Khu vực nghĩa trang tối đen như mực, không một tiếng động, chỉ có gió gào thét qua tán cây mà thôi.
Bành Viễn Chinh và hai chiến sĩ cảnh vệ rọi đèn pin, dọc theo hàng mộ đi vào phía trong. Tống Dư Trân nói cho Bành Viễn Chinh biết, cha mẹ và ông bà nội của cô đều được an táng ở chỗ này. Hàng năm, vào tiết thanh minh, bà thường hay cùng với Phùng Thiến Như đến cúng mộ một chuyến.
Chỉ có điều lúc còn nhỏ, Phùng Thiến Như không biết người mà mẹ cô hay dẫn cô đến bái tế là ai. Sau này trưởng thành, lúc học trung học, bởi vì Trương Lam nhanh mồm nhanh miệng, đã tiết lộ bí mật này cho Phùng Thiến Như biết. Cũng may, Phùng Thiến Như rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, vượt qua cú sốc tâm lý.
Mấy năm trôi qua thật mau. Phùng Thiến Như hàng năm đều đến đây một lần. Tống Dư Trân giờ phút này cũng không xác định được hôm nay cô có đến nghĩa trang hay không.
Ánh đèn pin chiếu vào những tấm bia mộ, khiến cho hai chiến sĩ cảnh vệ có chút khẩn trương. Trong đêm hôm khuya khoắt lại đi lại bên trong nghĩa trang công cộng. Mặc dù đây đều là liệt sĩ nhưng cái loại cảm giác này đúng là không chịu nổi.
Bành Viễn Chinh im lặng đi trước, bước chân trầm ổn.
Biểu hiện của Phùng Thiến Như là nằm trong dự kiến của hắn.
Nếu Phùng Thiến Như lẳng lặng vâng theo an bài của Phùng gia, không có bất luận một cảm xúc biến hóa này, thì hắn sẽ cảm thấy cô không còn là Phùng Thiến Như nữa. Cô gái này bề ngoài thì nhìn nhu nhược, ôn hòa, ý chí rộng lớn, giống như Tống Dư Trân, nhưng trên thực tế, trong đó là sự kiêu ngạo và tự tôn không thể giải thích được.
Gió lạnh như cắt.
Bành Viễn Chinh lẳng lặng đứng lại, phất tay về phía sau. Hai chiến sĩ cảnh vệ liền dừng lại, không đi tiếp nữa.
Bành Viễn Chinh nương theo bóng tối đã nhìn thấy bóng dáng Phùng Thiến Như. Cô như ngưng lại trước bia mộ cha mẹ ruột của mình, không một chút nhúc nhích, dường như muốn hóa thân thành hòn đá, mặc cho gió lạnh thổi bay mái tóc của cô.
Bành Viễn Chinh chậm rãi bước qua, nhẹ nhàng nói:
- Thiến Như….
Phùng Thiến Như cũng không hề động đậy, cũng không một tiếng vang.
Bành Viễn Chinh trong lòng đánh bộp một tiếng, lập tức nắm lấy cánh tay Phùng Thiến Như. Liền vào lúc này, Phùng Thiến Như như từ từ quay qua, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt không còn một tia sáng, miệng của cô nhẹ nhàng co giật, ánh mắt đóng lại, toàn bộ thân hình cứng ngắc ngã xuống.
Bành Viễn Chinh khẩn trương đỡ lấy thân hình lạnh như băng của Phùng Thiến Như, ôm vào trong lòng. Một tay hắn ôm lấy Phùng Thiến Như, một tay cởi chiếc áo khoác trùm lên người cô, sau đó bế bổng cô lên, chạy như bay ra ngoài cổng.
Hai chiến sĩ cảnh vệ khẩn trương đuổi theo.
Hắn bế Phùng Thiến Như đặt lên xe, chiếc xe quân dụng lập tức chạy đến một bệnh viện quân đội gần đó. Trải qua một phen cấp cứu, Phùng Thiến Như liền tỉnh lại. Thật ra thì cô cũng không có gì trở ngại, chỉ là không ăn không uống cả ngày, lại đứng trong gió lạnh mười mấy giờ, thể lực và tinh thần cạn kiệt quá độ. Nếu không phải Bành Viễn Chinh tìm đến, thì trạng thái của cô dần dần chết lặng, cuối cùng chỉ có thể ngã trên mặt đất mà ra đi.
Trong phòng bệnh ấm áp, ý tá truyền dịch cho Phùng Thiến Như, căn dặn Bành Viễn Chinh cho cô uống một chút nước ấm rồi sau đó ra ngoài. Toàn bộ bệnh viện yên tĩnh không một tiếng động. Bây giờ đã là đêm mùng 2, rạng sáng mùng 3, bệnh viện chỉ có một người bệnh nhập viện là Phùng Thiến Như.
