Cánh Cửa Trùng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 6:




Lại thấy Cố Ninh chuyển hướng nhìn sang khuôn mặt sửng sốt của Trình Minh, nói: "Trình Minh, cảm ơn em đã đưa chị một đoạn đường. Hy vọng về sau còn có cơ hội gặp lại. Bảo trọng."
Nói xong, cô quay ra nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tiểu Trần, nói: "Phiền anh mở cửa cho tôi đi ra ngoài."
"Aizz! Từ từ, cô gái nhỏ, cháu mang theo chú đi. Hai chúng ta đi ra ngoài nhiều ít cũng có bạn, có phải không." Đạo trưởng Giả đột nhiên làm ra một quyết định ngoài dự đoán của mọi người, vì cho thấy lập trường của mình, còn đứng sang bên cạnh Cố Ninh.
"Chị, bên ngoài nguy hiểm như vậy đừng nói chị chỉ là một nữ sinh,
ngay cả chúng em nhiều người như vậy cũng không dám qua đêm ở bên ngoài, chị......" Trình Minh cắn chặt răng, sau đó nói: "Nếu chị cứ phải đi ra ngoài, vậy em cũng đi cùng chị."
"Trình Minh, cậu có biết cậu đang nói cái gì không?!" Hoàng Mộng
Dao không nhịn được the thé giọng nói.
Những người khác cũng bị Trình Minh làm cho kinh sợ, ánh mắt chuyển động qua lại giữa Trình Minh và Cố Ninh, có chút vi diệu.
Ngay cả Cố Ninh cũng bị lời Trình Minh nói làm cho kinh sợ, có hơi
chút không thể hiểu được, Trình Minh này chẳng lẽ là một người theo chủ nghĩa anh hùng sao?
"Bỏ đi! Xem ở phần em chỉ là một cô gái yếu đuối liền phá lệ thu lưu em một lần." Tiểu Trần lại ngoài ý muốn nới lỏng ra. Trình Minh này sức chiến đấu không tồi, nếu thật sự đi theo nữ sinh kia, vậy đám người bọn họ coi như là bị tổn thất.
Trình Minh vui mừng lộ rõ trên nét mặt ngay lập tức.
Việc này làm Cố Ninh có hơi cảm thấy kỳ quái, tuy là cùng trường, nhưng Trình Minh này không khỏi đối với chính mình cũng quá nhiệt tình, có cổ quái, vẫn nên duy trì khoảng cách một chút thì tốt
hơn. Cố Ninh nghĩ như vậy, âm thầm dịch sang bên cạnh vài bước, kéo xa khoảng cách cùng Trình Minh.
Tiểu Trần nói xong, tùy ý tìm kiếm vài cái trong bao tải bọn họ mang về, sau đó lấy ra mười gói bánh quy, ném cho Trình Minh đi đầu: "Các em chỉ tìm được một chút đồ, nên cũng chỉ có thể cho các em như vậy." Sau đó mang theo người rời đi.
"Một chút này cũng không đủ cho chúng ta ăn một bữa đúng không?" Tạ Vũ Hồng không nhịn được thấp giọng oán giận nói.
"Bỏ đi, so với những người khác, chúng ta xem như là tốt rồi."
Trương Siêu nói.
Mấy người nhìn thoáng qua ánh mắt khát vọng của những người
khác, liền đều yên lặng không lên tiếng. Mấy người tìm được vị trí mình chiếm được, Trình Minh chia mười hai gói bánh quy cho mỗi người hai gói.
Sau đó lấy phần của mình cho Cố Ninh, hạ giọng nói: "Chúng em ở bên ngoài đã lén ăn rồi."
Cố Ninh sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Không cần, chị đã ăn rồi, cảm ơn." Cơm chiều Cố Ninh ăn thịt kho tàu, gà Cung Bảo do chính tay ba Cố nấu, giờ không cảm thấy đói chút nào.
Trình Minh cho rằng cô khách sáo, đang muốn nói tiếp.
Lại nghe được Hoàng Mộng Dao châm chọc: "Trình Minh, cậu không thấy là người ta không muốn nhận ân tình của cậu sao? Cậu cần gì phải vẫn luôn mặt nóng dán mông lạnh?"
Trình Minh có chút xấu hổ, gói bánh quy trong tay cầm về cũng không được, mà cứ giơ ra như vậy cũng không hay.
Cố Ninh đành phải nói: "Hiện tại chị thật sự không đói bụng, trên người chị lại không có túi, em giữ giúp chị. Lúc nào chị đói sẽ tìm em, được không?"
Trình Minh lập tức vui vẻ, cất hai gói bánh quy kia trở lại trong
túi: "Vậy được.’’
