Cao Quan

Chương 368: Nhậm chức mới





Kết quả của hội nghị thường vụ không ai biết. Nhưng chợt, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tống Bính Nam liền bảo cán bộ khoa bắt đầu điều chỉnh lại cán bộ cấp phó huyện theo trình tự tổ chức.
Buổi chiều, một danh sách đã được truyền ra từ cơ quan Thành ủy.
Ủy viên thường vụ quận ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Vưu Đại Dũng được điều nhiệm đến huyện lân cận đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện.
Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu chính sách của UBND thành phố Tân An Ngô Quân Tiết đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Quận ủy, Trưởng ban Tuyên giáo.
Phó cục trưởng Cục Tài chính thành phố Tân An Mã Hiểu Lượng được điều nhiệm đến huyện lân cận đảm nhiệm chức Phi Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch huyện.
Phó chủ nhiệm Ủy ban quản lý Giám sát Tài sản nhà nước thành phố Tân An Lê Đại Niên kiêm nhiệm chức Phó cục trưởng cục Tài chính thành phố.
Chót nhất trong danh sách trên, chính là Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy khu Tân An Bành Viễn Chinh được bổ nhiệm làm Ủy viên thường vụ Quận ủy.
Tin tức này rất nhanh lọt đến khu Tân An khiến toàn bộ khu chấn động. Bành Viễn Chinh đến khu Tân An tạm giữ chức chưa đến hai năm, trước sau đã bước qua được hai cánh cửa quan trọng của con đường làm quan. Một là từ Chủ tịch thị trấn thăng nhiệm làm Bí thư Đảng ủy thị trấn. Một là Bí thư Đảng ủy thị trấn đương nhiệm kiêm nhiệm luôn Ủy viên thường vụ quận ủy, chân chính thay thế vị trí của Hách Kiến Niên ngày xưa.
Ủy viên thường vụ quận ủy kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn và Bí thư Đảng ủy thị trấn bình thường tuyệt đối không cùng chung khái niệm.
Điều này có nghĩa Bành Viễn Chinh sau này không chỉ có quyền tự chủ càng thêm rộng lớn ở thị trấn Vân Thủy mà còn tiến nhậm vào quyền lực trung tâm khu Tân An, có thể tham gia công tác của toàn bộ khu, có thể xưng là lãnh đạo quận ủy.
Tuy nhiên, thị trấn Vân Thủy là một thị trấn mạnh về kinh tế, công nghiệp ở khu Tân An và thành phố Tân An. Nhân vật số một của thị trấn kiêm nhiệm Ủy viên thường vụ Quận ủy, có Hách Kiến Niên là tiền lệ phía trước, kỳ thật đã là thuận lý thành chương. Các cán bộ ở quận và thị trấn rất nhanh đều chấp nhận.
Ngô Quân Tiết thăng nhiệm là Ủy viên thường vụ Quận ủy, Trưởng ban Tuyên giáo và Bành Viễn Chinh kiêm nhiệm chức Ủy viên thường vụ quận ủy khu Tân An đang nhanh chóng truyền ra ngoài thì Tần Phượng đang tìm Bành Viễn Chinh nói chuyện.
Tần Phượng không có nói thẳng phong ba ở hội nghị thường vụ thành phố. Chỉ có điều cùng Bành Viễn Chinh giải thích vài câu. Thân phận của cô không thích hợp để nói cho cấp dưới biết cao tầng tranh đấu quyền lực như thế nào. Không cần nói đến là Tần Phượng không nói, mà bất cứ một lãnh đạo Ủy viên thường vụ nào cũng sẽ không lộ ra chút phong thanh.
Tuy rằng Tần Phượng không nói nhiều, nhưng Bành Viễn Chinh cũng đoán ra được hội nghị thường vụ lần này diễn ra rất kịch liệt, vượt xa tưởng tượng của các cán bộ bình thường.
