Công tác lập dự án khu kinh tế mới Vân Thủy đột ngột ngừng lại.
Phó chánh văn phòng Khổng Tường Quân quản lý việc này cũng không biết tại sao lại như thế. Chỉ có điều Tô Vũ Hoàn gọi điện thoại đến, nói tạm dừng thì liền tạm dừng.
Tô Vũ Hoàn cũng không giải thích, cũng không nhiều lời. Khổng Tường Quân tự nhiên là cũng không dám hỏi nhiều. Bởi vì y nghe được tâm trạng của Tô Vũ Hoàn không được tốt.
Ở cơ quan, công tác bên cạnh lãnh đạo, nếu không có bản lĩnh đoán được ý tứ qua lời nói và sắc mặt thì đừng làm nữa.
Vì chuyện này, Khổng Tường Quân và hai cấp dưới của mình coi như là làm việc không công, tăng ca không có tiền thưởng. Kết quả là người mù đốt đèn, nên trong lòng buồn bực là có thể nghĩ. Chỉ có điều cũng không dám phát nửa câu bực tức.
Chỉ cần y dám phát ra nửa câu bực tức, khẳng định sẽ không bao lâu sau sẽ rơi vào tai của Tô Vũ Hoàn.
Người bên cạnh lãnh đạo đều là một đám truyền tin tức. Đem đủ loại tin tức ở cơ quan, cho dù là tin đồn đem về nói cho chủ mình biết. Nhất là khi Khổng Tường Quân đang được sủng ái, vốn là có người đố kỵ nên sáng tối người chú ý y rất nhiều.
Tô Vũ Hoàn ngồi trong phòng làm việc, buồn bực xem tài liệu. Chuyện xây dựng khu kinh tế mới Vân Thủy bị dừng lại, tuy rằng không đến mức hình thành đả kích đối với y, nhưng chung quy vẫn là khó chịu. Sau khi từ chỗ Tần Phượng trở về, y lập tức gọi điện thoại cho Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực hỏi thăm tin tức. Chu Quang Lực không có nói thẳng, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Tô Vũ Hoàn quẳng điện thoại xuống, trong lòng mắng mỏ Chu Quang Lực. Xong rồi, liền thông báo cho Chu Quang Lực ngừng lại.
Tô Vũ Hoàn chợt ý thức được Bành Viễn Chinh ở thị trấn Vân Thủy bằng mặt mà không bằng lòng với mình. Gần như có thể khẳng định bởi vì hắn có được tin tức trước. Điều này khiến cho Tô Vũ Hoàn cảm thấy rất xấu hổ, cảm giác bị người ta đùa giỡn.
Bị lãnh đạo đùa giỡn thì đành chịu, nhưng bị cấp dưới đùa giỡn thì làm sao mà chịu nổi.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Tô Vũ Hoàn có chút không kiên nhẫn, ngẩng đầu trầm giọng nói:
- Vào đi!
Khổng Tường Quân tay cầm mấy tập tài liệu, đi nhẹ tới, kính cẩn cười nói:
- Chủ tịch quận Tô, đây là tài liệu có liên quan đến tập đoàn dệt Phong Thái. Tình huống cụ thể như thế nào tôi đều sửa lại rõ ràng. Mời lãnh đạo xem qua.
Tô Vũ Hoàn ồ lên một tiếng, thuận tay tiếp tài liệu, nhìn qua một chút rồi cau mày:
- Thực lực không kém. Tài sản cố định đến mười mấy triệu. Hai năm gần đây thị trường dệt may bị ngừng trệ, bọn họ rõ ràng còn có lợi nhuận sao?
Khổng Tường Quân cười:
- Lãnh đạo, tôi xin giải thích tình huống như thế này. Anh cũng biết, bây giờ xí nghiệp báo lên số liệu rất nhiều là số khống đấy.
- Không cần xem số liệu do bọn họ cung cấp. Anh nên đến sở công thương hoặc thuế vụ để tìm hiểu một chút về tình hình nộp thuế của dệt Phong Thái. Da trâu có thể thổi, nhưng lợi nhuận và con số thuế thì là thật. Tường Quân, về sau làm công tác thì nên động não một chút.
Đọc Truyện Online Tại https://trumtruyen.vnTô Vũ Hoàn có chút bất mãn, phất tay:
- Anh làm việc cho tôi, nhiệm vụ đầu tiên là phải làm rõ cơ sở. Không cần đến chỗ này rồi để tôi phải nhắc nhở nên làm như thế nào.
Khổng Tường Quân trong lòng đánh bộp một tiếng. Y hổ thẹn, liền khẩn trương bày tỏ thái độ:
- Lãnh đạo, tôi lập tức đi làm ngay. Tôi về sau nhất định sẽ dựa theo chỉ thị của lãnh đạo...
Khổng Tường Quân lời nói khiêm tốn còn chưa nói xong thì bị Tô Vũ Hoàn tức giận cắt ngang:
- Được rồi, về sau làm việc bên cạnh tôi, tận lực suy xét toàn diện. Anh hãy đi tìm số liệu chân thật về đây cho tôi. Mặt khác, làm rõ ràng bối cảnh có liên quan của Thái gia dệt Phong Thái.
