Nhưng Đông Phương Nham cũng tuyệt đối không để cho Lý Tuyết Yến lên thay Nghiêm Khang. Nếu Lạc Thiên Niên đến làm ồn, mắng vài câu, ông ta đã nhượng bộ, thế thì quyền uy Bí thư Thành ủy của ông còn đâu? Cho nên, ông có thể lui một bước, cho Lạc Thiên Niên một chút thể diện, nhưng không thể chấp nhận để cho uy tín của mình bị xâm phạm, dù chỉ một chút.
Tuy chỉ là một chức vụ Chủ tịch thị trấn, cán bộ cấp phòng, nếu Bí thư Thành ủy theo dõi kỹ, thị trấn cũng mất đi quyền tự chủ. Lạc Thiên Niên làm ầm ĩ ở cơ quan Thành ủy, đối với con gái ông là Lý Tuyết Yến, không phải là chuyện tốt. Thậm chí có thể nói, chỉ cần Đông Phương Nham còn tại vị, con đường làm quan của Lý Tuyết Yến có thể sẽ không được suôn sẻ.
Nhưng Lạc Thiên Niên cũng không phải là người không có đầu óc, đây là ông ta giở mánh khóe và kinh nghiệm của mình ra để "đánh bài". Hôm nay ông nổi giận, đương nhiên là có phần do bức xúc và sự bột phát, không kìm chế được cơn giận; nhưng phần nhiều xuất phát từ sự suy xét lâu dài và sâu sắc. Sau khi ông ta về hưu, tầm ảnh hưởng yếu dần, rất nhiều người không còn coi trọng ông. Bởi vậy, con dâu ông – Tạ Tiểu Dung, đến bây giờ cũng chỉ lên được cấp Trưởng phòng.
Ông nhân cơ hội này làm ồn ào, cũng là để tạo chút áp lực với lãnh đạo Thành ủy, đồng thời mỉa mai cái đám mà ông cho là "tiểu nhân vong ân phụ nghĩa". Con gái ông có được lên làm Chủ tịch thị trấn hay không, cũng không quan trọng, quan trọng là lợi ích của nhà họ Lạc cần phải duy trì tối đa. Phải biết rằng, ông ta không chỉ có con gái, mà còn con trai, con dâu, họ hàng thân thích, người của cả một gia tộc.
Hơn nữa, ông biết rõ, khi ông làm ồn, có vẻ như con gái ông sẽ bị rắc rối, nhưng trên thực tế, không ai dám động đến cô. Đồng thời, cũng là thừa cơ đưa con gái về cơ quan thành phố, giải quyết cấp trưởng phòng. Con gái nhà nào làm ở văn phòng cơ quan, chuẩn bị lập gia đình, sinh con, thế mới tốt. Chứ cứ vất vả đêm ngày bôn ba ở ngoài, không phải là cách lâu dài. Đó là suy nghĩ phức tạp của Lạc Thiên Niên.
Bành Viễn Chinh biết Lạc Thiên Niên đến Thành ủy làm ầm ĩ, không khỏi kinh ngạc. Hắn không ngờ việc Cao Ý Tuyên xuống làm cái chức Chủ tịch thị trấn nho nhỏ lại gây ra một trận sóng gió như vậy, gần như trở thành đề tài để mọi người trong các cơ quan Đảng chính đàm tiếu.
Tống Bính Nam từ văn phòng Đông Phương Nham đi ra, vẻ mặt hơi ngạc nhiên. Ông ta vốn nghĩ Đông Phương Nham sẽ khăng khăng giữ ý kiến, điều Cao Ý Tuyên đến đảm nhiệm chức Chủ tịch thị trấn, sau đó chuyển Lý Tuyết Yến từ thị trấn lên thành phố, coi như không mất lòng bên nào. Nhưng, kết quả không phải như vậy.
Tống Bính Nam trở lại văn phòng, gọi điện bảo Phó trưởng ban Tiền Cương Khương đến.
-Trưởng ban Tống.
Tiền Cương Khương bước vào văn phòng Tống Bính Nam, lúng túng cười:
-Lão Lạc này nóng nảy quá, chỉ vì một chức vụ nhỏ bé mà đi gây sức ép với Thành ủy, ài!
Tống Bính Nam phất tay, trầm giọng nói:
-Đừng nhắc lại chuyện này nữa. Tôi đã trao đổi với Bí thư Đông Phương, dù sao cũng là đồng chí lão thành, Lạc Thiên Niên công tác ở Tân An mấy chục năm, không có công lao cũng có vất vả, cũng nên cho ông ấy chút thể diện.
