Cao Quan

Chương 361: Lời nói ngầm chứa gươm đao





Bành Viễn Chinh cười cười, vừa định lên tiếng, chợt cửa phòng họp mở ra, Lý Tuyết Yến đuyên dáng bước vào.
Hôm nay cô mặc một bộ quần áo sẫm màu, trang điểm rất nhẹ, trông rất nhẹ nhàng thoải mái, vừa có nét xinh đẹp quyến rũ, lại có phong thái thông minh tháo vát của một nữ quan chức.
Mắt Lưu Quang sáng lên, không nhịn nổi liếc nhìn Lý Tuyết Yến mấy lần.
Bành Viễn Chinh đứng dậy, mỉm cười giới thiệu:
- Lưu tổng, đây là Chủ tịch thị trấn chúng tôi, Lý Tuyết Yến.
Lưu Quang ồ lên một tiếng, y cũng đã nghe danh Lý Tuyết Yến, biết cô là con gái của cựu Phó bí thư Thành ủy Lạc Thiên Niên. Lưu Quang mỉm cười, đứng dậy giơ tay ra:
- Chủ tịch thị trấn Lý, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!
Lý Tuyết Yến khẽ mỉm cười:
- Lưu tổng quá khách sáo. Mời Lưu tổng ngồi. Bí thư Bành, vừa rồi, tôi gọi điện thoại cho Chủ tịch quận Chu, cho nên mới tới chậm.
- Không sao. Cô ngồi đi, chúng ta tiếp tục nói chuyện. Lưu tổng, hiện giờ, tôi, đồng chí Tuyết Yến, Chủ tịch thị trấn Quý, ba lãnh đạo thị trấn đều ở đây, các vị có yêu cầu gì, cứ việc nói, chúng tôi chăm chú lắng nghe!
Bành Viễn Chinh cười, phất tay ra hiệu Lưu Quang tiếp tục. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lưu Quang thu hồi ánh mắt ngỡ ngàng trên người Lý Tuyết Yến, cảm thấy hơi khó tin: một cô gái yểu điệu như vậy, thoạt nhìn hết sức thời thượng, ssao lại có thể cam tâm công tác ở một thị trấn? Hơn nữa, lại đã kéo dài mấy năm trời.
- Bí thư Bành, Chủ tịch thị trấn Lý, Chủ tịch thị trấn Quý, thật ngại quá. Chiều hôm qua, Ban giám đốc công ty chúng tôi đã họp, đưa ra một số quyết nghị về dự ấn hợp tác của chúng ta. Ban giám đốc ủy thác tôi đại diện cho tập đoàn dệt Phong Thái, tới nói chuyện với lãnh đạo thị trấn và đưa ra thỉnh cầu của phía công ty chúng tôi.
Thái độ của Lưu Quang rất khiêm tốn, nhưng tiếp đó, y lại không khách khí chút nào, đưa ra mấy điều kiện đều quá đáng.
Chẳng hạn như ép giá, mức giá thu mua xí nghiệp do Lưu Qung đưa ra rất thấp, đừng nói những chủ nhà máy bị thu mua, mà ngay cả Lý Tuyết Yến và Quý Kiến Quốc đều thấy giá này quá thấp, cảm thấy Dệt Phong Thái hơi quá đáng.
Rồi về vấn đề bố trí công nhân. Đợt này Dệt Phong Thái định thu mua 9 nhà máy dệt, tổng cộng có 2500 công nhân. Nhưng Dệt Phong Thái đề xuất, chỉ có thể nhận bố trí một phần mười số đó. Nghĩa là tổng số công nhân được bố trí sẽ không vượt quá 300 người.