Vóc dáng hắn rất cao, đại khái tầm 1 mét 8, làn da rất trắng, tóc ngắn, gương mặt hơi trẻ con, khi cười rộ lên trông có vẻ càng nhỏ tuổi hơn.
"Không cần có thể cho tôi. Tôi từ giữa trưa đến bây giờ cũng chưa có cái gì vào bụng." Đạo trưởng Giả ở một bên ôm bụng nói thầm.
Tới nửa đêm, đạo trưởng Giả kia đã nghiêng thân mình nằm ở vị trí
bên cạnh Cố Ninh ngủ, phát ra tiếng ngáy rất nhỏ. Cố Ninh dựa vào trên tường, lại không có nửa phần buồn ngủ, không nhịn được suy nghĩ, nếu lúc này ba mẹ đột nhiên vào phòng mình, nhìn thấy chính mình không ở trong phòng, chắc là sẽ bị hoảng sợ, hơn nữa, chính mình còn không biết là vì nguyên nhân gì đột nhiên lại từ thế giới kia tới thế giới này.
Cố Ninh nghĩ mãi cũng vẫn không thể hiểu được.
"Chị, sao chị không ngủ đi?" Lúc này, Trình Minh từ một bên khác bò lại đây, đè thấp âm thanh hỏi.
"Chị không ngủ được." Cố Ninh đè thấp âm thanh trả lời.
"Em cũng vậy." Trong âm thanh của Trình Minh mang theo cảm xúc
vui vẻ làm Cố Ninh có hơi chút buồn bực, không ngủ được có cái gì mà vui vẻ chứ.
Lúc này, trong đêm đen yên tĩnh loáng thoáng có tiếng động mờ ám không rõ vang lên, lại còn không chỉ ở một chỗ. Trình Minh và Cố Ninh đồng thời sửng sốt một chút, hai người liếc nhau đều cảm thấy có chút xấu hổ.
Cố Ninh cứng người lại, sau đó rất nhanh liền thả lỏng. Ở mạt thế, lễ nghĩa liêm sỉ đều đã bị vứt tới sau đầu, những chuyện vượt qua điểm mấu chốt của con người như vậy, cô cũng đã thấy nhiều không trách.
Ngược lại Trình Minh có chút xấu hổ, thấp giọng nói: "Ngủ ngon, Cố Ninh."
Sau đó lại bò trở về.
Cố Ninh nhìn hắn cẩn thận sờ soạng trong bóng đêm tránh cho không dẫm đến người khác, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng tươi cười vừa mới nở rộ một chút, bỗng nhiên liền cứng ở trên mặt......cô rốt cuộc cũng phát hiện vì sao dọc theo đường đi cô đều cảm thấy có chút không thích hợp.
Hiện tại là buổi tối, vì tiết kiệm nguồn điện, toàn bộ gara không
mở ra bất luận nguồn sáng gì, nơi nơi đều là một mảng đen xì, nhưng cô lại có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi một góc trong bóng tối......
Cố Ninh cũng không cảm thấy vui sướng vì đột nhiên có năng lực này, ngược lại càng khủng hoảng với những thứ không biết.
Cố Ninh bắt đầu cẩn thận hồi tưởng lại những chuyện ly kỳ mà mình đã trải qua trong mấy ngày nay.
Hết thảy đều phát sinh sau khi bị xác sống cắn, căn phòng trắng kia, cánh cửa màu đen kia, ở lần đầu tiên mở ra, cô đi đến một thế giới khác, trừ căn bản là không xảy ra mạt thế, còn lại mọi thứ đều giống nơi này, nơi đó cũng có người nhà của cô, bạn bè của cô.
Duy nhất khác nhau chính là nơi đó không bị mạt thế ăn mòn,...... Mà ở lần thứ hai mở ra, cô lại từ thế giới kia tới mạt thế này.
Hơn nữa, miệng vết thương trên người cô cũng tự động khép lại,
ngay cả vết sẹo cũng không có lưu lại. Mà hiện tại cô lại có được năng lực nhìn trong đêm.
Nếu không phải trên người cô lúc này còn mặc bộ áo ngủ ở bên kia, cô khả năng thật sự sẽ lại sinh ra nghi hoặc.
Hiện tại, cô gần như đã có thể xác định được, thế giới hai bên đều là chân thật!
Nhưng sao lại có hai thế giới tương đồng như vậy? Cố Ninh cảm thấy mình có hơi tinh thần phân liệt, thật vất vả mới làm suy nghĩ
miên man trong đầu chính mình tạm dừng lại, nỗ lực tìm về năng lực tư duy của chính mình.
Cố Ninh đưa ra một giả thiết lớn mật, nếu lần tiếp theo mở cánh cửa ra, có phải cô sẽ trở lại thế giới kia hay không?
