô cúi đầu xem hết video.
Video không dài lắm, lại còn là video quay lén nên không nghe rõ được hai người nói gì.
Tin tức duy nhất chắc chắn là hai người đã ngồi cùng chuyến bay tới Nam Thành, bởi vì họ đều ở trong cùng phòng nghỉ VIP.
Xem xong, Tống Linh Linh trả lời Thịnh Vân Miểu bằng một meme cầm đao.
Thịnh Vân Miểu: “Cho cậu biết thêm một tin tốt, video này của Thẩm Gia Hủy với đạo diễn Giang lên hot search rồi nên cộng đồng mạng hẳn là sẽ không tập trung vào cậu nữa đâu. Cậu tránh được một phen chửi mắng hôm nay rồi đấy, không cần cảm ơn nhé!”
Tống Linh Linh: “...”
Hình như không giống chuyện đáng để cô vui mừng...
“Chị Linh Linh!”
Lâm Hạ đi từ trong bếp ra: “Ăn sáng thôi.”
Tống Linh Linh đáp lại một tiếng rồi cầm di động đi về phía bàn ăn.
Sau khi ngồi vào bàn, cô không kiềm lòng được mà lại mở weibo ra lướt.
Đúng là giống với lời Thịnh Vân Miểu nói, hastag “Giang Trục, Thẩm Gia Hủy ở sân bay” đã lên hạng hai hot search.
Đủ để thấy được khi hai người này ‘ở cùng nhau’ thì có độ hot như nào.
Thẩm Gia Hủy là một trong những nữ diễn viên trong mấy năm gần đây có tác phẩm hot và lượng fan khá đông đúc. Tuy chỉ đóng phim thần tượng nhưng như thế vẫn không làm ảnh hưởng tới độ nổi tiếng của cô ta.
Lúc trước cô ta tham gia diễn bộ “Nghịch lân” của Giang Trục thì đã có tin đồn, rằng cô ta muốn lấn sân vào giới điện ảnh.
Sự thật chứng minh, diễn xuất trong “Nghịch lân” đã giúp cô ta bước được một chân vào giới.
Sau “Nghịch lân”, cô ta liên tiếp thông báo đóng hai bộ phim điện ảnh khá ổn. Tuy đến giờ vẫn chưa được công chiếu nhưng các fan và cộng đồng mạng lại rất mong đợi.
Khoảng thời gian trước khi bộ phim điện ảnh đóng máy, cô ta trả lời phỏng vấn là muốn nghỉ ngơi một thời gian để có thời gian suy ngẫm thêm. Từ khi đó đã có cư dân mạng suy đoán, cô ta đang chờ đợi cơ hội.
Đợi hai bộ phim điện ảnh kia lên sóng, đợi một kịch bản và ekip tốt hơn xuất hiện.
Suy cho cùng thì đối với một nữ diễn viên có địa vị như Thẩm Gia Hủy, số lượng không còn là thứ được đặt lên hàng đầu nữa, bởi vì cô ta không quá cần độ nhận diện của người xem nữa.
Bây giờ, cô ta càng coi trọng chất lượng các tác phẩm của bản thân. Cô ta cần lấy được giải thưởng, cần có tác phẩm tạo nên tiếng vang trong giới.
Đây cũng chính là lý do khi bên ekip của Giang Trục tuôn ra tin tức sắp có phim mới, nữ diễn viên đầu tiên mà cư dân mạng nghĩ tới chính là cô ta...
Quá mức trùng hợp.
“Chị Linh Linh.” Lâm Hạ thấy cô dán mắt vào màn hình không động thì lên tiếng gọi: “Không phải chị đang xem mấy người kia chửi mình trên Weibo đấy chứ?”
Tống Linh Linh gặm ngô, lúng búng nói: “Không phải.”
Lâm Hạ nhướn mày, ngó đầu nhìn điện thoại của cô: “Đạo diễn Giang với Thẩm Gia Hủy?”
Cô ấy kinh ngạc: “Sao hai người bọn họ lại lên hot search rồi?”
Vừa nói, cô vừa lấy điện thoại ra.
“... Sao lại trùng hợp tới vậy được.” Lâm Họa mất nửa phút để xem hot search tìm hiểu tình hình.
Tống Linh Linh ừ một tiếng.
Cô cũng thấy quá mức trùng hợp.
Lâm Hạ lướt xuống, trên Weibo không chỉ có video hai người ở trong cùng một phòng nghỉ mà còn có không ít ảnh chụp nói chuyện với nhau trông rất vui vẻ.