Như vậy, tiến độ lựa chọn và điều động cán bộ cơ quan tăng cường cho đội ngũ cơ sở, cần phải tiếp tục đẩy mạnh, đay là quyết sách của Tỉnh ủy, cả tỉnh đều chấp hành, chúng ta không thể ngoại lệ. Nhưng suy xét một cách toàn diện, Cao Ý Tuyên không nên đi thị trấn Vân Thủy, bố trí cho cậu ta đi nhậm chức ở một thị trấn ở quận Tân An. Về phần chức Chủ tịch thị trấn Vân Thủy, anh liên hệ với Ban Tổ chức cán bộ Quận ủy Tân An, để Bành Viễn Chinh Phòng Tin tức Ban Tuyên giáo đảm nhiệm. Tôi và đồng chí Bí thư Đông Phương đều cho rằng, đồng chí này quen thuộc với tình hình thị trấn Vân Thủy, năng lực cá nhân khá tốt, cho hắn đi cơ sở rèn luyện, cũng là chuyện tốt.
Tiền Cương Khương rất kinh ngạc:
-Đồng chí Tiểu Bành Ban Tuyên giáo? Trưởng ban Tống, Bành Viễn Chinh là "cao thủ" viết bài và tài liệu của Ban Tuyên giáo, lại là người được Trưởng ban Trịnh yêu thích, Trưởng ban Trịnh đồng ý sao?
Tống Bính Nam thản nhiên cười:
-Chúng ta bồi dưỡng cán bộ trẻ, phải tạo điều kiện để họ phát triển toàn diện, ai nói cán bộ viết lách thì không thể làm cán bộ cơ sở? Anh đi sắp xếp một chút, chuẩn bị nói chuyện với Bành Viễn Chinh, còn về phần lão Trịnh, tôi sẽ gọi điện nói với ông ta.
Tống Bính Nam thầm nghĩ, Bí thư Thành ủy đã lên tiếng, Trịnh Thiện Sơn là Trưởng ban Tuyên giáo thì dám nói cái gì? Hơn nữa, phòng nào của Ban Tuyên giáo cũng có người viết tài liệu, không phải vì không có Bành Viễn Chinh mà Ban Tuyên giáo không hoạt động được.
Tống Bính Nam ủng hộ Bành Viễn Chinh chuyển công tác. Với kinh nghiệm của ông, Bành Viễn Chinh đã tích lũy đủ kinh nghiệm công tác ở cơ quan và thành tích, có chút danh tiếng ở thành phố. Bành Viễn Chinh chuyển đến cơ sở làm người lãnh đạo chủ chốt một địa phương, công tác vững vàng chừng ba, bốn năm, có hy vọng được đề bạt cấp phó huyện.
Mà khi hơn 30 tuổi, có thể vượt qua cấp chính huyện. Với thân phận cháu đích tôn của Phùng gia, ba mươi lăm tuổi đề bạt cấp Phó giám đốc sở, chính thức tiến vào hàng ngũ cán bộ cao cấp cũng không phải là chuyện khó.
Đây là con đường thông thường, mà xét về năng lực và tố chất mạnh mẽ hơn người của Bành Viễn Chinh, không chừng hắn còn có thể đi được nhanh hơn, xa hơn.
Tiền Cương Khương không dám chậm trễ, lập tức đáp ứng.
Sáng hôm sau, Trưởng phòng Cán bộ 1 Ban tổ chức Thành ủy Chu Đại Dũng xuất hiện trước cửa Phòng Tin tức.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vn-Viễn Chinh!
Chu Đại Dũng than thiết gọi, vẻ mặt tươi cười.
-Trưởng phòng Chu?
Bành Viễn Chinh ngẩng đầu thấy Chu Đại Dũng, liền đứng dậy:
-Lãnh đạo Ban Tổ chức cán bộ rảnh rỗi sao mà đến chỗ chúng tôi thế này?
Chu Đại Dũng cười ha hả, bước tói vỗ vai Bành Viễn Chinh, hạ giọng nói:
-Viễn Chinh này, đừng khách khí với anh như vậy. Anh lớn hơn chú vài tuổi, chú kêu anh Chu là được rồi, đừng lúc nào cũng Trưởng phòng Chu, nghe xa lạ lắm.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
-Được, từ nay về sau em sẽ gọi anh là anh Chu. Anh tìm em có việc à?
- Đương nhiên là có chuyện. Như vậy đi, trước công sau tư. Trong hai ngày chú chuẩn bị một báo cáo công tác, rồi nộp cho anh. Hôm nay Thứ Ba, nộp trước thứ Sáu không có vấn đề gì chứ?
Chu Đại Dũng cười đầy thâm ý:
-Cố gắng viết toàn diện một chút về công tác, đây là chuyện rất quan trọng đối với chú.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, thầm nghĩ lúc này mới tháng 6, tháng 7, đâu phải cuối năm, viết báo cáo cái gì?
Nhưng Chu Đại Dũng không để cho hắn có thời gian suy nghĩ, lập tức chuyển sang đề tài khác:
-Chuyện công xong rồi, bây giờ nói chuyện tư. Tối nay đi ăn cơm nhé? Anh có việc muốn nhờ chú hỗ trợ.
Bành Viễn Chinh ồ một tiếng, rất vui vẻ đáp ứng. Cho tới giờ, Chu Đại Dũng đối với hắn rất chiếu cố hắn, thậm chí có thể nói là có phần "lấy lòng". Chắc chắn là Chu Đại Dũng có ý đồ, nhưng dù vậy, Bành Viễn Chinh vẫn không thể không nhận của Chu Đại Dũng một ân tình. Hơn nữa, cùng ăn bữa cơm cũng là chuyện bình thường, Bành Viễn Chinh không thể từ chối.
