Cánh Đồng Hoang Vu

Chương 21:




Tác giả: Kim Bính
Editor: Trà Xanh
Lâm Ôn không nói cho Viên Tuyết những gì xảy ra trong mấy ngày qua, cô muốn tránh một số nội dung theo bản năng.
“Mấy ngày trước chị gặp Chu Lễ, chị nói cho ảnh biết chân em bị thương hả?”
Viên Tuyết trả lời bằng giọng nói: “Đúng rồi, hôm đó chị và lão Uông tình cờ gặp cậu ấy ở sân bay, chị có gọi điện thoại cho em đó, nói chuyện điện thoại chưa xong thì cậu ấy đã đi. Chị vốn nghĩ, nếu em thật sự hết cách, cứ để cậu ấy giúp, cậu ấy đến mau lắm.”
Lâm Ôn khoanh chân ngồi trên giường, hay tay cầm di động, nghe xong đoạn này, cô nhất thời không nhúc nhích.
Viên Tuyết ở đầu kia có lẽ ngại nói chuyện WeChat quá chậm nên trực tiếp gọi điện thoại. Lúc này Lâm Ôn mới hồi phục suy nghĩ.
“Chân em đỡ chút nào không? Mấy ngày nay chị bận ngập đầu, một đống lộn xộn trong nhà nên đã quên mất em.” Viên Tuyết nói.
Lâm Ôn nói: “Đỡ hơn nhiều, nhà chị có chuyện gì sao?”
“Chuyện vặt lung tung, thôi đừng nhắc tới làm gì.”
“Vậy chừng nào chị về lại?”
“Lão Uông phải đi làm, chiều mai ảnh trở về. Chị ở nhà với ba mẹ thêm mấy ngày.” Viên Tuyết hỏi, “À này, em hỏi Chu Lễ làm gì?”
Lâm Ôn nắm ống quần ngủ, rũ mắt nói: “Không có gì, chân em không tiện, ảnh giúp em, em muốn hỏi chị có cần tặng chút quà cho ảnh không.”
Viên Tuyết không nói nên lời: “Em cường điệu quá, có phải là bạn bè xa lạ đâu, mọi người đều quen thuộc như vậy, cậu ấy giúp em là chuyện đương nhiên.”
“…… Chẳng phải chị nói ảnh máu lạnh và vô tình.”
“Cái đó…… Không có.” Viên Tuyết ngượng ngùng, suy nghĩ rồi nói, “Cậu ấy đối với bạn bè khá tốt, nếu có chuyện gì cần thì gọi cậu ấy, cậu ấy sẽ giúp. Nếu ai giúp cậu ấy, về sau cậu ấy sẽ nhiệt tình giúp lại.”
Viên Tuyết lười nói ví dụ cụ thể, mỗi lần cô nhắc đến Chu Lễ vẫn thích phàn nàn hơn.
Viên Tuyết nói: “Cậu ấy không nói về những vấn đề lớn, nhưng nếu em cần cậu ấy đưa em một tờ khăn giấy, hay giúp em thêm chút nước vào mì gói, he he he, không phải đợi đến kiếp sau.”
Lâm Ôn siết chặt di động.
Chu Lễ chưa bao giờ đưa khăn giấy cho cô, mấy ngày nay họ ăn cùng nhau, nhiều nhất là Chu Lễ đẩy hộp khăn giấy trên bàn đến trước mặt cô.
Chu Lễ cũng chưa thêm nước cho cô, nhưng sẽ thêm canh vào chén cho cô ở bàn ăn, đợi cô uống xong thì thêm nữa.
Trở về từ đường cáp treo, cô đã từng dao động.
Lâm Ôn không muốn hiểu lầm tình bạn thành chuyện khác, từ trước đến nay cô ít bạn bè, cho nên cô cố gắng trân trọng từng tình bạn mà cô cho là đáng giá.
Nhưng hôm nay cô phải suy nghĩ lại.
Lúc đầu cô không nhận ra, sau khi xem phim được hai mươi mấy phút, cô đột nhiên phát hiện thanh tiến trình của bộ phim lúc đầu nằm ở phần đuôi.
Chu Lễ ngồi yên trên sô pha cùng cô xem lại bộ phim suốt hai tiếng rưỡi.
Lâm Ôn cúp điện thoại, khoanh tay ôm đầu gối, không rõ cảm giác hiện giờ của mình.