...
Lướt một hồi, Lâm Hạ lẩm bẩm: “Khó trách cộng đồng mạng đu CP của bọn họ, nụ cười của đạo diễn Giang trong lúc nói chuyện với Thẩm Gia Hủy trông tươi tắn như này cơ mà!”
Tống Linh Linh: “...”
Cô nhìn bức ảnh được phóng to trên màn hình di động kia, khẽ hừ một tiếng.
- ---
Cùng lúc đó, Giang Trục đang trong phòng nghỉ được Trì Bân báo cho biết tin trên mạng.
Nhân lúc Thẩm Gia Hủy đứng dậy đi nghe điện thoại, anh ấy hỏi nhỏ: “Giờ phải xử lý sao ạ?”
Giang Trục cầm di động xem, sau đó nhíu mày: “Tình hình bên Tống Linh Linh như nào rồi?”
Trì Bân hơi sửng sốt, mất một lúc mới hiểu được là anh muốn hỏi gì: “Bởi vì anh với cô Thẩm tình cờ gặp nhau nên tình hình bên cô ấy chuyển biến tốt hơn nhiều.”
Anh ấy nhìn Giang Trục, dở khóc dở cười: “Bây giờ sự chú ý của cư dân mạng đều đổ dồn về phía anh.”
“Ừm.”
Giang Trục biết thừa: “Không cần phải quan tâm đâu.”
Anh và Thẩm Gia Hủy chỉ là tình cờ mua vé cùng chuyến bay, còn phòng nghỉ VIP này ai cũng có thể vào, chẳng có gì hay ho mà phải giải thích cả. Càng cố giải thích thì lại càng giống giấu đầu lòi đuôi hơn mà thôi.
Trì Bân hiểu ý anh.
Vào lúc sự chú ý của cư dân mạng đổ dồn vào anh và Thẩm Gia Hủy thì Tống Linh Linh có thể tránh được kha khá lời mắng chửi của mọi người.
Có điều...
Liếc thấy vẻ muốn nói lại thôi của Trì Bân, Giang Trục nhướn mày: “Còn vấn đề gì thì nói thẳng đi.”
Trì Bân im lặng, sau đó đưa ảnh chụp trên mạng ra cho Giang Trục xem: “Mọi người đang ăn cơm chó mà anh với cô Thẩm phát đấy.”
Giang Trục: “...”
Anh nhìn ảnh chụp, tầm mắt dịch xuống dưới, dừng ngay ở bình luận của mọi người.
“Cứu!! Đạo diễn Giang cười trông mê quá!!”
“Sợ hãi!! Đạo diễn Giang không coi ai ra gì vậy mà cũng lộ ra nụ cười kiểu này trước mặt phụ nữ sao?? Ngọt quá đi mất thôi!”
“Aaaa, quả nhiên là người quen cũ với nhau thì dễ được ăn đường hơn!!”
“Tôi tuyên bố, hôm nay ngọn cờ “Táo Nhỏ” đại thắng nhé!”
“Lầu trên sai rồi, không phải đạo diễn Giang sẽ cười như vậy với phụ nữ đâu, anh ấy chỉ cười trước mặt Thẩm Gia Hủy thôi. Loại “đặc quyền” này ngọt quá!”
...
Khóe miệng Giang Trục co giật: “Trí tưởng tượng của cộng đồng mạng trong nước đáng sợ vậy sao?”
Trì Bân: “Cộng đồng mạng nước ngoài cũng vậy mà.”
Giang Trục liếc anh ấy một cái.
Trì Bân không nhịn được mà nói: “Anh nói xem, nếu bọn họ biết được hồi nãy vì sao anh lại cười như vậy thì chắc sẽ đau lòng lắm nhỉ.”
“...”
Thật ra, hồi nãy Giang Trục cười với Thẩm Gia Hủy không phải do nói chuyện vui vẻ...
Trì Bân ngồi giữa hai người nên nghe rất rõ ràng.
Hai người một trước một sau đi vào phòng nghỉ nên tình cờ gặp được, lúc Thẩm Gia Hủy vào thì Giang Trục và mấy người Trì Bân đã ở đây từ trước rồi.
Cô ta tới chào hỏi Giang Trục, chỉ là nói với nhau vài câu chào hỏi đơn giản. Vì không kiềm chế được sự tò mò nên Thẩm Gia Hủy có hỏi thăm Giang Trục về bộ phim mới của anh.
