Cao Quan

Chương 351: Chỉ thị của Chủ tịch quận Tô





Chỉ thị của Tô Vũ Hoàn đối với Khổng Tường Quân là thánh chỉ.
Trước kia, Khổng Tường Quân bị cho ra rìa vì không được Cố Khải Minh ưa thích, hơn nữa Mạc Xuất Hải chèn ép, làm cho Khổng Tường Quân rất khó xoay xở.
Hơn ba mươi tuổi, vất vả lắm mới lên được cấp Trưởng phòng, coi như là nhân vật "có số má" ở Ủy ban nhân dân quận, nhưng không được trọng dụng. Mà không được lãnh đạo trong dụng, đồng nghĩa không có quyền lực thật sự..
Tô Vũ Hoàn đến quận Tân An nhậm chức, cơ hội của Khổng Tường Quân đột nhiên đưa tới. Được tân lãnh đạo coi trọng, hiện giờ Khổng Tường Quân trở thành người tâm phúc nhất của Chủ tịch quận Tô, ngay cả nhưng người đứng đầu các ngành trong quận, ngày trước nhìn y bằng nửa con mắt, bây giờ đều đổi thái độ.
Mà mấy Phó chủ tịch quận, đang xưng hô với y là "Tiểu Khổng", liền đổi thành "Chánh văn phòng Khổng".
Cùng với sự đắc thế cảu Khổng Tường Quân, Trợ lý Chủ tịch huyện, Chánh văn phòng Mạc Xuất Hải đương nhiên bị cho ra rìa…
Lỗ Tường Quân lập tức lên xe chạy tới thị trấn Vân Thủy.
Tô Vũ Hoàn khá bất mãn đối với hành động "lá mặt lá trái" của Bành Viễn Chinh, y cho rằng để Khổng Tường Quân xuống thị trấn "gõ" Bành Viễn Chinh một chút, xem như là đã nể mặt hắn lắm rồi.
***
Phòng làm việc của Bành Viễn Chinh rất náo nhiệt, liên tục có người vào báo cáo công tác. Ngoài các cán sự vào xin hắn ký tên, lãnh đạo trong thị trấn cũng luân phiên ghé vào.
Ngô Minh Quánh và Thi Bình mới vừa đi, Cổ Lượng và Hoàng Hà tới, hai người ngồi hơn mười phút, vừa nói xong về công tác xây dựng phố buôn bán, Chử Lượng và Quý Kiến Quốc lại tới.
Chỉnh đốn hơn 20 xí nghiệp dệt, rõ ràng rất hỗn tạp. Mỗi một xí nghiệp có một hoàn cảnh khác nhau, hai người phân công nhau hành động, bận túi bụi. Có một số việc không thể tự quyết định, cũng không biết phải quyết định như thế nào, họ nhất định phải báo cáo xin chỉ thị của Bành Viễn Chinh.
- Bí thư Bành, không được rồi, phải thêm người, hai chúng tôi bận quá mức rồi!
Chử Lượng phất tay, lấy một điếu thuốc trên bàn Bành Viễn Chinh châm lửa, nói:
- Quá nhiều việc, tình huống không giống nhau, phải xử lý khác nhau, hai chúng tôi bận tối mắt tối mũi!
Bành Viễn Chinh biết Chử Lượng nói đúng tình hình thực tế, mỉm cười nói:
- Bí thư Chử, hiện nay Chủ tịch Lý nghỉ phép, công tác hằng ngày phải có người gánh vác. Thế này đi, để Khuông Nhã Lam sang giúp hai người nhé?
Quý Kiến Quốc gật đầu:
- Được. Bí thư Bành, tăng cường thêm vài người nữa đi, nhân sự quá thiếu!
- Được, điều động ba nhân viên bên phòng văn hóa và trạm lâm nghiệp, phối hợp công tác với hai vị.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một chút:
- Hai vị cũng cố gắng đi, hiện giờ một nửa số đồng chí trong thị trấn đều theo hai vị làm việc, hai dự án lại rút thêm vài người nữa, không còn mấy người ở trụ sở duy trì công tác hằng ngày!
Chử Lượng cười:
- Bí thư Bành, chuyện có nặng, có nhẹ mà, Bí thư Bành!
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Dù sao gần đây công tác quá bề bộn, tất cả mọi người đều vất vả. Cố gắng giữ vững, qua đoạn thời gian này, mọi người luân phiên nghỉ ngơi. Lãnh đạo còn dễ nói, nhân viên thường công tác liên tục như vậy, gia đình chắc chắn có ý kiến, hai người phải làm tốt công tác trấn an.