Cô hơi choáng váng, suy nghĩ vẫn mông lung, bên tai vô tình càng lúc càng nóng.
Tóc dài xõa trên mu bàn tay, đuôi tóc khẽ cào cô, Lâm Ôn nhìn tay mình, tầm mắt chuyển qua ngón giữa, trước đó có một chiếc nhẫn.
Cô lại nhìn chân mình, dòng suy nghĩ trôi xa, bên tai dần dần nguội lạnh.
Lâm Ôn đặt điện thoại lên bàn đầu giường, tắt đèn rồi nằm xuống, đắp chăn đàng hoàng, trầm mặc một hồi, cô nhắm mắt, hít thở đều đều.
Không biết ngủ bao lâu, Lâm Ôn đột nhiên bị một âm thanh chói tai đánh thức, mờ mịt vài giây, cô mới tỉnh lại.
Đây là chuông báo cháy.
Nạng và xe lăn đều ở bên cạnh, Lâm Ôn khoác một chiếc áo khoác nhỏ, chống nạng, cầm di động bước ra khỏi phòng.
Ngoài hành lang đã hỗn loạn, cô đi theo đám đông lên cầu thang, có người thấy cô bất tiện nên tốt bụng đến giúp.
Hơn mười một giờ đêm, Chu Lễ còn chưa ngủ.
Mấy ngày nay anh hiếm khi giao du, ngày đêm đều ở nhà. Tối nay ăn không ngồi rồi, anh lôi sách ra đọc.
Xem mệt, anh nâng kính, nhéo giữa mày. Nghiêng người lấy ly nước bên cạnh, trên di động chợt hiện lên một tin tức.
Kể từ khi tin tức truyền thông cạnh tranh khốc liệt, sự thúc đẩy mỗi điều mới đều giành giật từng giây.
Tin này được đăng cách đây sáu phút, viết rằng có một khách sạn trên một con đường nào đó bị cháy, xe cứu hỏa đã được điều động đến, thương vong còn cần được tìm hiểu thêm.
Khách sạn gần nhà Chu Lễ một đường thẳng tắp, nhưng từ đây không thể nhìn thấy khách sạn.
Chu Lễ đứng bên cửa sổ, gọi điện thoại trực tiếp cho Lâm Ôn, chuông reng hồi lâu cũng không có ai trả lời, anh liên tục bấm di động, vội vàng thay giày đi ra ngoài.
Ở đầu kia, một nhóm khách đang chất vấn nhân viên khách sạn. Lâm Ôn lắng nghe một lúc mới biết rõ toàn bộ câu chuyện.
Lại là người khách mới tới, tranh chấp trước đây chưa được giải quyết, hôm nay mang lẩu về ăn ở trong phòng thì mâu thuẫn với nhân viên càng gay gắt, cãi nhau có động tay, không cẩn thận làm đổ nồi lẩu, rượu có nồng độ cao bên cạnh cũng bị đổ, ngọn lửa bốc lên ngay lập tức, chuông báo khói tự động kêu.
Rất may đám cháy được khống chế kịp thời, lúc nhân viên phòng cháy đến nơi thì lửa đã được dập tắt.
Lâm Ôn chống nạng, trông chật vật nhất trong đám đông. Một người không biết là phóng viên hay là nhiếp ảnh gia nhắm vào cô, giơ camera ghi hình cô, liên tục hỏi nhiều câu.
Lâm Ôn nhíu mày muốn trốn, nhưng camera lại nhích càng gần. Lúc này bên cạnh đột nhiên có một bàn tay duỗi ra ôm cô, một tay khác trực tiếp hất camera ra.
“Này, anh làm gì thế!” Bên kia tức giận.
“Anh thích chụp thì để tôi chụp anh được không?” Chu Lễ chế nhạo.
Chu Lễ mặc trang phục ở nhà, cặp kính gọng bạc trên sống mũi, nhìn dáng vẻ là vội vàng chạy tới, không kịp thay quần áo, thậm chí không nhớ tháo kính ra.
Chu Lễ chế nhạo xong là bỏ qua, anh quay đầu, vuốt tóc Lâm Ôn từ trên đỉnh đầu xuống đuôi tóc, sau đó quay lại, lòng bàn tay đè lên đầu Lâm Ôn, kéo mặt cô lại gần.