Chu Đại Dũng, cười sang sảng, lại vỗ vai Bành Viễn Chinh rồi quay người đi.
Y vừa mới đi, Mã Tự liền chạy tới:
-Chúc mừng lãnh đạo, lại sắp được thăng chức nên mới phải làm báo cáo. Mà Cán bộ Phòng Tổ chức còn đến thông báo, rõ ràng cậu sắp rời khỏi Ban Tuyên giáo rổi.
Vương Na cũng cười hi hì:
-Chắc chắn là thăng chức rồi, xem ra chúng ta lại có lộc ăn, lãnh đạo sắp đãi tiệc.
Buổi chiều vừa tan tầm, Chu Đại Dũng liền gọi điện cho Bành Viễn Chinh, sau đó chờ ở cổng cơ quan. Hai người đi bộ, tùy ý tìm một tiệm cơm nhỏ đầu đường mà vào ăn.
Chu Đại Dũng luôn miệng nói chuyện tào lao, mà không đi vào vấn đề chính. Bành Viễn Chinh vẫn kiên nhẫn lắng nghe và chờ đợi. Cuối cùng, Chu Đại Dũng chủ động nói rõ:
-Viễn Chinh này, trước lẽ thành lập Đảng, hai chúng ta đều phải rời khỏi cơ quan Thành ủy.
Chu Đại Dũng cười ha hả nói, trong đôi mắt thoáng hiện vẻ hưng phấn.
Bành Viễn Chinh thấy vậy, biết là y sắp được thăng chức, hơn nữa, là chức phó huyện mà y vẫn luôn mơ ước. Về phần mình, hắn vẫn chỉ là cán bộ cấp phòng. Bất kể hắn ưu tú đến mức nào, cũng không thể chỉ trong thời gian ngắn, được đề bạt làm lãnh đạo cấp phó huyện.
-Xem ra là anh Chu được thăng quan rồi! Em đã nói mà, hai ngày nay mặt mày anh hồng hào, ấn đường (1) tỏa sáng, rõ ràng là dấu hiệu thăng chức rất nhanh.
Bành Viễn Chinh cười ha hả, nâng chén hỏi:
-Anh chuyển đến đơn vị nào?
Dù Chu Đại Dũng cố che dấu, nhưng vẻ đắc ý trong đôi mắt thì không thể giấu được, y cười nói:
-Quận Tân An.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra, chợt kinh ngạc nói
-Chẳng lẽ vào bộ máy Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận?
-Phó Chủ tịch quận.
Chu Đại Dũng nhẹ nhàng nói, sắc mặt càng thêm hồng nhuận.
Bành Viễn Chinh "wow" một tiếng:
-Ái chà, hoành tráng nha! Phó chủ tịch quận, lợi hại thật!
Quả thật Bành Viễn Chinh không ngờ Chu Đại Dũng lại được bổ nhiệm làm Phó chủ tịch quận. Trên danh nghĩa, cán bộ cấp phó huyện ở các cơ quan Đảng chính và đơn vị trực thuộc và cán bộ cấp phó huyện ở đơn vị hành chính sự nghiệp là tương đương, nhưng trên thực tế có khác biệt lớn.
Phó cục trưởng hoặc Phó chủ nhiệm…làm sao có thể bằng được Phó chủ tịch Quận hoặc Phó chủ tịch huyện? Cho dù là có một chút thực quyền nào đó, cũng vẫn kém Phó chủ tịch quận.
Chu Đại Dũng phấn khởi, cùng uống với Bành Viễn Chinh liên tiếp ba ly bia. Y được thăng chức Phó chủ tịch quận, ngoại từ nhờ vào Tống Bính Nam, cũng còn có yếu tố may mắn.
Quận Tân An khuyết một Phó chủ tịch quận, theo lệ thường, thành phố phải nghiên cứu bổ sung cán bộ. Mà việc này, trên cơ bản là "cuộc cờ" giành lợi ích giữa các lãnh đạo cao cấp của thành phố, vì Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham không đề ra tiêu chuẩn chọn người rõ ràng, cuộc cạnh tranh đề bạt càng quyết liệt.
Tống Bính Nam đề cử Chu Đại Dũng, các Ủy viên thường vụ khác cũng đều đề cử người của mình. Thực chất, Chu Đại Dũng là người có sức cạnh tranh yếu nhất vì quan hệ bối cảnh yếu nhất. Tuy Tống Bính Nam nói giúp y, nhưng chỉ có chừng mực và có giới hạn, bởi vì quan hệ giữa y và Tống Bính Nam chưa đến mức chặt chẽ như vậy.
(1) Ấn Đường: điểm ngay trên sống mũi, giữa hai chân mày, theo Đông y, là một huyệt quan trọng của cơ thể, còn được gọi là Cung Mệnh. Theo tướng số hay nhân diện học, Ấn Đường biểu thị cho vận mệnh tốt, xấu của một người.