Chử Lượng ngẫm lại, thấy cũng đúng, liền mỉm cười gật đầu rồi rời khỏi.
Nhìn theo bóng dáng của Chử Lượng, Bành Viễn Chinh thở phào một cái. Hai ngày qua, công tác rõ ràng rất nhiều, làm hắn phát mệt. Là nhân vật số một, sự việc gì cũng phải qua tay. Có rất nhiều chuyện đang chờ hắn quyết đoán. Hiện tại đang là thời khắc mẫn cảm, hắn không dám buông tay.
Không phải là hắn không muốn ủy quyền cho cấp dưới. Nhưng là cương vị gì, làm chuyện gì, nói cái gì, người ta cũng đều mưu cầu lợi ích cho mình, càng không muốn thay nhân vật số một gánh vác trách nhiệm.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vnVí dụ như Chử Lượng. Ông ta chịu sự ủy thác của Bành Viễn Chinh phụ trách chỉnh đốn lại các xí nghiệp dệt. Nhưng dính đến những quyết sách trọng đại, ông ta chỉ có thể hướng Bành Viễn Chinh xin chỉ thị, khiến Bành Viễn Chinh tự quyết. Nếu ông ta tự tiện làm chủ, một khi vấn đề xảy ra, ông ta sẽ phải gánh trách nhiệm.
Cái gọi là quyền lực và trách nhiệm có quan hệ trực tiếp với nhau.
Hắn đứng dậy hoạt động vài cái, muốn đi ra ngoài hít thở không khí trong lành một chút thì Lý Tuyết Yến bước vào.
- Tuyết Yến, về rồi à?
Bành Viễn Chinh bất ngờ, trong đôi mắt hiện lên niềm vui.
Lý Tuyết Yến đã chia sẻ công việc rất nhiều với hắn. Có Lý Tuyết Yến ở thị trấn, hắn chỉ phụ trách việc cầm lái thị trấn là được. Nhưng gần đây, bà nội Lý Tuyết Yến qua đời, nên cô phải về quê, không ở trong thị trấn. Khiến cho khối lượng công việc của Bành Viễn Chinh gia tăng.
Lý Tuyết Yến hơi gầy một chút, lặng yên đứng một chỗ, ánh mắt hơi chút phức tạp.
Thật lâu sau, cô mới nhẹ nhàng gật đầu ừ một tiếng.
- Sự việc trong nhà sao rồi? Có cần giúp đỡ gì không?
Bành Viễn Chinh cười hỏi.
- Cơ bản đều đã xử lý xong. Tôi nghe nói công tác của thị trấn rất bận rộn, nên tranh thủ trở về.
Lý Tuyết Yến nhẹ nhàng cười, rồi ngồi lên ghế salon.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái:
- Vậy thì tốt. Tuyết Yến, khi nào thì đi làm lại?
- Ngay bây giờ!
Lý Tuyết Yến gật đầu.
Bành Viễn Chinh như trút được gánh nặng mà cười:
- Trở về thật đúng lúc. Tôi đang đẩy mạnh chỉnh đốn lại các xí nghiệp dệt trong thị trấn. Còn có mấy hạng mục không thể dừng lại. Nhân sự trong trấn thật sự không đủ.
Lý Tuyết Yến lẳng lặng lắng nghe. Kỳ thật vừa rồi cô nói chuyện với Lý Tân Hoa hơn nửa giờ, nên có hiểu biết một chút về công tác của thị trấn.
Bành Viễn Chinh lời còn chưa nói hết thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Hắn thuận tay bắt lấy, cười nói:
- Alo, tôi Bành Viễn Chinh nghe đây.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói không nhanh không chậm của Tần Phượng:
- Đồng chí Viễn Chinh, tôi Tần Phượng đây.
- Ồ, Bí thư Tần!
Bành Viễn Chinh cười nói:
- Lãnh đạo có chỉ thị sao?
- Có chuyện cần nói với cậu.
Tần Phượng thản nhiên cười;
- Vừa rồi, Chủ tịch Tô đến dệt Phong Thái điều tra nghiên cứu. Đi không ít người.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra:
- Anh ta đến dệt Phong Thái để làm gì?
Tần Phượng trầm mặc một chút, không kìm nổi sẵng giọng:
- Cậu ít giả bộ một chút đi. Anh ta đến dệt Phong Thái để làm gì, cậu còn không rõ? Được rồi, tôi đang bận, cứ như vậy đi.
Tần Phượng tức giận liền cúp điện thoại.
Bành Viễn Chinh cúp ống nghe, không kìm nổi nhíu mày.
Lý Tuyết Yến nhìn chằm chằm vào hắn:
- Sao, có phiền toái à?
- Cũng không phải phiền toái. Thôi đi, không nói chuyện này nữa.
Bành Viễn Chinh phất tay, không muốn tiếp tục nói chuyện này với Lý Tuyết Yến, chủ động chuyển đề tài:
- Tuyết Yến, năm ngoái, ở quận có một Chủ tịch quận mới đến, tên Tô Vũ Hoàn. Là cán bộ ở thủ đô trao quyền cho cấp dưới. Cố Khải Minh được điều nhiệm đến làm Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng. Chuyện này cô có biết không?