Một trong những mục đích mà thị trấn nhắm tới trong cuộc hợp tác lần này, đó là khiến Dệt Phong Thái nhận một bộ phận công nhân từ các xí nghiệp bị thu mua, tránh tạo nên rối ren trong xã hội do một số lượng lớn công nhân bị thất nghiệp. Nhưng, số công nhân mà Dệt Phong Thái tiếp nhận, quá ít ỏi, khiến Lý Tuyết Yến và Quý Kiến Quốc không thể hài lòng.
Lý Tuyết Yến nhướng mày, vừa định lên tiếng, thì Bành Viễn Chinh lòn tay xuống dưới bàn, kéo tay cô lại.
Bàn tay to, mạnh mẽ của Bành Viễn Chinh nắm lấy bàn tay thon nhỏ mềm mại như không xương của cô, khẽ nhéo hai cái vào lòng bàn tay cô. Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tuyết Yến ửng hồng, không kìm nổi cúi đầu xuống.
Tay của Bành Viễn Chinh đưa tới rất đột ngột, khiến cô không kịp phản ứng. Bản thân Bành Viễn Chinh cũng không ý thức được, chỉ vì sự vô ý này của mình, lại làm dậy sóng tình cảm mà Lý Tuyết Yến đã chôn dấu tận đáy lòng bấy lâu.
Lưu Quang nói xong, có phần thiếu tự tin nhìn Bành Viễn Chinh, đợi hắn tỏ thái độ.
Bành Viễn Chinh im lặng một lát, đột nhiên mỉm cười, nụ cười rất bình tĩnh và thong dong, nhưng cũng đầy thâm ý.
- Lưu tổng, yêu cầu của quý công ty, tôi đã nghe. Tôi sẽ nói cảm nhận của cá nhân tôi. Còn thái độ của Đảng ủy chính quyền thị trấn Vân Thủy, phải đợi sau khi mở cuộc hội nghị liên tịch bộ máy Đảng chính.
Bành Viễn Chinh nói tới đây, châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu:
- Về vấn đề giá thu mua, thật ra trước đây tôi cũng đã từng nói nói qua với Chủ tịch Hội đồng quản trị Trịnh, về cơ bản, Trịnh đổng đã đồng ý phải chiếu cố phí tổn của đối phương. Nói cách khác, tối thiểu quý công ty sẽ đưa ra một giá cả khiến các chủ nhà máy không lời, không lỗ, để họ bắt đầu lại từ con số không.
Đương nhiên, giá cả cụ thể, phải trải qua đánh giá một cách hợp lý theo thị trường. Cái giá này, không phải hai phía chúng ta đàm phán mà ra được.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Nhắm mắt làm đại là không được, cho nên cần phải mời một phía thứ ba tiến hành đánh giá tài sản của xí nghiệp dệt.
Về phần bố trí công nhân, chúng tôi hiểu được sự khó xử của quý công ty, đột nhiên lập tức tiếp nhận mấy ngàn công nhân, là không thực tế. Nhưng chúng tôi hy vọng, quý công ty cũng có thể thông cảm nỗi khổ tâm của chúng tôi, quá nhiều công nhân thất nghiệp, sẽ có thể tạo thành rối loạn cho xã hội. Cá nhân tôi cảm thấy, ít nhất quý công ty có thể bố trí được từ 500 đến 800 công nhân, mà trên thực tế, các vị cũng có khả năng làm được điều này.
Theo tôi được biết, tập đoàn dệt Phong Thái có 8 nhà máy, 5 công ty con và 2 công ty nắm cổ phần khống chế. Các công nhân này thông thạo tay nghề, các vị hoàn toàn có thể điều họ đến làm việc tại các xí nghiệp của các vị.
- Bí thư Bành, quả thật là khó khăn. Các xí nghiệp trực thuộc của chúng tôi tuy không ít, nhưng đều đã kín người, nếu tăng thêm công nhân, sẽ tăng chi phí nhân lực rất nhiều, đồng thời còn hạ thấp năng suất lao động.