“Có phải là phim định khai máy vào thứ bảy này không?”
Giang Trục gật đầu.
Thẩm Gia Hủy nhình quanh một vòng rồi mỉm cười hỏi: “Ngày mai diễn viên mới tới Nam Thành sao?”
Giang Trục: “Chiều nay.”
Nghe được đáp án này Thẩm Gia Hủy cũng không quá ngạc nhiên. Trước đó cô ta cũng đã tìm hiểu qua, vai chính trong bộ phim mới lần này của Giang Trục là Từ Mãn và Tống Linh Linh. Cô ta có biết Từ Mãn, bọn họ đã gặp nhau trong một lần hoạt động lúc trước, còn Tống Linh Linh thì không.
“Vậy...” Thẩm Gia Hủy tò mò: “Đều là cùng ngày cả, sao không đi cùng nhau?”
Giang Trục liếc cô ta một cái, lạnh nhạt đáp: “Dù sao cũng phải tạo chút không khí bí ẩn trước khi khai máy, không phải à?”
Thẩm Gia Hủy hơi giật mình: “Cũng đúng.”
Cô ta khẽ cười: “Tiếc là lần này thời gian tôi tới Nam Thành công tác hơi ít, nếu không thì tôi cũng muốn được gặp để xem cô diễn viên nhỏ này có sức hút tới mức nào mà lại được anh chọn đấy.”
Nghe vậy, Giang Trục nâng mi nhìn cô ta.
Thẩm Gia Hủy như bị anh nhìn thấu hết tâm tư qua ánh mắt, cô ta căng thẳng cắn môi dưới.
Cô ta sợ mình thể hiện quá mức rõ ràng, định mở miệng giải thích thì lại đột nhiên thấy Giang Trục cong môi cười đáp: “Đúng là rất có sức hút.”
“...”
Nhớ lại đoạn đối thoại hồi nãy, Giang Trục hơi khựng lại.
Anh nghiêng đầu, đang định dặn dò Trì Bân mấy câu thì Thẩm Gia Hủy đi nhận điện thoại đã quay về.
“Đạo diễn Giang.” Thẩm Gia Hủy tới gần anh, cười nói: “Có thể đi làm thủ tục rồi, anh muốn đi cùng không?”
Bọn họ đều chọn khoang thương gia, mặc dù không vào cùng một cổng đăng ký nhưng dù sao thì lát nữa lên máy bay cũng sẽ gặp nhau.
Giang Trục không có ý gì khác, gật đầu: “Đi thôi.”
Ánh mắt Thẩm Gia Hủy sáng lên, ý cười trên mặt càng thêm sâu: “Vâng.”
-
Lúc Tống Linh Linh đặt chân được tới Nam Thành thì đã là chiều tối.
Hoàng hôn chiếu nghiêng xuống cửa sổ sát đất, tạo ra bóng như từng làn sóng nước.
So với Bắc Thành thì không khí ở Nam Thành thoáng mát hơn nhiều, độ ấm cũng khiến người ta có cảm giác thoải mái hơn.
Đúng là một thành phố đáng sống.
Sau khi lấy hành lý, ba người tới thẳng khách sạn.
Khách sạn của bọn họ không ở trung tâm thành phố mà nằm gần một trường cấp ba ở ngoại thành. Điều kiện của khách sạn không quá tốt nhưng được cái gần với chỗ quay phim của bọn họ.
Phòng của Tống Linh Linh là do đoàn phim sắp xếp, ở cùng một tầng với Giang Trục, Từ Mãn và đoàn biên kịch để tiện trao đổi kịch bản.
Lâm Hạ và Thịnh Vân Miểu thì ở tầng sáu.
Đến khách sạn, làm xong thủ tục thì Tống Linh Linh nằm bò trên sô pha, nhắn tin báo bình an cho Đường Vân Anh.
Vừa gửi tin nhắn xong thì cô đã thấy Trì Bân tag tên trong nhóm, nói tối nay Giang Trục đã đặt nhà hàng rồi, mọi người cùng tới dùng cơm.
Từ Mãn là người đầu tiên trả lời tin nhắn, những người còn lại trong đoàn cũng bắt đầu thi nhau đáp lại.
Tống Linh Linh ngây ngốc nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, sau đó thì cũng gửi đi một icon.
Chưa tới vài giây sau, Giang Trục đã tag tên cô hỏi: “Đến rồi à?”
