Cao Quan

Chương 102: Phùng Thiến Như bỏ trốn:Chấn động!





Tuy rằng Phùng Thiến Như nói rằng, buổi chiều ngày đầu năm mới sẽ dẫn Bành Viễn Chinh ra ngoài một chút, nhưng trên thực tế hai người đều ở trong nhà không có ra ngoài.
Tống Dư Trân và Mạnh Lâm rất nhanh phát hiện được sự khác thường của hai người.
Mạnh Lâm cười khổ nhìn Tống Dư Trân, nhẹ nhàng nói:
- Chị dâu, chị như vậy có phải là quá sớm hay không? Em cảm giác hai đứa bé này căn bản là chưa tiếp nhận được.
- Em dâu à, sớm muộn gì thì cũng là kết cục như vậy, chi bằng sớm một chút, cho bọn chúng có thời gian thích ứng. Kỳ thật thì chị cảm giác hai đứa nhỏ này còn có một chút….
Tống Dư Trân cười đầy thâm ý:
- Người trẻ tuổi, chỉ cần không có gì ngăn cản ở giữa thì những sự việc ở dưới, căn bản không cần chúng ta làm cái gì.
- Em dâu à, đây là chủ ý của ông cụ. Chị nghĩ rằng, ông cụ có thể là lo lắng Viễn Chinh bên ngoài có bạn gái, lúc đó thì không xong việc rồi. Cho nên cần rõ ràng thì nên làm rõ ràng. Dù sao, chúng ta cũng là người một nhà, có cái gì là không thể nói nào.
Mạnh Lâm nhẹ nhàng thở dài.
Bà rất thích Phùng Thiến Như, nhưng giờ phút này bà lại nghĩ đến Tào Dĩnh ở Tân An. Nhưng Mạnh Lâm cũng hiểu rõ, Tào Dĩnh muốn bước vào cửa của Phùng gia là tương đối khó khăn. Chỉ cần đề cập đến bản tính của Tào gia thì ông cụ Phùng cũng là kiên quyết bài xích rồi.
Hai chị em dâu đang nói chuyện thì Phùng thái thái gọi điện đến:
- Dư Trân, con nói chuyện với Viễn Chinh chưa? Nó nói như thế nào?
- Mẹ, con đã nói rồi, nhưng cũng phải để cho Viễn Chinh có thời gian thích ứng.
Tống Dư Trân có chút không biết nên khóc hay nên cười. Phùng thái thái chắc cũng sốt ruột, hận không thể lập tức đem hai đứa nhỏ này tác hợp lại cùng một chỗ. Nhưng điều này sao có thể gấp được.
- Thiến Như con cũng nên đi nói chuyện. Ba con muốn con nói với Thiến Như, con bé vĩnh viễn vẫn là đứa nhỏ của Phùng gia, tuyệt đối không có bất luận một thay đổi nào. Nếu Viễn Chinh phẩm tính không tốt, ba của con tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Nhưng Viễn Chinh là đứa nhỏ tâm tính không tệ nên ba con hy vọng Thiến Như có thể kết giao với Viễn Chinh. Đương nhiên, dưa xanh hái không ngọt, cuối cùng nếu hai đứa nhỏ không thể đến với nhau thì chúng ta cũng không thể cưỡng cầu, có phải hay không?
Phùng thái thái nhận thức chu đáo, Tống Dư Trân chỉ biết liên tục gật đầu.
Ông cụ và lão thái thái đã tự mình lên tiếng, bà làm sao còn có thể nói cái gì.
Tống Dư Trân cúp điện thoại, hướng Mạnh Lâm cười khổ:
- Em dâu à, em xem đấy, bà cụ so với ta còn gấp hơn nữa. Bà cụ muốn chị đi nói chuyện với Thiến Như.
Mạnh Lâm nhíu mày, :
- Như vậy có được không? Nếu chẳng may….
Tống Dư Trân trầm ngâm một chút:
- Kỳ thật thì trong lòng Thiến Như hẳn là đã biết, chị cảm nhận được điều đó. Nhưng con bé vẫn luôn lảng tránh, hẳn là một đứa bé kiêu ngạo đây.
Tống Dư Trân bước đến phòng ngủ của Phùng Thiến Như, chuẩn bị "ngả bài".
Bà nhẹ nhàng gõ cửa, giọng nói của Phùng Thiến Như truyền ra ngoài:
- Mời vào!
Tống Dư Trân bước vào trong, thấy Phùng Thiến Như mặc áo ngủ nằm trên giường, hai tay gối lên đầu, mắt nhìn trần nhà, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Tống Dư Trân chậm rãi bước tới, nội tâm gợn sóng của Phùng Thiến Như bắt đầu khởi động. Giác quan thứ sáu nói cho cô biết, mẹ cô là đến "bức cung".