Động tác này mang lại sự gần gũi rõ ràng, xoa dịu nhiều hơn là quan tâm.
“Không sao chứ?” Anh hỏi.
Tim Lâm Ôn đập nhanh, cứng nhắc lắc đầu: “Không sao.”
Người đối diện không bỏ qua, hùng hổ: “Mẹ kiếp, tôi quay video thì sao nào, anh có giỏi……”
“Ái chà, hóa ra là Tiểu Chu.” Có người tới ngăn lại, quay đầu nói với nhiếp ảnh gia, “Đây là một người đàn em của tôi, đều là người một nhà, cậu qua bên kia chụp đi.”
Sự kiêu ngạo của nhiếp ảnh gia biến mất ngay lập tức: “Ồ, hiểu lầm thôi, xin lỗi, xin lỗi.”
Người này trông khoảng 47-48 tuổi, mặt vuông, da hơi ngăm đen, dáng người cao ráo, mặc bộ lễ phục màu đen giản dị, cổ đeo ngọc, trên cổ tay đeo đồng hồ và vòng tay.
“Sao lại tình cờ gặp cậu ở đây, chúng ta không gặp nhau bao lâu rồi?” Ngô Vĩnh Giang cười nói.
Chu Lễ nhướng mày cười: “Khá bất ngờ, buổi tối mà anh còn ra ngoài chạy tin tức?”
Ngô Vĩnh Giang chỉ nhiếp ảnh gia phía sau: “Chạy tin tức gì đâu, đi ăn khuya với đám trẻ, gặp phải trận hỏa hoạn ở đây, sẵn tiện tới xem.” Nói xong, anh nhìn người được Chu Lễ ôm, lại nói, “Vừa rồi làm bạn cậu sợ, cô gái nhỏ, xin lỗi nhé.”
Lâm Ôn định lắc đầu nói không sao, Chu Lễ đưa tay lên đầu cô vuốt hai lần.
“Việc lớn đến đâu cũng khó làm.” Chu Lễ nói.
“Cũng không hẳn, cả ngày phiền phức lắm.” Nhiếp ảnh gia cách đó không xa đang gọi người, Ngô Vĩnh Giang thở dài nói với Chu Lễ, “Tôi cũng số khổ, cậu làm chuyện của cậu đi, tôi qua đó coi thử.”
Đi được vài bước, Ngô Vĩnh Giang đột nhiên quay lại: “À này, ba cậu hiện giờ còn ở Hồng Kông không? Khi nào ông trở về, cậu cho tôi biết, tôi uống vài ly với ông, đã bao năm không gặp.”
Chu Lễ ôm Lâm Ôn, quay đầu lại nói: “Không thành vấn đề, anh chờ đi.”
Khách sạn không có hỏa hoạn, quay về có thể đi thang máy, đối phó với người quen xong, Chu Lễ hỏi Lâm Ôn: “Chân có đau không?”
“Không đau, người khác đỡ em xuống.” Lâm Ôn dừng một chút rồi hỏi, “Sao anh chạy tới đây?”
“Tình cờ thấy tin tức.” Chu Lễ hỏi cô, “Di động của em đâu? Khi nãy gọi điện thoại cho em sao không trả lời?”
“A……” Lâm Ôn lấy di động từ trong túi áo khoác ra, thấy quả thật có vài cuộc gọi nhỡ, nút tắt tiếng bên hông di động đang bật, cô nói, “Có lẽ vừa rồi vô tình đụng phải nút tắt tiếng.”
Chu Lễ trực tiếp duỗi tay bấm nút tắt tiếng.
Lâm Ôn mím môi.
Lúc này Chu Lễ không cõng cũng không ôm, đỡ Lâm Ôn trở về phòng, vào trong phòng, anh hỏi Lâm Ôn cháy như thế nào.
Lâm Ôn kể lại vấn đề, Chu Lễ nói: “Em thu dọn đồ đạc, tôi đưa em đi đổi khách sạn.”
Lâm Ôn không yên tâm tiếp tục ở đây, ai biết trong lúc ngủ còn xảy ra tai nạn gì nữa.
Cô gật đầu, nhanh chóng thu dọn hành lý. Chu Lễ đưa cô đi trả phòng, đám người dưới lầu còn chưa giải tán, Ngô Vĩnh Giang nhìn thấy từ xa, vẫy tay với anh.