- Giới thiệu vắn tắt về xí nghiệp, tình hình chung, những gì có giá trị. Được chứ?
Tô Vũ Hoàn biểu hiện rất không hài lòng. Khổng Tường Quân kinh sợ liền khẩn trương rời khỏi, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Tuy rằng đã lập xuân, nhưng tháng 2 thời tiết ở Tân An vẫn rất thấp. Chỉ có điều gió lạnh thấu xương đã dần dần nhạt đi, thay vào đó mang vài phần gió đông nam.
Tập đoàn dệt Phong Thái làm việc ở khu Đông Giao, Tân An, cách con đường mới vừa xây dựng của thành phố chỉ hơn trăm mét. Tòa nhà dệt Phong Thái là tòa nhà cao nhất ở khu vực này. Trong số những tòa nhà bốn tầng, đột nhiên xuất hiện một tòa nhà cao ngất, trông thật bắt mắt.
Trịnh Anh Nam từ bên ngoài làm việc trở về, vừa mới tiến vào phòng Tổng giám đốc thì đã bị cha cô Trịnh Phong Thái gọi đến.
Trịnh Phong Thái có một gái một trai. Nhưng đứa con trai Trịnh Kiệt thì lại không có hứng thú với kinh doanh mà chỉ thích âm nhạc. Hiện nay đang du học ở nước ngoài, chẳng mấy quan tâm đến việc kinh doanh của gia đình. Trịnh Phong Thái cũng không còn cách nào khác, chỉ cách đây bốn năm năm đã tiến hành bồi dưỡng con gái Trịnh Anh Nam. Trải qua mấy năm lăn lộn, Trịnh Anh Nam đã từng bước tiếp quản việc kinh doanh của Trịnh gia.
Nếu không có gì bất ngờ, tập đoàn dệt Phong Thái trong tương lai sẽ giao lại cho Trịnh Anh Nam. Về phần con trai Trịnh Kiệt thì căn bản chẳng trông mong gì được.
- Ba, ba tìm con à?
Trịnh Anh Nam bước vào trong phòng làm việc rộng rãi, sang trọng của Trịnh Phong Thái. Tiếng giày cao gót vang lên chói tai. Trịnh Phong Thái nhíu mày:
- Anh Tử, con về sau nên đi giày da. Cái giày cao gót kia lần nào cũng phát ra tiếng khiến người ta nghe xong tâm phiền ý loạn.
Trịnh Anh Nam sẵng giọng:
- Ba, ba tìm con là vì chuyện này?
- Vớ vẩn!
Trịnh Phong Thái trầm giọng nói:
- Vừa rồi, người của UBND quận gọi điện tới, nói là Chủ tịch quận Tô mới đến muốn tới đây điều tra nghiên cứu, bảo ba chuẩn bị. Ba không ra mặt, con và Lưu Quang ra mặt tiếp đãi đi.
Trịnh Anh Nam ngẩn ra:
- Anh ta đến đây làm chi? Thật sự là kỳ lạ. Lãnh đạo chính quyền rất ít khi đến doanh nghiệp tư nhân chúng ta. Vị Chủ tịch quận mới nhậm chức muốn đốt ba đống lửa, và đốt đến nơi này của chúng ta sao?
Trịnh Phong Thái cười nhạt một tiếng:
- Không mất mặt thì làm thôi. Nghe nói người này cũng có lai lịch. Là ở thủ đô trao quyền cho cấp dưới. Thôi, nể mặt chút một, tiếp đãi với quy cách cao.
- Để con gọi điện thoại hỏi chị của con.
Trịnh Anh Nam nói xong liền quay đầu rời khỏi phòng làm việc của Trịnh Phong Thái, về lại phòng làm việc của mình gọi điện thoại cho Tần Phượng.
Tần Phượng nghe nói Tô Vũ Hoàn muốn đến dệt Phong Thái điều tra nghiên cứu thì liền giật mình kinh hãi, trầm ngâm nói:
- Anh Tử, em cũng đừng quan tâm nhiều. Nếu anh ta muốn đến thì cứ để anh ta đến. Các người cứ coi như là xí nghiệp ở quận. Anh ta là quan mới nhậm chức, đi điều tra nghiên cứu một chút xí nghiệp tư nhân cũng không có gì thái quá.
- Chị phỏng chừng đây là có liên quan đến việc hợp tác giữa mọi người với thị trấn Vân Thủy.
Tần Phượng do dự, rồi nhẹ nhàng nói.
Trịnh Anh Nam nhíu mày:
- Bộ anh ta muốn nhúng tay vào?
Tần Phượng mỉm cười:
- Anh ta là Chủ tịch quận, những hạng mục hợp tác nào anh ta nếu phải nhúng tay thì liền nhúng tay vào. Trước đừng nôn nóng, yên lặng theo dõi diễn biến. Chờ anh ta đến rồi nói sau.