Nói xong, Bành Viễn Chinh lấy ra một cây thuốc lá ném cho Chử Lượng và Quý Kiến Quốc:
- Đây là thuốc tôi mang về từ Thủ đô, hai người phân phát đi.
Quý Kiến Quốc không khách khí, thuận tay nhận lấy nhìn lướt qua:
- Thuốc xịn a, ha ha, Bí thư Bành, chúng tôi xin nhận, đúng lúc đêm nay phải thức đêm tăng ca, có cái để khao anh em rồi!
Mặt khác, Bí thư Bành, xin nói một tiếng với văn phòng, bảo căn tin làm thức ăn khá một chút, mấy bữa nay toàn ăn canh suông, ngay cả tôi cũng không nuốt nổi.
Bành Viễn Chinh gật đầu, gọi điện cho Lý Tân Hoa, bảo cô nhắc căn tin điều chỉnh thức ăn, thiếu bao nhiêu tiền, lấy tiền trợ cấp cơm tăng ca bù vào.

Quý Kiến Quốc đi trước, Chử Lượng ở lại vì còn có việc phải lo liệu. Y là Phó bí thư phụ trách Đảng vụ, công tác phát triển Đảng viên sáu tháng đầu năm còn trống một danh ngạch. Y suy tính kếp nạp Thi Bình, cô ta chưa là Đảng viên.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một chút, ngẩng lên nhìn Chử Lượng, cười nói:
- Bí thư Chử, sáu tháng cuối năm cũng còn có một danh ngạch nữa mà. Để sáu tháng cuối năm kết nạp đồng chí Thi Bình đi. Danh ngạch sáu tháng đầu năm, tôi đề nghị kếp nạp đồng chí Lý Tân Hoa.
Chử Lượng rất bất ngờ, Thi Bình dù sao cũng là thành viên bộ máy chính phủ, Phó chủ tịch thị trấn, việc vào Đảng đương nhiên phải được ưu tiên suy xét. Lý Tân Hoa chỉ là cán bộ trung tầng, nếu vào Đảng trước Phó chủ tịch thị trấn, e là…
Thật ra sáu tháng đầu năm hay sáu tháng cuối năm, cũng không kém bao nhiêu, quan trọng là vấn đề mặt mũi.
- Bí thư Bành, chuyện này…
Chử Lượng cảm thấy hơi khó xử.
- Bí thư Chử, tôi hoàn toàn suy xét ở góc độ công tác. Đồng chí Tân Hoa là Phó chủ nhiệm Phòng Đảng chính, nhưng chưa là đảng viên, thật sự là không được thích hợp. Hơn nữa, giải quyết kết nạp Đảng cho Lý Tân Hoa trước, cũng là để cô ấy chia sẻ công tác Đảng với anh. Nếu không, anh là Phó bí thư Đảng ủy, luôn phải gồng mình lên mà làm.
Chử Lượng thầm nghĩ: không thích hợp thì không thích hợp chứ, dù sao Lý Tân Hoa đã ở vị trí này rồi, chỉ cần lãnh đạo tán thành, ai còn dám nói tới nói lui vì chút chuyện nhỏ này? Hơn nữa, sáu tháng cuối năm, kết nạp Đảng Lý Tân Hoa cũng vẫn được mà? Xem ra, đây là Bành Viễn Chinh muốn cất nhắc thân tín của mình.
Trong lòng y nghĩ vậy, nhưng không dám nói gì, chỉ gật đầu liên tục.
Bành Viễn Chinh biết y "chưa thông", mỉm cười nói:
- Bí thư Chử, để tôi tìm chị Thi, đích thân giải thích, anh không cần phải khó xử.
Chử Lượng cười ha hả:
- Như vậy thì tốt quá. Bí thư Bành đích thân nói chuyện, tránh cho cô ấy suy nghĩ này nọ.
Bành Viễn Chinh gật đầu, đứng dậy đi ra:
- Tôi đi gặp chị ấy nói chuyện đây.
Bành Viễn Chinh nói với Thi Bình những gì, không ai biết. Dù sao thái độ của Thi Bình cũng rất ổn định. Nhưng Lý Tân Hoa nghe nói mình được kết nạp Đảng trước Phó chủ tịch thị trấn Thi Bình, thì giật mình, hết sức cảm dộng.
Cô biết đây là do ý của Bành Viễn Chinh. Bành Hắn làm như vậy, trước hết là vì suy xét đến công việc, nhưng không thể phủ nhận, đó cũng là vì hắn chiếu cố đến người thân cận, muốn "bù đắp" sự cố gắng của cô.