- Cũng có nghe nói. Tô Vũ Hoàn này tôi cũng biết. Anh ta lúc trước làm Phó chủ tịch huyện lân cận. Một năm trước tôi cũng có giao tiếp qua một lần.
Lý Tuyết Yến khóe miệng nhếch lên, làm như không muốn nói nhiều về Tô Vũ Hoàn, liền đứng lên nói:
- Đi, tôi muốn tìm hiểu lại công việc một chút.
Bành Viễn Chinh có chút tò mò nhìn cô vội vàng, như thoáng chút suy nghĩ.
Hai giờ rưỡi chiều.
Đoàn xe ô tô do Chủ tịch quận Tô đến dệt Phong Thái điều tra nghiên cứu. Đi theo còn có lãnh đạo chủ chốt của UBND quận, Ủy ban Kinh tế Thương mại, phòng Tài chính, Ủy ban Xây dựng, bộ Thương nghiệp. Phó chủ tịch quận Chu Đại Dũng cũng bị Tô Vũ Hoàn điểm danh đi theo.
Trịnh Anh Nam cùng chồng là Lưu Quang và một số Phó tổng giám đốc đứng ở ngoài cổng chờ sẵn. Thấy một đoàn xe thật dài trờ đến, thì không kìm nổi có chút trợn mắt há hốc mồm.
Trịnh Anh Nam tuyệt đối không ngờ, một Chủ tịch quận xuống dưới điều tra nghiên cứu lại mang theo nhiều nhân viên như vậy. Phái đoàn này, so với Chủ tịch thành phố, Chủ tịch tỉnh chẳng kém bao nhiêu.
Tô Vũ Hoàn dừng xe phía trước. Phó chánh văn phòng UBND quận Khổng Tường Quân vội vàng nhảy xuống, thay Tô Vũ Hoàn mở cửa xe. Tô Vũ Hoàn khoác chiếc áo gió màu đen, đeo cặp mắt kính gọng vàng, tóc chải cẩn thận, khí chất nho nhã. Y đứng đó nhìn xung quanh. Chu Đại Dũng và mười mấy chủ quản bộ môn của quận liền vây quanh lại, uy thế càng nhiều.
Trịnh Anh Nam và Lưu Quang liếc mắt nhìn nhau, cười nói:
- Chủ tịch quận Tô! Phó chủ tịch quận Chu.
Tô Vũ Hoàn mỉm cười, chủ động bắt tay Trịnh Anh Nam:
- Trịnh tổng, Lưu tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Tôi công tác ở huyện lân cận cũng nghe nhắc đến tên hai người. Là một xí nghiệp tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Tân An.
Trịnh Anh Nam nhẹ nhàng cười:
- Chủ tịch Tô quá khen rồi. Hoan nghênh lãnh đạo đến dệt Phong Thái của chúng tôi điều tra nghiên cứu.
Tô Vũ Hoàn cười, nhìn Trịnh Anh Nam:
- Công tác thị sát thì chưa nói tới. Tôi tới là để học tập kinh nghiệm. Hai năm qua, ngành dệt trong nước rất tiêu điều, nhưng tôi gần đây nghe nói, dệt Phong Thái của chúng ta cũng là nghịch thế mà lên. Không chỉ kháng trụ được thị trường đè ép, mà còn giữ vững tốc độ tăng trưởng. Điều này thật không dễ dàng. Bởi vậy, tôi cùng với lãnh đạo bộ môn có liên quan của quận, đến đây để học hỏi kinh nghiệm, đồng thời để cung cấp một chút kinh nghiệm cho các xí nghiệp khác.
Trịnh Anh Nam trong lòng cười lạnh, nhưng ngoài miệng lại nhiệt tình mời đám người Tô Vũ Hoàn vào trong công ty. Đồng thời, đại diện cho tập đoàn hướng Tô Vũ Hoàn và mọi người giới thiệu về tình hình sản xuất kinh doanh của công ty. Sau đó dẫn mọi người đi tham quan một chút.
2h30 đến, mãi cho đến 4h30 mới xong. Trong hai giờ này, Tô Vũ Hoàn không có đề cập đến bất luận một vấn đề mang tính thực chất nào, chỉ xem, hỏi mà thôi.
Cho đến trước khi lên xe, Tô Vũ Hoàn đột nhiên nắm tay Lưu Quang cười nói:
- Lưu Tổng, nghe nói xí nghiệp các người đang tìm cách đưa ra thị trường? Thủ tục chạy như thế nào rồi? Hai năm gần đây, quốc gia khống chế việc phê duyệt các xí nghiệp dệt đưa ra thị trường, phỏng chừng thao tốt không tốt lắm.
Lưu Quang còn chưa kịp nói cái gì thì Trịnh Anh Nam một bên thản nhiên cười nói:
- Chủ tịch quận Tô, thủ tục dệt Phong Thái của chúng tôi đưa ra thị trường cơ bản đã làm thỏa đáng. Chậm nhất là tháng sau có thể đưa ra thị trường được rồi.