Bành Viễn Chinh lẳng lặng ngồi bên giường, nhìn gương mặt đang dần dần khôi phục lại khí sắc của Phùng Thiến Như, tâm tình rất phức tạp, cảm thấy thương tiếc và đau lòng.
Một cô gái cao quý nhưng ẩn sâu bên trong nội tâm là một nỗi đau không muốn người khác biết. Bành Viễn Chinh đang trải lòng suy nghĩ thì bên tai truyền tiếng gọi nhẹ nhàng của Phùng Thiến Như:
- Anh Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh cúi xuống, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Phùng Thiến Như, dịu dàng nói:
- Thiến Như, em tỉnh rồi à?
- Anh Viễn Chinh, cảm ơn anh, em không sao. Làm anh và ba mẹ đã lo lắng cho em.
Phùng Thiến Như khóe miệng hiện lên nụ cười mà đại khái chỉ có Bành Viễn Chinh mới hiểu được:
- Rất xin lỗi, anh Viễn Chinh, em không phải…
- Thiến Như, em đừng suy nghĩ nhiều, hãy tịnh dưỡng cho thật tốt, đây mới là quan trọng nhất.
Bành Viễn Chinh thở dài:
- Kỳ thật thì đừng nói là em không chấp nhận được, mà ngay cả anh cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
- Em từ đầu đến cuối là cháu gái của ông nội, là hòn ngọc quý trong tay của bác cả. Chúng ta là người một nhà, đến nay vẫn không thay đổi, và trong tương lai cũng vậy.
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng mỉm cười:
- Hiện tại đã là thời kỳ nào mà em còn đem điều này của bề trên để trong lòng? Tình yêu và hôn nhân tự do, chẳng lẽ ông bà nội còn có thể ép duyên chúng ta? Yên tâm đi, không ai bắt buộc em đâu, anh lại càng không. Nói thật, anh vẫn xem em là em gái của mình.
Bành Viễn Chinh thoải mái cười:
- Anh sẽ nói chuyện với ông bà nội và bác cả. Hết thảy để cho anh lo liệu.
Phùng Thiến Như sắc mặt chợt đỏ lên. Kỳ thật thì không phải cô bài xích Bành Viễn Chinh, mà là không thể tiếp nhận được phương thức này. Điều này chạm đến lòng tự tôn của cô, nhưng hiển nhiên là Bành Viễn Chinh đã hiểu lầm, đã đem sự bi thương của cô trở thành sự phản kháng do bị ép duyên.
- Anh Viễn Chinh, em kỳ thật là không có ý đó.
Phùng Thiến Như nhẹ nhàng nói, nét mặt ửng hồng như quả đào chín.
Bành Viễn Chinh nhìn cô, lẳng lặng lắng nghe.
- Em cũng không biết vì sao em lại làm như vậy.
Phùng Thiến Như hơi nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng nói:
- Anh Viễn Chinh, anh cho em một chút thời gian được không? Em muốn suy nghĩ lại.
Bành Viễn Chinh im lặng gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy rất hoang đường, dở khóc dở cười.
Tâm tính của hắn và nỗi lòng phức tạp của Phùng Thiến Như giống như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, muốn khép lại cũng không có khả năng. Giờ phút này, Bành Viễn Chinh đột nhiên cảm thấy mình giống như công tử của nhà quyền quý đi bức hôn con gái nhà người ta, và đang diễn lại cảnh ngôn tình bi đát.
Hắn đối với Phùng Thiến Như đương nhiên là có hảo cảm, nhưng vẫn chỉ là một cô em gái, không có khả năng có tư tâm nào khác. Hiện tại, thân phận khác xưa, cũng mờ mịt không biết làm sao. Ngoài miệng thì hắn an ủi Phùng Thiến Như, nhưng kỳ thật trong lòng lại kêu loạn.
- Anh Viễn Chinh, em muốn uống nước.
Viễn Chinh lấy cái ly, tráng qua nước ấm, rồi lại đổ nước nóng vào, cảm thấy nó không quá nóng thì lúc này mới dùng muỗng múc cho Phùng Thiến Như.
Bên ngoài, Phùng Bá Đào và Tống Dư Trân vội vàng đến, nhưng từ ngoài cửa sổ nhìn thấy cảnh tượng Bành Viễn Chinh đang đút nước cho Phùng Thiến Như thì Tống Dư Trân đột nhiên kéo tay chồng mình, rồi chậm rãi quay trở về.