Lý Tân Hoa xúc động, không nói nên lời, suýt rơi nước mắt.
- Bí thư Bành, tôi…
- An tâm công tác, đừng suy nghĩ quá nhiều. Chỉ cần cô không để xảy ra sai lầm trong công tác, cô hiểu chứ?
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Cô về trước, dành chút thời gian báo cáo với Chử Lượng một chút về công tác tư tưởng..
Lý Tân Hoa vui mừng rời khỏi phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, bước chân hết sức nhẹ nhàng đi trên hành lang. Cô vừa định bước vào văn phòng, đã thấy Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân quận Khổng Tường Quân đi lên thang lầu, không khổi kinh ngạc cười nói:
- Chánh văn phòng Khổng? Lãnh đạo tới có việc ạ?
Khổng Tường Quân kiêu ngạo gật đầu:
- Đồng chí Tân Hoa, Bí thư Bành có ở đây không?
- Dạ có.
Lý Tân Hoa cười:
- Chánh văn phòng Khổng tìm Bí thư Bành của chúng tôi ạ?
- Ừ, tìm hắn có chút việc.
Lý Tân Hoa xoay người dẫn Khổng Tường Quân đến phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, đi vài bước, Khổng Tường Quân chợt hỏi một câu:
- Đồng chí Tân Hoa, nghe nói hai dự án trong thị trấn vẫn còn thi công?
Lý Tân Hoa khựng lại, cảnh giác liếc nhìn Khổng Tường Quân, rồi làm ra vẻ không hiểu:
- Chánh văn phòng Khổng nói công trình gì vậy? Gần đây ở thị trấn không khởi công công trình nào cả!
Nới xong, Lý Tân Hoa bước nhanh hơn, không để thời gian cho Khổng Tường Quân hỏi tiếp.
- Bí thư Bành, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân quận Khổng đến.
Lý Tân Hoa gõ và đẩy cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh ra, kính cẩn nói.
Bành Viễn Chinh ngẩng lên nhìn, thấy là Khổng Tường Quân, trong lòng vừa động, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, đứng dậy ra đón:
- Chánh văn phòng Khổng! Hoan nghênh lãnh đạo quận đến thị trấn kiểm tra chỉ đạo công tác!
Khổng Tường Quân cười nhạt, bắt tay Bành Viễn Chinh:
- Bí thư Bành khách khí quá! Tôi đến có chút việc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Trước giờ Bành Viễn Chinh cũng chưa qua lại với Khổng Tường Quân. Người này ở quận bị cho ra rìa trường kỳ, bình thường rất ít xuống cơ sở. Chỉ sau khi Tô Vũ Hoàn đến nhậm chức, mới được "ra trước sân khấu", trong lúc nhất thời thỏa thuê mãn nguyện, có tư thế oai phong một cõi.
- Mời ngồi. Tân Hoa, pha ly trà cho Chánh văn phòng Khổng.
Bành Viễn Chinh ra vẻ niềm nở:
- Tôi nhớ hình như Chánh văn phòng Khổng không hút thuốc lá?
- Tôi không hút thuốc, cảm ơn.
Khổng Tường Quân chậm rãi ngồi lên ghế sô pha, mỉm cười, đợi Lý Tân Hoa rời khỏi phòng làm việc của Bành Viễn Chinh đi pha trà, mới quay lại nhìn Bành Viễn Chinh nói:
- Bí thư Bành, lần này tôi đến, là theo chỉ thị của Chủ tịch quận Tô. Lãnh đạo nghe nói, cậu đang đẩy mạnh cái gì mà "thanh lý, chỉnh đốn xí nghiệp dệt", rất không hài lòng!
Chủ tịch quận Tô đưa ra hai chỉ thị: thứ nhất, xí nghiệp phá sản hoặc chuyển đổi mặt hàng sản xuất cũng vậy, mà bị thu mua sáp nhập cũng thế, đều là theo quy luật thị trường, chính quyền thị trấn Vân Thủy là một cấp chính quyền, không cần nhứng tay vào, như vậy là không tốt, cũng trái với chính sách; thứ hai, Chủ tịch quận Tô nói, bây giờ là thời điểm mấu chốt đợi chờ Khu kinh tế mới Vân Thủy được phê duyệt, việc chủ yếu là thị trấn Vân Thủy phải giữ tình hình ổn định, tất cả các dự án đều phải tạm thời dừng thi công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.