Cố Ninh bị giả thiết lớn mật này làm cho kinh sợ. Trái tim cô đập mạnh! Nếu hết thảy giả thiết trở thành sự thật, như vậy có phải cô có thể xuyên qua lại hai thế giới hay không?!
Cố Ninh đè lại ngực, trái tim đập quá nhanh làm cô cảm giác hơi khó chịu.
Nửa ngày cô mới dần dần vững vàng nhịp tim đập.
Bắt đầu tự hỏi các vấn đề khác.
Như vậy, hiện tại việc cần suy xét trước hết, chính là làm như thế nào trở lại không gian kia?
Lần đầu tiên là bị xác sống cắn, đây là tiền đề không thể phục chế.
Như vậy lần thứ hai thì sao? Cố Ninh nỗ lực hồi ức lại mỗi một chi
tiết khi đó, lúc ấy cô bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, cha mẹ an ủi cô xong đi ra ngoài, sau đó cô một mình nằm ở trên giường...... Nhớ tới ba mẹ ở mạt thế......
Trong đầu Cố Ninh có thứ gì đó chợt lóe qua...... Bởi vì khẩn trương, cô không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, sau đó, nhắm mắt lại, đang muốn bắt đầu hiện lên khuôn mặt ba mẹ ở thế giới kia.
Đột nhiên! Một bàn tay lạnh lẽo sờ lên mắt cá chân cô! Chậm rãi thử thăm dò lên trên.
Cố Ninh bỗng nhiên kinh ngạc một chút, sau đó gần như là không có chút do dự nào, một chân dùng sức đạp qua!
Một chân này vững chắc đá vào trên mặt người nọ!
Chỉ nghe thấy tiếng kêu rên đau đớn, người nọ bị đá ngã, trực tiếp đổ xuống mấy người ngủ ở bên kia, tức khắc một trận tiếng mắng chửi vang lên.
Rất nhiều người đều bị bừng tỉnh.
Cố Ninh đứng lên từ trên mặt đất, lạnh lùng nhìn người đàn ông độ tầm 30 tuổi bị cô đá ngã ra kia.
"Làm sao vậy, làm sao vậy? Xác sống tới sao!" Đạo trưởng Giả ngủ ở bên cạnh nghe được động tĩnh đột nhiên từ trên mặt đất nhảy dựng lên, căng thẳng nói.
"Xảy ra chuyện gì?!" Bên kia có người bật đèn pin đi lại đây, chiếu
lên khuôn mặt đầy sương lạnh của Cố Ninh lại chiếu lên người đàn ông ngã trên mặt đất kia, lập tức liền hiểu tình huống gì đã xảy ra, nói với người đàn ông kia: "Anh Quý, anh cũng quá vô dụng. Bị một cô gái trẻ đánh cho như vậy?"
Người đàn ông kia bụm mặt không hé răng, chỉ âm trầm nhìn Cố Ninh.
Đạo trưởng Giả đã hiểu chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt có chút khó coi, kéo Cố Ninh ra phía sau mình, sau đó nói với Cố Ninh:
"Không sao chứ?"
Cố Ninh lắc đầu.
Bên kia, Trình Minh cũng vội vàng chạy tới: "Cố Ninh, chị không sao chứ?" Nói xong, bèn đứng cùng một chỗ với Đạo trưởng Giả, nhìn hai người đàn ông kia.
"Nhìn cái gì mà nhìn, tan đi tan đi." Người đàn ông cầm đèn pin nói, đẩy người đàn ông kia một phen: "Anh đã tìm lầm người rồi, còn nhìn cái gì, đi thôi!"
Nói xong liền cùng nhau rời đi.
"Cháu ngủ bên trong đi." Đạo trưởng Giả đẩy cô vào bên trong tường, sau đó mình ngồi xếp bằng ở bên ngoài Cố Ninh, lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói: "Cậu thanh niên, tới đây, cháu ngủ chỗ này."
Trình Minh nghe lời nằm xuống ở bên cạnh ông ta.
"Cố Ninh, cháu cứ ngủ đi. Hai chúng ta canh cho cháu." Đạo trưởng Giả nói, múa may cây đao trong tay chính mình.
Một hồi rối loạn liền kết thúc như vậy.
Cố Ninh nằm xuống mặt đất, nhìn trần nhà xi măng trên cao, nghe
tiếng ngáy rất nhỏ của đạo trưởng Giả nằm nghiêng ở cách cô không xa, nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra khuôn mặt của ba mẹ ở thế giới kia......cảm nhận được một trận ánh sáng mãnh liệt nhanh chóng hiện lên.
——
Mí mắt Cố Ninh nhảy lên vài cái, sau đó, mở mắt ra:
Trước mắt là bờ tường màu trắng quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.