Thông tin truyện

Cảnh Cáo Cô Vợ Bỏ Trốn

Cảnh Cáo Cô Vợ Bỏ Trốn

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Nguồn:

panruan.wordpress.com

Trạng thái:

Full
1  2 3 4 5 6 7 8  9 10
Đánh giá: 9.4/10 từ 1213 lượt
Cùng đọc truyện Cảnh Cáo Cô Vợ Bỏ Trốn của tác giả Khải Ly tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại website.

Độ dài: 10 Chương
Người dịch: Panruen

“Liên quan đến việc đi xem mắt”

Tôi có 1 người bạn tên Tâm Di, cô ấy kể tôi nghe chuyện tình của đồng nghiệp cô ấy.

Mẹ của vị đồng nghiệp ấy rất nhiệt tình với mọi người, có 1 lần lúc đi xe lửa, cùng 1 vị tiên sinh kế bên nói chuyện, cảm thấy điều kiện rất tốt, đã vậy còn độc thân, lòng nghĩ không nên bỏ lỡ dịp may này, dứt khoát giới thiệu con gái mình, không ngờ đối phương cũng thẳng thắn chấp nhận.

Ngày xem mắt hôm đó, lựa chọn tiệm ăn gần nhà cô gái, cả nhà cô có 5 người đi, cứ nghĩ đã nhiều lắm rồi, ai ngờ bên anh ta lại dẫn tất cả những người trong dòng họ tới, thanh thế càng làm kinh ngạc mọi người.

Cứ như vậy, bọn họ quen biết nhau, cũng thật sự kết hôn, cả 2 người cùng trải qua cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ, nhưng tất cả những việc này đều nhờ vào công lao của mẹ yêu dấu.

Câu chuyện khiến tôi cảm thấy thật thần kỳ! Thật sự có thể đi xe lửa hoặc ngồi máy bay mà có thể quen biết người khác, sau đó lại trở thành vợ chồng của nhau!

Tôi về nhà nghĩ đi nghĩ lại, lập tức quyết định viết nên 1 cuốn tiểu thuyết ngôn tình.

Thế nào, viết tiểu thuyết dễ lắm phải không? Nghe người ta kể chuyện liền có thể viết ra được!

(Ngốc nghếch, tự hỏi chính mình đi! Kết quả đã viết được mấy loại tiểu thuyết mới chỉ có mở đầu rồi?)


“Liên quan đến con cái”

Trong truyện có1 phần nhắc đến việc không thể mang thai, mỗi lần đọc báo, tạp chí đều hình dung không thể mang thai thật là bi thảm, làm cho rất nhiều người vợ đều đau khổ.

Nhưng tội thấy thật xấu hổ, chỉ cần nghĩ nếu như không thể mang thai, thì không cần phải mang bao, cũng không cần phải uống thuốc, không cần lo có em bé… có thể tận tình mà “yêu” rồi!

Haizz, tôi thật thấp kém quá đi, tự nhiên lại nghĩ đến chuyện này, mong mọi người tha lỗi…

Nói về trẻ con đi! Cảm nhận duy nhất của tôi là: đừng làm phiền tôi!

Điều tôi ghét nhất khi ở nơi công cộng là nghe thấy tiếng con nít khóc ầm lên, điều đầu tiên nghĩ đến chính là bịt mồm tụi nó lại, nếu không thì lén lén nhéo tụi nó 1 cái, để tụi nó khóc càng thảm thương hơn, càng tội nghiệp hơn.

Nếu như thấy 1 đứa bé té ngã, tôi chỉ muốn đá thêm 1 cái vào cái mông bé bé đó, ha ha !

Lúc trước mấy người bạn của tôi từng nói, nếu như tôi thật sự sinh em bé, nhất định sẽ thường đến nhà tôi, xem đứa nhóc của tôi dã ăn chưa? Còn sống hay không? Có muốn ra ngoài phơi nắng, tắm mưa?

Mà nếu như con của các bạn tôi không ngoan, nếu muốn dọa tụi nó chỉ cần nói: “Cô Carrie sắp đến rồi, nếu con còn không ngoan, mẹ sẽ kêu cô Carrie dạy dỗ con.” Đảm bảo tụi nhóc sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

A! Tôi thật là không có lương tâm, bạn bè của tôi thật là hiểu tôi!


“Liên quan đến nước Pháp”

Tuy nói đến thì cũng không liên quan gì, nhưng tôi đã có 3 năm học tiếng Pháp.

Lúc đang học năm 2 khoa Ngoại văn, môn học tự chọn là ngoại ngữ thứ 2, tôi thấy đa số đều đổ xô đi học tiếng Nhật, nhưng đối với cái sự thức thời, chẳng có phong cách này, làm sao đến phiên tiểu thư Carrie như tôi làm chứ? Cho nên, tôi đương nhiên chọn tiếng Pháp mỹ lệ ưu nhã rồi!

Nhưng sau khi thật sự học mới thấy tiếng Pháp khó quá! Động từ ít nhất cũng có 2,3 cách chuyển, danh từ còn phải chia giống, giống đực, phát âm thì thật là không biết phải làm sao, tôi lập tức chấp nhận là mình bất lực.

Vì vậy, mỗi lần tới giờ tiếng Pháp tôi đều ngồi cạnh cửa sổ, ăn mặc đẹp đẽ, hít thở hương vị của ánh nắng, cảm nhận sự tươi mát của từng ngọn gió, sau đó… ngủ.

Cho đến giờ tốt nghiệp cũng được 3 năm, trình độ tiếng Pháp của tôi chỉ tới mức: Chào buổi sáng! Ngủ ngon! Thưa ông! Thưa bà! Em yêu anh! Lollipop! Cám ơn! Tốt lắm! Tạm biệt! Thượng lộ bình an!

Cho nên vậy đó! Đặc biệt trong tiểu thuyết viết đến 1 phần liên quan đến nước Pháp, làm tôi đau thương nhớ đến một đống vĩ đại gồm từ điển tiếng Pháp, vở học ,vở bài tập và sách.

Hắc hắc… tôi thật có lỗi với mọi người! Từ lúc tốt nghiệp vẫn chưa lật qua trang nào, làm mấy thứ đó từ từ trở thành vật trang trí trên bàn, chìm ngập trong bụi bặm và thời gian, không thấy ánh mặt trời, nhân đây chân thành nói 1 tiếng xin lỗi với chúng.