Ngô Quân Tiết là người của Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực. Chu Quang Lực đề bạt Ngô Quân Tiết, mà Ngô Quân Tiết cũng rất hợp với điều kiện đề bạt. Thời gian nhậm chức cũng tương đối dài.
Vì để cho cục diện bộ máy đoàn kết ổn định, Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham cuối cùng đã lùi một bước, đồng ý cho Ngô Quân Tiết đảm nhiệm chức Trưởng ban Tuyên giáo quận ủy. Mà sau đó, dưới sự đề nghị của Tần Phượng và Tống Bính Nam, thuận nước đẩy thuyền, lấy việc phát triển và củng cố thị trấn Vân Thủy, tăng cường bộ máy thị trấn, đồng ý đề bạt Bành Viễn Chinh tiến vào bộ máy Ủy viên thường vụ quận ủy.
Đông Phương Nham lùi một bước, hơn nữa lại có tiền lệ của Hách Kiến Niên trước đó, đám người Chu Quang Lực hiển nhiên là cũng không có lời bàn nào.
Trải qua giao phong, thỏa hiệp, giao phong rồi tái thỏa hiệp, hội nghị thường vụ Thành ủy rốt cuộc đã tạo thành được một tình thế cân bằng. Chu Quang Lực vẫn duy trì được lợi ích chính trị của mình. Đề bạt hai người của ông ta nhưng Đông Phương Nham lại đem Bành Viễn Chinh đẩy vào bộ máy Ủy viên thường vụ quận ủy.
Với mối quan hệ giữa Tống Bính Nam, Tần Phượng và Bành Viễn Chinh, lại lấy Bành Viễn Chinh tiến vào Ủy viên thường vụ quận ủy, cấu thành cân bằng quyền lực cho khu Tân An, chặt chẽ đảm bảo quyền khống chế bộ máy nằm trong tay Tần Phượng, mà thật ra là tương đương nằm trong tay Đông Phương Nham.
Mặc dù chỉ là một khu, nhưng lại là trung tâm thành nội, bộ mặt của Thành ủy và UBND thành phố, đối với bộ máy chính đảng khu Tân An, Đông Phương Nham đương nhiên là coi trọng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vn
Tần Phượng nhìn Bành Viễn Chinh, nhẹ nhàng thở dài:
- Đồng chí Viễn Chinh, tôi vốn cho rằng, cậu làm Trưởng ban Tuyên giáo là thích hợp nhất, thỏa đáng nhất. Nhưng Thành ủy xuất phát từ đại cục quản lý cán bộ toàn thành phố, suy xét đến toàn bộ phương vị công tác, cuối cùng đã đưa ra quyết định điều chỉnh như vậy. Hy vọng cậu có thể thật sự làm việc, không cần có ý kiến gì.
Bành Viễn Chinh cười khẽ:
- Bí thư Tần, tôi sẽ phục tùng theo quyết định của tổ chức, đồng thời cũng cảm ơn Thành ủy đã tín nhiệm đề bạt. Tôi còn trẻ, thời gian nhậm chức ngắn, ở cơ sở rèn luyện thêm hai năm nữa là điều nên làm. Hơn nữa, tôi cũng hy vọng vẫn giữ lại thị trấn Vân Thủy, trước sau vẹn toàn những công trình mà tôi đang theo dõi.
- Tôi coi như là xong rồi, bớt chút thời gian gọi điện thoại cho Trưởng ban Tống và Phó bí thư Hàn, còn có Phó bí thư Trần. Những lãnh đạo này đều nói một tiếng cho cậu.
Tần Phượng nhẹ nhàng nói.
Ngoài mặt xem ra, Bành Viễn Chinh trong việc cạnh tranh chức Trưởng ban Tuyên giáo Quận ủy đã thất bại, nhưng trên thực tế, với kết quả như vậy, Bành Viễn Chinh lại cảm thấy vui. Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy kiêm Ủy viên thường vụ quận ủy, cấp bậc và đãi ngộ chính trị đều đã tăng. Từ quyền lực tuyệt đối mà nhìn thì chỉ có tăng chứ không có yếu.