Tô Vũ Hoàn ồ lên một tiếng, quay đầu nhìn Trịnh Anh Nam, cao giọng cười:
- Vậy trước tiên xin chúc mừng Trịnh tổng. Dệt Phong Thái đưa ra thị trường, đây chính là một đại sự trong quá trình phát triển của các doanh nghiệp tư nhân.
Tô Vũ Hoàn sau đó quay sang đám người bên cạnh:
- Dệt Phong Thái là doanh nghiệp tư nhân dẫn đầu. Tôi hy vọng những bộ môn có liên quan phải tăng cường giúp đỡ dệt Phong Thái. Đương nhiên là phục vụ cho tốt, không cần cấp cho xí nghiệp thêm phiền toái.
- Lão Chu, tôi thấy dệt Phong Thái đưa ra thị trường là một đại sự. Ở quận hoàn toàn có thể thừa cơ hội này đẩy mạnh. Tôi đề nghị, chọn một thời gian thích hợp, tổ chức toàn bộ các doanh nghiệp tư nhân trong khu, đến dệt Phong Thái để trao đổi kinh nghiệm.
Tô Vũ Hoàn phất tay. Chu Đại Dũng cười nói:
- Tôi cũng thấy vậy. Các đồng chí ở UBND quận, Ủy ban Kinh tế Thương mại nhớ kỹ quán triệt chứng thực chỉ thị của Chủ tịch quận Tô.
Tô Vũ Hoàn cảm thấy mỹ mãn, xoay người hướng Trịnh Anh Nam và Lưu Quang phất tay, rồi sau đó lên xe.
- Tô Vũ Hoàn rốt cuộc là muốn làm cái gì? Mang nhiều người đến đây như vậy, chuyển động cả nửa ngày, chính là muốn thổi phồng dệt Phong Thái chúng ta? Điều này có chút không bình thường.
Trịnh Anh Nam dừng bước, kéo cánh tay ông xã của mình.
Lưu Quang cũng gật đầu:
- Em không rõ sao? Thật ra anh đã nhìn thấu anh ta. Anh ta có thể nghe nói chúng ta muốn đưa ra thị trường, nên muốn nhúng tay vào. Lợi dụng chúng ta đưa ra thị trường thành công, to son điểm phấn cho anh ta.
Trịnh Anh Nam gắt lên một tiếng:
- Thật không biết xấu hổ. Chúng ta đưa ra thị trường thì có quan hệ gì với anh ta? Anh ta mới đến đây mà.
- Đúng rồi, Lưu Quang, em cảm giác sự việc không đơn giản như vậy. Anh ta khẳng định là có thủ đoạn bịp bợm khác.
- Được rồi, đừng quan tâm nhiều như vậy. Mặc kệ nó.
Lưu Quang cười, nắm tay Trịnh Anh Nam. Hai người bước nhanh về khu vực làm việc. Trở về văn phòng, Trịnh Anh Nam cảm thấy có chút không yên tâm, liền chủ động gọi điện thoại cho Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh nghe Trịnh Anh Nam nói về việc Tô Vũ Hoàn đến điều tra nghiên cứu dệt Phong Thái, thì đuôi lông mày nhướng lên. Hắn đột nhiên có một trực giác. Tô Vũ Hoàn hoạt động chiều nay tám phần là nhằm vào thị trấn Vân Thủy. Tuy rằng tạm thời mình nhìn chưa ra anh ta đang muốn làm cái gì, nhưng khẳng định sẽ còn có tiếp theo.
Sau khi nói chuyện với Trịnh Anh Nam xong, Bành Viễn Chinh lâm vào suy nghĩ thật lâu.
Suy nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được điều gì liền quyết định không suy nghĩ nữa. Dù sao, hắn còn nhiều việc phải làm. Nhất định sẽ kiên trì. Cho dù xảy ra chướng ngại gì hắn cũng sẽ không suy sụp. Mặc cho gió táp sóng xô, hắn vẫn lù lù bất động. Mặc kệ cho Tô Vũ Hoàn muốn giở trò bịp bợm gì, hắn hoàn toàn có thể lặng yên theo dõi diễn biến, lấy bất biến ứng vạn biến.
Nghĩ đến đây, Bành Viễn Chinh thần sắc khôi phục lại như bình thường, thản nhiên và bình tĩnh.
Lý Tuyết Yến bước chân nhẹ nhàng, cười đưa cho hắn một gói thuốc lá:
- Đây là tôi mang về từ quê, anh hút thử xem. Nghe nói là không tệ.
Bành Viễn Chinh cũng không khách sáo, tùy tay nhận lấy.
Lý Tuyết Yến do dự một lát, đột nhiên nhẹ nhàng hỏi:
- Phùng tiểu thư không về cùng à?
- Cô ấy bận việc, nên hiện tại đang ở thủ đô, không theo tôi về đây.
Nghe Lý Tuyết Yến nhắc tới Phùng Thiến Như, Bành Viễn Chinh có chút lúng túng trả lời.