Lưu Quang thở dài:
- Công ty của chúng tôi, bề ngoài thịnh vượng, thật ra cũng phải nhờ vốn vay ngân hàng mới chống đỡ được. Bí thư Bành, các vị lãnh đạo thị trấn, xin thông cảm nhiều hơn cho chúng tôi. Nói thật, lần này đến thị trấn Vân Thủy thu mua, đầu tư lớn như vậy, tạo cho chúng tôi áp lực khá lớn về tài chính.
Lý Tuyết Yến đỏ mặt, rút bàn tay nhỏ bé của mình khỏi bàn tay ấm áp, mạnh mẽ của Bành Viễn Chinh, lấy lại bình tĩnh nhẹ nhàng nói:
- Lưu tổng, chúng ta hẳn là thông cảm cho nhau! Thông cảm và tin tưởng lẫn nhau, mới có thể cùng thắng!
- Lưu tổng, nợ nần của công ty của các vị tương đối thấp, mà các khoản vay ngân hàng cũng không lớn…
Bành Viễn Chinh thuận miệng thong thả dẫn ra một số số liệu kinh tế của tập đoàn dệt Phong Thái, khiến Lưu Quang toát mồ hôi, thầm nhủ: thảo nào cha vợ nói Bành Viễn Chinh này cực kỳ khó đối phó, tiếp xúc với hắn nhất định phải tâp trung tinh thần cao độ…Không ngờ hắn lại "mò" ra được nhưng số liệu cụ thể như vậy về tập đoàn dệt Phong Thái1
Mấy viên chức thuộc bộ phận đầu tư đối ngoại của tập đoàn dệt Phong Thái đi theo Lưu Quang đưa mắt nhìn nhau, không dám nói chen vào.
Lưu Quang gượng cười.
Lại nghe Bành Viễn Chinh nói tiếp:
- Thật ra thì gần đây, tôi có một ý tưởng. Hồi Tết, tôi có gặp một chủ doanh nghiệp bất động sản, ông ta đang bắt đầu chuyển hướng đầu tư vào dự án đất dai ở các thành phố cấp hai, cấp ba. Ông ta rất quan tâm đến thị trấn Vân Thủy chúng tôi, bởi vì thị trấn chúng tôi ở gần nội thành, theo tiến độ đô thị hóa nhanh chóng hiện nay, tối đa là hai năm nữa, cũng sẽ hòa nhập vào nội thành.
Điều này có nghĩa, đất ở thị trấn chúng tôi sắp tăng giá rất mạnh. Nếu như vậy, tới lúc vạn bất đắc dĩ, tôi sẽ suy tính đến việc chuyển sang làm dự án bất động sản, nói đúng hơn là bán đất!
Giọng Bành Viễn Chinh tuy không lớn, nhưng kiên định, mạnh mẽ, không thể nghi ngờ.
Lưu Quang giật mình kinh hãi, lời nói của Bành Viễn Chinh ngầm chứa "gươm đao", đánh trúng vào điểm yếu của tập đoàn dệt Phong Thái. Cha vợ y đồng ý hợp tác vưới thị trấn Vân Thủy, là nhắm vào đất đai ở đây, điểm này Lưu Quang thừa hiểu, ngày thành công thu mua các nhà máy dệt, sẽ là ngày tập đoàn dệt Phong Thái bắt đầu tiến quân vào lĩnh vự khai thác và phát triển bất động sản!
Lưu Quang cười gượng gạo:
- Bí thư Bành đúng là nhìn xa trông rộng, tầm nhìn khoáng đạt, thật sự là làm người ta kính nể!
Bành Viễn Chinh khoát tay:
- Lưu tổng, không càn nói những lời khách sáo vô nghĩa. Chúng tôi rất có thành ý, thái độ của chúng tôi vẫn không thay đổi: chúng tôi sẽ đem hết toàn lực, tích cực tạo ra điều kiện tốt nhất, tranh thủ lợi ích hợp pháp và hợp lý cho quý công ty, nhưng mặt khác, chúng ta cũng hy vọng nhìn thấy thành ý của quý công ty!