Sau khi uống được nửa ly nước, Phùng Thiến Như ngượng ngùng cười:
- Anh Viễn Chinh, thật là làm phiền anh, được rồi, em không uống nữa đâu.
- Ừ, em đói bụng không? Tuy nhiên, thầy thuốc bảo tạm thời đừng nên ăn quá nhiều. Lát nữa anh đun sữa nóng cho em uống, xong rồi ăn thêm một cái trứng gà.
Truyện Sắc Hiệp - https://trumtruyen.vnBành Viễn Chinh buông ly nước trong tay, cúi người vỗ vai Phùng Thiến Như:
- Về sau đừng làm hại sức khỏe mình như vậy nữa. Em phải biết rằng, bác cả, bác gái, thậm chí là ông bà nội đều lo lắng cho em đến cỡ nào, nhất là bác gái, lo đến phát điên.
- Em biết rồi.
Phùng Thiến Như thở dài, nhắm mắt lại.
Cô hôm nay tinh thần tiêu hao quá lớn, hiện giờ trầm tĩnh lại thì thức không nổi nữa.
Phùng Thiến Như trở về nhà tĩnh dưỡng. Bởi vì cô trốn nhà đi, nên cao thấp Phùng gia không dám đề cập đến vấn đề hôn nhân nữa. Bành Viễn Chinh vốn muốn ở lại thủ đô vài ngày, nhưng cũng vì vậy mà cảm thấy không được tự nhiên liền chủ động đề xuất quay về Tân An, nói là công việc bề bộn.
Phùng Bá Đào cũng không ngăn cản, gật đầu nói:
- Cũng được, Viễn Chinh, công tác quan trọng hơn. Ngày mai là ngày mùng bốn rồi. Để chú ba cháu phái lái xe lúc trước đưa cháu về.
Tống Dư Trân ở một bên thở dài:
- Sang năm mới rồi, Viễn Chinh, cháu ở Tân An một mình phải chiếu cố lấy mình. Đúng rồi, chỗ cháu ở có lò sưởi không? Nếu không thì dùng chăn điện cũng được.
- Bác cả à, bác đừng lo lắng. Cháu sống một mình thì sẽ biết tự chăm sóc cho mình mà.
Bành Viễn Chinh do dự một hồi nói:
- Chiều nay, cháu muốn tạm biệt ông bà nội.
Phùng Bá Đào gật đầu:
- Ừ, cháu nên nói với ông bà nội một tiếng, xong rồi gọi điện thoại cho cô chú ba, cô chú út.
- Vâng ạ!
Bành Viễn Chinh được Phùng Bá Đào đồng ý, liền trở về phòng thu dọn một ít đồ. Kỳ thật thì cũng chẳng có gì, đơn giản là mấy bộ quần áo, hai đôi giày mà Tống Dư Trân và Mạnh Lâm đã mua cho hắn nhân năm mới. Còn có một ít quà tặng nhỏ của bề trên Phùng gia, như cô út Phùng Bá Hà đã tặng cho hắn một khăn choàng cổ ô vuông hồng đen.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Phùng Thiến Như mặc chiếc áo ngủ đứng dựa ở cửa, nét mặt mệt mỏi nói:
- Anh Viễn Chinh, em muốn nói chuyện với anh.
- Ồ, em vào đi. Sức khỏe của em sao rồi? Mau ngồi xuống đi.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, ngẩng đầu nói.
Phùng Thiến Như chậm rãi đến bên giường, khuôn mặt càng thêm ửng đỏ.
Cô hiện tại tâm tình rất phức tạp, vừa hổ thẹn lại vừa bối rối. Cô vì việc mình làm loạn trong ngày đầu năm mới mà khiến cho không khí trong nhà bất an, lại vì Bành Viễn Chinh rời khỏi mà cảm thấy áy náy. Hơn nữa, ơn nghĩa của Phùng gia hơn hai mươi năm dưỡng dục, trong lòng trăm mối cảm xúc không lời nào có thể diễn tả được.
Tuy nhiên, trải qua sự kiện này, trong lòng cô cũng dần bình ổn lại.
- Anh Viễn Chinh, cho em ba tháng để suy nghĩ lại. Nếu lúc đó em suy nghĩ thông, và anh cũng chưa có bạn gái, thì em sẽ làm bạn gái của anh.
Phùng Thiến Như lấy hết dũng khí nói, giọng nói như muỗi kêu. Tốc độ của cô cực nhanh, nói xong liền lập tức đứng dậy bỏ chạy ngoài.
Bành Viễn Chinh ngây người, cười khổ.
Trời ạ, đây là một sự hiểu lầm cực lớn.