Tống Dư Trân ngồi xuống bên giường Phùng Thiến Như, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, tất cả đều rất từ ái. Tuy rằng không phải là con gái ruột, nhưng bà đã nuôi cô từ lúc còn ẵm ngữa, nên tình cảm mẹ con rất thân thiết.
Phùng Thiến Như cảm nhận trong lòng rất ấm áp. Cô có thể nhận thức được sự yêu thương của Tống Dư Trân.
- Mẹ…!
Phùng Thiến Như nhẹ nhàng gọi.
- Thiến Như…
Tống Dư Trân gật đầu:
- Thiến Như, có một số việc mẹ cảm thấy hẳn là nên nói chuyện với con.
- Mẹ biết, kỳ thật trong lòng con đang hoang mang. Mẹ ở đây muốn hỏi con một câu, con có đồng ý cho Viễn Chinh một cơ hội?
- Mặc kệ là con chọn lựa như thế nào thì mẹ vẫn đều ủng hộ con. Con vĩnh viễn là đứa con gái ngoan của mẹ, mẹ tuyệt sẽ không làm tổn thương con.
Tống Dư Trân dịu dàng nói:
- Mẹ, ba và ông bà nội của con đều cho rằng, Viễn Chinh là một chàng trai không tồi. Hai người rất xứng với nhau. Nếu con có thể thử kết giao với Viễn Chinh, mẹ nghĩ bà nội con sẽ rất là cao hứng.
Phùng Thiến Như khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt đỏ bừng lên.
Cô cúi đầu xuống, bờ vai có chút run rẩy.
- Thiến Như…
Tống Dư Trân biết con gái cần thời gian để bình tĩnh và chấp nhận liền nhẹ nhàng đứng dậy, vỗ vai Phùng Thiến Như rồi sau đó đi ra ngoài, đóng cửa phòng Thiến Như lại.
Tống Dư Trân đi rồi, Phùng Thiến Như đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt hai hàng nước mắt rơi xuống. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Có lẽ trong mắt ông cụ Phùng và vợ chồng Phùng Bá Đào, thì việc đem Phùng Thiến Như gả cho Bành Viễn Chinh chính là một sự coi trọng và trân trọng, đồng thời cũng là thân càng thêm thân, không muốn Phùng Thiến Như bước ra khỏi cửa Phùng gia. Nhưng trong lòng Phùng Thiến Như lúc này chẳng khác nào là bị cha mẹ và gia đình từ bỏ.
Một cảm giác cô độc, tự ti và bi ai không thể hình dung được chậm rãi lan truyền khắp toàn thân Phùng Thiến Như. Cả người cô lạnh như băng, muốn khóc mà chẳng thể khóc thành tiếng.
Năm mới cứ vậy mà trôi qua. Ngày mùng 2, dựa theo phong tục, vợ chồng Tống Dư Trân muốn dẫn Phùng Thiến Như về nhà mẹ đẻ, nhưng phát hiện Phùng Thiến Như không có ở nhà.
Phòng ngủ được sắp xếp rất gọn gàng, nhưng lại không thấy tung tích Phùng Thiến Như đâu.
Tống Dư Trân ngay từ đầu còn cho là Phùng Thiến Như ra ngoài tìm bạn học chơi, cũng không để trong lòng. Nhưng vào buổi tối, khi bà và Phùng Bá Đào từ nhà cha mẹ ruột trở về cũng không thấy Phùng Thiến Như, lúc ấy liền trở nên nóng ruột.
Phùng Thiến Như lớn như vậy nhưng chưa từng đi đâu mà không thưa lại. Tống Dư Trân gọi điện thoại khắp nơi, Phùng Bá Đào thì phái người tìm chung quanh nhà, gần như những nơi mà Phùng Thiến Như có thể xuất hiện đều không thấy tin tức của cô.
Đêm khuya cũng vẫn bặt vô âm tín.
Tống Dư Trân nôn nóng đến độ hoang mang lo sợ, thiếu chút nữa là báo cảnh sát.
- Bác cả, Thiến Như có đến nhà bạn học chơi không?
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng hỏi, sắc mặt có chút phức tạp và xấu hổ. Hắn cũng không phải thằng ngốc mà không đoán ra được, Phùng Thiến Như mất tích là có liên quan đến hắn.
- Không đâu, tất cả nhà bạn học của em nó, bác đều gọi cả rồi. Hơn nữa, nếu nó đến nhà bạn học thì cũng phải thông báo chứ. Có phải là đã có chuyện xảy ra?
Tống Dư Trân lo lắng nói:
- Bá Đào, hay là đi báo cảnh sát. Em muốn báo cảnh sát.
Phùng Bá Đào nhíu mày:
- Đừng nóng, chờ một chút. Cho dù là báo cảnh sát thì cũng phải nói trước với ba một tiếng.
Phùng gia dòng dõi rất sâu, rút dây động rừng, báo cảnh sát cũng không thể tùy tiện báo. Nếu một khi lan truyền ra ngoài, cháu gái Phùng gia bỏ nhà trốn đi, hoặc mà mất tích không thấy, khẳng định là sẽ ồn ào, dẫn đến thủ đô chấn động.