Giọng của Bành Viễn Chinh chợt trở nên lành lạnh. Lưu Quang thở ra một cái, bình tĩnh nói;
- Bí thư Bành, phía chúng tôi cũng rất có thành ý. Được rồi, ý kiến của Bí thư Bành, tôi sẽ chuyển đật lên Chủ tịch Hội đồng quản trị Trịnh, xin Bí thư Bành yên tâm, đúng như vừa rồi Chủ tịch thị trấn Lý nói, thông cảm và tin tưởng lẫn nhau, mới có thể cùng thắng!
Bành Viễn Chinh mỉm cười không nói. Lý Tuyết Yến mỉm cười xen vào:
- Ừ, chỉ cần hai phía chúng ta đều có thành ý, trên nguyên tắc cùng có lợi, cùng thắng, thì sẽ không có trở ngại nào không vượt qua được.
Lưu Quang hơi thất thần nhìn vẻ mặt thong dong điềm tĩnh của Bành Viễn Chinh, lại liếc nhìn khuôn mặt cười tươi như hoa của Lý Tuyết Yến, cũng như Quý Kiến Quốc đang ngồi im lặng không nói, thầm thở dài một tiếng, biết vòng đàm phán thứ hai này, bản thân mình đã hoàn toàn thua trắng tay.


Trụ sở Quận ủy, văn phòng Tần Phượng.
Tần Phượng chậm rãi để điện thoại xuống, nhíu mày không nói.
Cô vừa mới nhận điện thoại của Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực. Chu Quang Lực nói rất mềm mỏng, nhưng rất rõ ràng, thì ra Tô Vũ Hoàn báo cáo lên cấp trên, không ngờ thuyết phục được Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực đích thân tạo áp lực xuống cấp dưới, điều này làm cô rất bất ngờ.
Không thể không nể mặt Chu Quang Lực. Tuy rằng Tần Phượng là Ủy viên thường vụ thuộc phe Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham, nhưng ngoài mặt, cấp lãnh đạo Thành ủy vẫn tỏ ra hòa hợp êm thấm, mà trên thực tế, trong điều kiện không liên quan đến tranh chấp vì quyền lợi, các đồng chí lãnh đạo đại khái là "anh đối tốt với tôi, tôi cũng đối tốt với anh, mọi người đều tốt với nhau".
Dù cách làm của Tô Vũ Hoàn khiến Tần Phượng rất bất mãn, nhưng cô biết, chống lại Chu Quang Lực vì loại chuyện nhỏ nhặt này, rất không đáng, cũng không cần thiết. Nếu Chu Quang Lực nhúng tay vào, cô sẽ phải nhượng bộ. Trong quan trường, nhiều khi nhất định và tất yếu phải nhượng bộ chính trị một cách thỏa đáng, bởi vì bản chất của sinh hoạt quan trường là anh lui, tôi tiến, anh tiến tôi lui, trong anh có tôi, trong tôi có anh, trường kỳ giằng co.
Nhưng Tần Phượng lại lo Bành Viễn Chinh cứng đầu không chịu nhượng bộ. Do dự một lúc lâu, Tần Phượng quyết định bảo Chu Đại Dũng tìm Bành Viễn Chinh nói chuyện, bởi vì nếu như cô đích thân ra mặt tạo áp lực với hắn, khó tránh khỏi hắn phản ứng mạnh.
Nghĩ vậy, Tần Phượng nhấc điện thoại lên gọi cho Chu Đại Dũng.
- Bí Thư Tần, tôi là Chu Đại Dũng.
- Đồng chí Đại Dũng, tôi có chuyện này cần bàn với anh, anh lên đây một chút.
Tần Phượng ôn tồn nói.
Chu Đại Dũng ngẩn ra, tuy nhiên không dám chậm trễ, lập tức rời văn phòng lên lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.