Chu Lễ cười đáp lại.
Đi đến một khách sạn bốn sao khác gần đó, trên đường đi Lâm Ôn một công đôi việc, vừa trò chuyện với Chu Lễ, vừa suy nghĩ miên man, khi đã ổn định trong khách sạn, cô mới nói với Chu Lễ: “À, ngày mai anh không cần tới đón em, em đã hẹn với đồng nghiệp.”
Chu Lễ chỉ vào chân Lâm Ôn: “Đem chân bị thương đi ra ngoài chơi?”
“Có xe lăn mà.”
“Chơi đến khi nào? Tôi sẽ tới đón em.”
“Không cần, ba mẹ em nói ngày mai họ đi về, đến lúc đó em nhờ đồng nghiệp trực tiếp đưa về nhà.” Dừng một chút, Lâm Ôn nói, “Anh cũng phải đi làm.”
Kỳ nghỉ 1-5 năm nay có năm ngày, hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng.
Chu Lễ quả thật bắt đầu bận rộn, nghe Lâm Ôn tự mình sắp xếp tỉ mỉ, anh cũng không lo lắng nhiều.
Ngày hôm sau, Lâm Ôn mang theo hành lý, xuống lầu ăn bữa sáng tự chọn, sau khi ăn xong thì trả phòng.
Ra khỏi khách sạn, cô gọi taxi, tìm một tiệm cà phê ngồi xuống, vừa uống cà phê vừa tìm kiếm những căn hộ cho thuê ngắn hạn và những người giúp việc bán thời gian có thể chăm sóc bệnh nhân.
Cô định chọn một trong hai, loại nào rẻ hơn thì chọn loại đó. Cuối cùng cô chọn một căn hộ cho thuê ngắn hạn.
Cho dù cô có thể xuống đất trong một hoặc hai tuần, việc đi lại trước mắt vẫn bất tiện. Giá làm việc từng giờ của người giúp việc rất đắt, cũng không thể giữ mãi, sau này cô phải ra ngoài một mình.
Căn nhà nhanh chóng được định ra, vị trí hơi lệch, tầng hai có thang máy, Lâm Ôn thuê nửa tháng trước, hành lý đã chuẩn bị xong, không cần về nhà thu dọn.
Cô cũng mua bốn bộ ga giường, máy giặt sấy khô, trong thời gian giặt, cô ngồi xe lăn quét dọn căn nhà một chút.
Một ngày sớm kết thúc, Lâm Ôn tắm rửa xong nằm lên giường mới, thoải mái thở ra.
Nghỉ ngơi một lúc, cô mới trả lời tin nhắn mà Chu Lễ gửi trước đó.
“Về nhà rồi.” Nghĩ một chút, cô xóa APP có thể trò chuyện.
Hai ngày tiếp theo, buổi sáng Lâm Ôn ra ngoài mua đồ ăn, ban ngày ở trong căn hộ nhỏ, buổi tối ra ngoài đi dạo xung quanh, sống một cuộc sống bình thường và thoải mái.
Chu Lễ đến nhà thăm cô, cô nói với Chu Lễ rằng hiện tại cô ở tạm nhà đồng nghiệp, cô không trả lời tin nhắn lúc sau của Chu Lễ.
Cô muốn làm cho mọi thứ bớt xấu hổ nhất có thể, mọi người đều là người trưởng thành, vì vậy không cần nói rõ, Chu Lễ hẳn có thể nhìn ra được ý đồ của cô.
Nhưng có lẽ là do thói quen phát triển trong khoảng thời gian ngắn, hai ngày nay mỗi lần Lâm Ôn muốn ngồi lên sô pha, đều nhìn thoáng qua mặt đất trước sô pha, tựa như mặt đất càng hấp dẫn cô hơn ghế sô pha.
Sau đó Lâm Ôn thật sự ngồi dưới đất, nhưng tấm thảm trong căn hộ thuê ngắn hạn không thoải mái như nhà Chu Lễ, cô ngồi một lát rồi đứng dậy.
Ngày thứ ba sau khi dọn đến căn hộ mới, Viên Tuyết gửi lời thăm hỏi từ ngàn dặm xa xôi: “Cô em, em xuống đất được chưa? Có thể xuống đất thì đi xem mắt nha, chị sắp xếp thời gian cho em rồi, một ngày gặp hai người, năm ngày gặp toàn bộ!”