Trong hệ thống chính trị, so về cấp bậc, hắn là Ủy viên thường vụ quận ủy, cấp bậc phó huyện, lại là nhân vật số một thị trấn Vân Thủy, như vậy sân khấu của hắn so với Trưởng ban Tuyên giáo còn lớn hơn. Nếu thực bàn về tính thực chất của quyền lực thì Trưởng ban Tuyên giáo không thể đánh đồng với nhân vật số một, Bí thư Đảng ủy của một thị trấn công nghiệp mạnh.
Vậy là có tâm trồng hoa, hoa không nở. Vô tâm trồng liễu, liễu lại thành rừng.
Tần Phượng thở phào một cái:
- Phỏng chừng qua hai ngày nữa, lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ Thành ủy sẽ tìm cậu nói chuyện. Cậu hãy an tâm làm việc, trước khi tổ chức tuyên bố quyết định bổ nhiệm, ngàn vạn lần đừng xảy ra đường rẽ, khiến ở trên khó xử.
Bành Viễn Chinh gật đầu:
- Tôi hiểu rồi, xin lãnh đạo Quận ủy cứ yên tâm. Bất kể thế nào, tôi cũng sẽ không vì vấn đề cá nhân mà ảnh hưởng đến công tác.
Bành Viễn Chinh thốt ra lời này xong thì chuẩn bị rời đi. Tần Phượng hôm nay tìm hắn, vừa là một thông lệ trình tự vừa là để trấn an. Cô sợ Bành Viễn Chinh tâm cao khí ngạo, bởi vì không được cương vị Trưởng ban Tuyên giáo mà buồn bực chứ không biết tâm ý đích thực của hắn.
Nhưng khi Bành Viễn Chinh vừa muốn đứng dậy thì đã nghe Tần Phượng nhẹ nhàng hỏi:
- Việc hợp tác với dệt Phong Thái như thế nào rồi?
Bành Viễn Chinh nhún vai, cười nói:
- Dựa theo chỉ thị của Quận ủy và UBND quận, tạm thời dừng lại rồi. Trước mắt vẫn còn đang trong giai đoạn nghiên cứu luận chứng.
Tần Phượng thở phào một cái:
- Viễn Chinh, nếu như có thể thì hãy giúp đỡ dệt Phong Thái. Dù sao đây cũng là xí nghiệp lớn ở quận. Nếu như có thể thành công đưa ra thị trường thì đối với quận chúng ta mà nói cũng có ý nghĩa rất lớn.
Bành Viễn Chinh nhìn Tần Phượng lắc đầu cười khổ:
- Bí thư Tần, không phải là tôi không muốn giúp mà thật sự hiện tại tạm thời rất khó làm. Lúc này, lãnh đạo ở trên đang bỏ trống, kỳ thật không ai dám bao biện làm thay. Chỉ có thể để đó trước rồi nói sau.
- Điều này cũng đúng với tình hình thực tế. Tuy nhiên, đồng chí Viễn Chinh, cậu có thể cho tôi câu trả lời chắc chắn, chuyện này sẽ không bị thất bại chứ?
Bác đã đích thân gọi điện thoại cho Tần Phượng, nhờ Tần Phượng dàn xếp một phần với Bành Viễn Chinh. Tần Phượng vì nể mặt, liền nương cơ hội nói chuyện với Bành Viễn Chinh để nhắc đến chuyện này.
- Hẳn là….sẽ không.
Bành Viễn Chinh mỉm cười.
Tần Phượng gật đầu:
- Tôi biết rồi, cậu cứ về trước. Việc bổ nhiệm mấy ngày nữa sẽ xuống dưới. Cậu không được rời khỏi thành phố. Bất cứ lúc nào cũng phải chờ tổ chức thông báo.