Tống Linh Linh hơi ngẩn ra rồi trả lời: “Vâng. Tôi cũng đến khách sạn rồi.”
Giang Trục: “Qua phòng tôi một chuyến.”
Sợ lời này khiến mọi người hiểu nhầm, Giang Trục lại bổ sung thêm một câu: “Từ Mãn và biên kịch cũng đang ở chỗ tôi.”
Tống Linh Linh hơi căng thẳng, vội vàng đồng ý.
“Hạ Hạ.”
Nằm thêm một lúc trên sô pha, Tống Linh Linh uể oải gọi Lâm Hạ đang giúp mình soạn đồ.
Lâm Hạ: “Sao vậy ạ?”
Tống Linh Linh khom lưng lấy kịch bản, vẻ mặt u oán: “Chị phải đi chịu hành hình rồi, em chờ chị nhé.”
“...”
Lâm Hạ thấy vẻ mặt tuyệt vọng của cô thì nhịn cười nói: “Chị đi đi, em với chị Miểu Miểu chờ chị về.”
- --
Ôm tâm trạng thấy chết không sờn, Tống Linh Linh đi tới trước cửa phòng Giang Trục.
Cô đang định ấn chuông cửa thì cửa đã bị người ở trong mở ra trước.
Tống Linh Linh ngước mắt, nhìn về phía người đàn ông mặc một cây đen đang đứng ở cửa.
“Đạo diễn Giang.”
Giang Trục gật đầu, nghiêng người để cô đi vào.
Tống Linh Linh theo phản xạ hỏi: “Anh định ra ngoài hả?”
“Không.” Giang Trục không giải thích nhiều, thấy cô còn do dự đứng cạnh tủ giày thì hờ hững lên tiếng: “Không cần đổi giày đâu.”
Tống Linh Linh đáp lại một tiếng rồi nhấc chân đi vào trong.
“Linh Linh.”
Vừa thấy cô, Từ Mãn đã tươi cười chào hỏi.
Tống Linh Linh bất giác cũng bị lây nhiễm, nở nụ cười đáp lại.
Sau khi chào hỏi mọi người, Tống Linh Linh tới ngồi cạnh Dư Đan.
Cô nhìn kịch bản và các loại tài liệu đang để trên bàn, nhỏ giọng hỏi: “Chị Dư Đan, mọi người tới đây lâu chưa ạ?”
Dư Đan cười nhìn cô: “Đến trước em nửa tiếng.”
“Hả?”
Nhìn ra được sự khó hiểu của cô, Dư Đan nói tiếp: “Nửa tiếng trước đạo diễn Giang mới tới khách sạn.”
Nghe vậy, Tống Linh Linh giật mình, trong đầu cô bỗng nhảy ra hot search hồi sáng, sau đó cô mím môi, không thắc mắc thêm nữa.
Đột nhiên, trước mặt cô xuất hiện một chai nước.
Tống Linh Linh ngẩng đầu nhìn.
Giang Trục cúi đầu: “Dùng tạm vậy, cốc của khách sạn không sạch cho lắm.”
Tống Linh Linh hiểu được, khách sáo đáp: “Cảm ơn đạo diễn Giang.”
Nói xong, cô đẩy chai nước qua một bên.
Giang Trục vô tình liếc thấy, ánh mắt anh chuyển từ chai nước lên tới bên sườn mặt của người ngồi đối diện.
Tống Linh Linh không chú ý tới ánh mắt của anh, cô đang nghiêng đầu, chăm chú bàn kịch bản với Dư Đan.
Bốn người thảo luận sôi nổi hơn nửa tiếng đồng hồ, lúc này Trì Bân tới báo là bọn họ đã có thể tới nhà hàng dùng cơm.
“Nhhà hàng cách đây có xa không?” Dư Đan không biết địa chỉ cụ thể.
Trì Bân: “Mất hơn mười phút lái xe.”
Dư Đan à một tiếng: “Tôi không đi cùng tài xế, đành phải ngồi cùng xe với đạo diễn Giang vậy.”
Dứt lời, cô nhìn về phía Giang Trục: “Hẳn là đạo diễn Giang không để ý chứ?”
Giang Trục mỉm cười: “Vinh hạnh cho tôi.”
Dư Đan cười: “Linh Linh thì sao? Em muốn ngồi xe của đạo diễn Giang cùng chị không?”
“Không cần đâu ạ.” Tống Linh Linh ôn hòa từ chối: “Chị Đan, em tự lái xe qua là được.”