Vết thương ở chân Lâm Ôn vẫn chưa lành, nhưng thời gian nghỉ bệnh sắp kết thúc, cô có thể không rảnh sau giờ làm việc, mấy ngày nay coi như miễn cưỡng cũng được.
Suy nghĩ hồi lâu, cô lại bắt đầu buồn bực, cuối cùng trả lời Viên Tuyết: “Vậy chị sắp xếp đi.”
Bắt đầu từ ngày hôm sau, cuộc sống của Lâm Ôn đổi thành mua đồ ăn vào buổi sáng, đi xem mắt vào buổi chiều hoặc buổi tối.
Một cuộc sống bình thường bỗng trở nên bất thường.
Người xem mắt đầu tiên tốt nghiệp đại học năm ngoái, chủ yếu làm công việc đo đạc và vẽ bản đồ địa lý, Viên Tuyết coi trọng người này nhất.
Ngoại hình của người đó tạm được, độ dày của tròng kính hơi cường điệu, có thể nhìn thấy phần lõm sâu trên sống mũi khi đỡ gọng kính.
Lâm Ôn không đeo kính cận, từ trước đến nay người đeo kính cận đẹp nhất mà cô đã thấy là Chu Lễ.
Người xem mắt số 2 là em họ của bạn cùng phòng của Viên Tuyết, người vừa du học Canada về, mới gặp mặt đã giật mình hỏi: “Cô là người tàn tật?!”
Sau khi nghe Lâm Ôn giải thích, anh ta vẫn lộ vẻ nghi ngờ: “Cô đi thử hai bước cho tôi xem được không?”
Lâm Ôn: “……”
Người xem mắt số 3 là người Viên Tuyết giới thiệu sau này, anh ta là nhân viên văn phòng ở một công ty bình thường, ngoại hình thanh tú, lý lịch cũng không tệ, nhưng nói lắp, ánh mắt né tránh, thỉnh thoảng cúi đầu mỉm cười, ngẩng đầu thì không dám đối diện với Lâm Ôn.
Hai người tiếp theo mà Lâm Ôn xem mắt là do Viên Tuyết giới thiệu sau, điều kiện bên ngoài nhìn khá tốt, nhưng khi nói chuyện phiếm thì khiến Lâm Ôn không có gì để nói.
Trong khi Lâm Ôn mệt mỏi với những buổi xem mắt, Chu Lễ đến cửa hàng của Tiêu Bang ngồi một lúc sau giờ làm việc.
Quá mệt mỏi sau một ngày làm việc, Chu Lễ dựa vào ghế sô pha sau khi vào cửa hàng, nhắm mắt nhéo sau cổ để thư giãn.
Tiêu Bang bưng một ly đồ uống cho anh và nói: “Hôm 1-5 mày không rảnh đến đây, hiện tại mệt như vậy mà còn rảnh đến đây.”
Chu Lễ không mở mắt, không chút tinh thần nói: “Bóp cho tao hai cái.”
“Không bóp,” Tiêu Bang nói, “Muốn thoải mái thì tìm phụ nữ bóp, có cần tao giới thiệu cho mày không?”
Chu Lễ lười biếng nói: “Cửa hàng này không thể tiếp tục nữa, muốn đổi nghề à?”
Tiêu Bang mỉm cười: “Không có, nghe nói gần đây Lâm Ôn bận rộn đi xem mắt, sắp thoát kiếp cô đơn, tao nghĩ tao nên an ủi mày một chút.”
Chu Lễ cuối cùng cũng từ từ mở mắt ra nhìn Tiêu Bang, khóe miệng hơi giật, vẻ mặt không hề kinh ngạc hay không vui.
Tiêu Bang nghi ngờ: “Mày……”
Chu Lễ cúi người, cầm cái ly trên bàn trà, uống một hơi cạn sạch, sau đó đứng dậy nói: “Tao có hẹn, đi đây.”
Chu Lễ hẹn 7 giờ rưỡi, anh tới tiệm cà phê vừa kịp, nhưng người kia đến sớm hơn anh, không biết đã đợi bao lâu.
Chu Lễ bước tới, ngồi xuống ghế dài, nhìn người đối diện, anh hỏi: “Chân lành rồi à?”
Lâm Ôn ngồi đối diện sững sờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.