Đồng hồ treo tường không ngừng lắc lư, phát ra âm thanh báo giờ. Bành Viễn Chinh ngẩng đầu, thấy đã 11h khuya, trong lòng cũng có chút nôn nóng, do dự một chút rồi nhẹ nhàng nói:
- Bác cả, Thiến Như bình thường thích đi đâu nhất, bác nghĩ lại xem?
Ý của Bành Viễn Chinh muốn hỏi khi Phùng Thiến Như tâm trạng không tốt thì thường đến chỗ nào nhất.
Tống Dư Trân trầm ngâm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phùng Bá Đào:
- Bá Đào, anh nói con bé có phải hay không….?
Phùng Bá Đào ngẩng ra, đuôi lông mày nhướng lên.
Phùng Thiến Như kỳ thật là con cháu của một cấp dưới cũ của Phùng lão, nhưng đã hy sinh trong chiến tranh. Cô sinh ra chưa đến một tuổi thì cha mẹ đã bị tử vong trong một vụ tai nạn, từ đó Phùng gia đã nhận nuôi dưỡng cô.
Trong màn đêm, gió lạnh thổi qua, không khí xuống đến cực thấp.
Tại nghĩa địa công cộng Tây Sơn thủ đô, một chiếc xe màu đen chạy như bay đến. Bành Viễn Chinh cầm đèn pin trong tay, mặc chiếc áo khoác thật dày, hướng về cổng chính của khu nghĩa địa.
Cánh cổng sắt của khu nghĩa địa được đóng chặt, bên trong tối đen như mực, truyền đến tiếng gió thổi qua những tán cây phát ra âm thanh quỷ dị. Trong phòng bảo vệ ngọn đèn mờ ảo, hai người bảo an đang ngồi bên một bếp lửa uống rượu, đột nhiên nghe được tiếng người gõ cửa thì liền hoảng sợ.
Đêm hôm khuya khoắt, có ai mà chạy đến nghĩa trang chứ.
- Ai đấy?
Bảo an đẩy cửa ra, lấy đèn pin chiếu, giọng nói có chút run rẩy.
- Anh, thật ngại quá, tôi đến tìm người thân.
Bành Viễn Chinh bước đến. Lúc này đi cùng với Bành Viễn Chinh còn có hai người chiến sĩ cảnh vệ.
Bảo an trong lòng run lên một chút, thầm nghĩ đêm hôm khuya khoắt, tự dưng lại chạy đến nghĩa trang tìm người, không phải bệnh thần kinh thì cũng là kẻ bắt cóc.
Cũng may bảo an nhìn thấy hai người mặc quân trang binh lính. Nhìn thấy vậy, trong lòng bảo an ít nhiều kiên định một chút.
Nhưng bảo an vẫn không chịu mở cửa. Y nhìn xuyên qua kẽ hở, cẩn thận đánh giá Bành Viễn Chinh và hai người phía sau, hồ nghi nói:
- Các người là ai, đêm khuya chạy đến nghĩa địa, bệnh thần kinh à?
Bành Viễn Chinh cười khổ nhẹ nhàng nói:
- Anh à, chúng tôi quả thật đến tìm người. Xin hỏi, hôm nay, vào ban ngày có một cô gái hơn 20 tuổi đến tảo mộ hay không?
Bảo an ngẩn ra, ngẫm nghĩ một chút, rồi gật đầu nói:
- Có một cô gái như vậy, lúc ấy tôi còn cảm thấy kỳ quái, sao ngày mùng hai mà đã đi tảo mộ, cũng là hiếm thấy.
- Anh, thế cô gái đó đi rồi sao?
Bành Viễn Chinh mừng rỡ, vội vàng nói.
Bảo an không kìm nổi, cả giận nói:
- Anh nói gì vậy? Đã khuya như vậy, nếu không đi thì ở bên trong qua đêm à? Thật là…!
Lúc này, hai quân nhân phía sau tiến lên cười, đưa thẻ quân nhân của mình:
- Anh, phiền anh mở cửa cho chúng tôi tìm người, có lẽ cô ấy còn ở bên trong chưa ra. Chúng tôi là cảnh vệ đoàn. Đây là thẻ của chúng tôi.
Hai bảo an chần chừ mãi mới đồng ý cho ba người Bành Viễn Chinh tiến vào, nhưng yêu cầu bọn họ để lại giấy chứng nhận.
Cánh cổng sắt chậm rãi mở ra. Một cỗ âm khí đập vào mặt. Bành Viễn Chinh không kìm nổi hắt xì một cái, trong màn đêm yên tĩnh như vầy, thanh âm rất chói tai.
- Đi thôi, Trưởng phòng Bành, chúng ta vào tìm xem.
Hai chiến sĩ cảnh vệ cười nói với Bành Viễn Chinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.