- Chị, nghe nói anh ta đến từ thủ đô. Lai lịch không nhỏ đâu.
Trịnh Anh Nam mỉm cười:
- Có lớn hơn so với Bành Viễn Chinh không?
Tần Phượng xì một tiếng:
- Con bé chết tiệt này, có thể so sánh sao? Được rồi, em cũng đừng nghe bậy bạ. Tô Vũ Hoàn muốn đến điều tra thì cứ để anh ta đến. Cứ tận lực tiếp đãi là được rồi.
Thị trấn Vân Thủy đang hừng hực khí thế chỉnh đốn lại các xí nghiệp dệt.
Hai mươi tám xí nghiệp dệt nhỏ, trước mắt đã xác định phải có mười một xí nghiệp đóng cửa. Ba nhà máy thuộc tập đoàn Huệ Phong cũng nằm trong danh sách. Chử Lượng mang theo một bộ phận cán bộ thị trấn ở giữa đốc thúc phối hợp. Đồng thời dựa theo quy định mà bắt đầu bồi thường nợ nần.
Có chín doanh nghiệp tỏ vẻ phản đối về việc chuyển đổi mặt hàng sản xuất. Quý Kiến Quốc nhìn chằm chằm vào chín doanh nghiệp này. Mặc kệ đối phương sản xuất mặt hàng gì, trước tiên chùi mông cho thật sạch sẽ, không lưu lại gì rồi nói sau.
Còn lại tám doanh nghiệp, tài sản tương đối còn tốt. Căn cứ vào xí nghiệp tự nguyện báo danh và xét duyệt của thị trấn, bước đầu xác định được danh sách những xí nghiệp hợp tác với dệt Phong Thái. Nếu là người biết để ý thì tám doanh nghiệp này cơ bản đều sát liền nhau. Nếu ngày sau dệt Phong Thái thu mua thành công, rất nhanh có thể nối thành một mảnh, bất kể là tạo ra căn cứ cho dệt Phong Thái hay là hình thành vòng tròn khai thác phát triển thì đều rất đáng chờ mong.
Điều này đương nhiên là một trong những yêu cầu của dệt Phong Thái. Kỳ thật thì Bành Viễn Chinh đã đoán được, dệt Phong Thái thu mua những nhà máy này, không phải xem trọng sản lượng của phân xưởng đó mà là đất. Điều này cũng lộ ra ý đồ của Trịnh Phong Thái trong chiến lược kéo dài lĩnh vực bất động sản.
Bành Viễn Chinh ra vẻ không biết. Hắn mặc kệ dệt Phong Thái thu mua những hạng mục này về sau sẽ làm cái gì. Chỉ cần ở trên địa bàn thị trấn Vân Thủy, vì thị trấn mà mang lại hiệu quả và lợi ích, đẩy mạnh phát triển kinh tế là được rồi. Bù lại bởi vì những nhà máy dệt đóng cửa mà làm cho giá trị sản xuất của thị trấn Vân Thủy bị thiếu hụt.
Buổi chiều, Chử Lượng vội vã xông vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, hấp tấp nói:
- Bí thư Bành, Cẩu Tam Lập bị bắt rồi.
Bành Viễn Chinh tinh thần rung lên, bỗng nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Ở đâu?
- Bí thư Bành, thằng nhãi này mang theo vợ con chạy đến nhà một người bà con ở tỉnh Giang Nam. Nhưng một gia đình từ ngoài chạy đến, làm sao mà giấu được. Các đồng chí ở khu đó đã đến tố cáo, lập tức phái người đuổi đến ngay. Ngay tại chỗ phối hợp với công an ở đó, vừa mới đưa một nhà sáu người về.
- Được rồi, Phó bí thư Chử, lập tức thông báo cho toàn bộ thị trấn. Đồng thời phối hợp với cảnh sát, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất thanh toán nợ nần và thanh lý tài sản nhà máy dệt len Tam Lập. Yêu cầu phải làm theo trình tự. Đóng tài khoản tại ngân hàng của Cẩu Tam Lập lại, nghĩ biện pháp, trước tiên thanh toán tiền lương cho công nhân và những nơi cung ứng vật liệu trước rồi nói sau.
Chử Lượng gật đầu, vừa tính rời khỏi thì lại nghe Bành Viễn Chinh trầm giọng nói:
- Phó bí thư Chử, hãy thảo một văn bản báo cáo, đem sự việc viết cho rõ ràng, rồi gửi cho Quận ủy và UBND quận. Chúng ta phải đem những công tác của mình báo lên trên, tránh cho ở trên đâm chọt.
Chử Lượng do dự một chút, cười nói:
- Bi thư Bành, ăn ngay nói thật hay là…
Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười:
- Cứ nói tình hình thực tế, không cần khuếch đại, cũng không cần quá mờ nhạt. Cẩu Tam Lập chạy trốn, ở quận sớm đã biết. Khiến các lãnh đạo quận nghe tin đồn thì chi bằng chúng ta gửi báo cáo.