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Dư Đan, cô giải thích: “Chúng ta đi cùng nhau thì gây chú ý quá.”
Dư Đan nghĩ thấy cũng phải.
“Vậy được” Cô dặn dò Tống Linh Linh: “Em chú ý an toàn nhé.”
- --
Lúc Tống Linh Linh đến nhà hàng thì nhóm người Giang Trục đã tới từ trước.
“Nữ chính của chúng ta đến rồi!” Phó đạo diễn Lâm nhìn về phía cô, trêu chọc: “Muốn ngồi ở đâu nào? Ngồi cạnh đạo diễn Giang hay là nam chính của cô đây?”
Tống Linh Linh đưa mắt nhìn sang, thấy chỉ còn trống hai chỗ là cạnh Giang Trục và Từ Mãn.
Cô khẽ chớp mắt, khéo léo trả lời: “Tô Vãn chắc chắn là phải ngồi cạnh Trần Dặc rồi ạ.”
Tô Vãn là tên nữ chính, còn Trần Dặc là tên nam chính.
Nghe được câu trả lời này, mấy người trong phòng đang hóng hớt cũng không nhịn được mà tỏ ra tán thưởng.
Trong giới này, phải biết cách nói chuyện và đầu óc thông minh thì mới đi xa được.
Tống Linh Linh tới cạnh Từ Mãn rồi ngồi xuống.
Từ Mãn cười nhìn Tống Linh Linh, có qua có lại nói: “Đợi mười phút cuối cùng cũng đợi được nữ chính của tôi xuất hiện rồi.”
Dư Đan liếc anh: “Mới mười phút mà đã thấy lâu rồi à?”
“Đâu có đâu có!” Miệng lưỡi Từ Mãn ngọt xớt: “Chỉ cần là nữ chính của tôi thì đừng nói là mười phút, dù là mười năm thì tôi cũng sẵn lòng đợi.”
“Đừng!” Tống Linh Linh vội vàng lên tiếng: “Tôi không dám để cậu chờ mười năm đâu.”
Khóe môi cô cong lên: “Tôi sợ bị fan của cậu truy sát lắm.”
Mọi người cười to, bầu không khí trong phòng cũng trở nên rất hài hòa.
Mọi người vui vẻ dùng bữa, bởi vì Giang Trục không thích tiệc rượu cho lắm nên mọi người không gọi nhiều rượu, chỉ uống tượng trưng hai ba ngụm.
Tống Linh Linh là người một chén rượu là say, cô cũng tự biết tửu lượng của mình nên không uống nhiều.
Sau khi nhấp môi được hai ngụm, ăn thêm hai miếng thức ăn, Tống Linh Linh đã buông đũa.
Cô phải giảm cân vì nhân vật, cần kiềm chế sự thèm ăn lại.
“Không ăn nữa à?” Từ Mãn kinh ngạc nhìn cô
Tống Linh Linh nhắc nhở anh: “Tô Vãn mà Trần Dặc thích là một người giấy đấy.”
Là kiểu người mỏng tới mức một cơn gió cũng có thể thổi đi.
Từ Mãn cũng từng vì hình tượng nhân vật trong kịch bản mà giảm liền mấy chục cân nên anh hiểu rõ nỗi đau giảm béo này.
Anh cong môi, cười tươi nói: “Vậy tôi thay Tô Vãn ăn nhiều thêm chút nhé.”
Tống Linh Linh: “...”
Hai người chuyện trò rôm rả như xung quanh không người.
Dư Đan ngồi đối diện thi thoảng nhìn qua chỗ hai người lại thấy càng hài lòng, cô không nhịn được mà khoe với Giang Trục: “Đạo diễn Giang, thấy mắt chọn người của tôi thế nào?”
Cô chống cằm nhìn, lộ ra vẻ mặt hài lòng của bậc cha mẹ: “Từ Mãn và Linh Linh thoạt nhìn xứng đôi quá đi.”
Giang Trục nâng mi nhìn hai người đang cười, không hiểu sao mà đột nhiên lại thấy đèn trong phòng hơi chói quá.
Như nhớ tới chuyện gì đó, anh nhấp môi đáp: “Cũng thường thôi.”
“...”
- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Linh Linh: Bình thường chỗ nào?
Đạo diễn Giang: Chỗ nào cũng bình thường.
Linh Linh: Anh nói ai bình thường cơ?
Đạo diễn Giang: Từ Mãn.
Từ Mãn:?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.