Sau khi nói chuyện với Tần Phượng xong, Bành Viễn Chinh không có trở về thị trấn mà về nhà. Trời sắp chạng vạng, trung tuần tháng ba nhiệt độ đã tăng trên diện rộng. Gió xuân ấm áp khiến tinh thần con người càng thêm sảng khoái.
Bành Viễn Chinh ngồi xe về đến tiểu khu, bảo lái xe lão Hoàng về nhà nghỉ ngơi, sau đó chính mình bước nhanh vào khu tập thể. Khi hắn vội vàng bước vào thì gặp phải những người làm chung với Mạnh Lâm ở nhà máy cơ giới trước kia. Nữ có nam có, đa phần là về hưu.
- Viễn Chinh à, hiện tại làm lãnh đạo rồi, công tác bận rộn nhỉ? Rất ít khi nhìn thấy cháu. Đúng rồi, mẹ của cháu vẫn khỏe chứ?
- Viễn Chinh đứa nhỏ này đúng là có tiền đồ. Từ nhỏ tôi đã nói với Mạnh Lâm, một đứa nhỏ xuất sắc như vậy thì làm sao mà kém được.
- Mạnh Lâm lúc này khổ tận cam lai rồi. Hiện tại là lúc nên hưởng hạnh phúc.
Các cô chú mồm năm miệng mười, vây quanh Bành Viễn Chinh thái độ rất nhiệt tình. Từ lúc Bành Viễn Chinh tốt nghiệp tiến vào cơ quan Thành ủy công tác, nhất là hiện tại lại là lãnh đạo đảng chính cơ sở, hắn hiện tại chính là tấm gương của rất nhiều bậc cha mẹ trong khu tập thể này.
Bành Viễn Chinh kiên trì hàn huyên cùng mọi người, bình tĩnh mà ngẫu nhiên xẹt qua phía sau mọi người, dừng lại ở Tào Dĩnh và cha mẹ của cô.
Thật lâu rồi không có gặp Tào Dĩnh. Hai người trên cơ bản đã mất đi liên lạc. Tuy rằng vẫn ở chung trong một khu tập thể, nhưng Bành Viễn Chinh đi sớm về trễ, thậm chí vài ngày cũng chưa về nhà. Cơ hội chạm mặt gần như không có.
Tào Dĩnh khuôn mặt vẫn thanh lịch, chỉ có điều dáng vẻ hơi gầy, nụ cười phảng phất sự tiều tụy và ảm đạm. Tào Dĩnh ánh mắt trong như nước, đứng nơi đó nhìn mọi người đang nịnh bợ Bành Viễn Chinh, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đầu óc trống rỗng.
Mọi người chợt tản đi, Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng nói:
- Tào Dĩnh, xin chào, đã lâu không gặp.
Tào Dĩnh sâu kín cười gật đầu:
- Vâng, xin chào, Bành Viễn Chinh, đã lâu không gặp.
Hai người vốn không nên xa lạ như vậy, nhưng đến ngày hôm nay, tuy rằng đối mặt trong gang tấc nhưng lại giống như ngàn vạn cách xa. Coi như là tạo hóa trêu người.
Biết con gái của mình và Bành Viễn Chinh chẳng còn cơ hội hàn gắn lại, thái độ của Lưu Phương đối với Bành Viễn Chinh cũng không thân thiết như trước. Chỉ có điều trong nội tâm của bà vẫn cứ hối hận không ngừng. Là vợ chồng bà ngăn cản, khiến con gái đến nay vẫn cứ đắm chìm trong tình cảm khổ đau không thoát ra được, đồng thời cũng làm cho Tào gia mất đi một con rể tiền đồ vô lượng, bối cảnh tuyệt hảo.
- Tiểu Bành vừa tan làm à? Ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn cơ thì chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.
Lưu Phương tùy ý mời một câu, đương nhiên là cũng không có thành ý gì. Mà rất hiển nhiên, Bành Viễn Chinh quả quyết cũng không nhận lời mời.
- Cảm ơn, không cần đâu ạ. Cháu đã ăn cơm rồi.
Thời gian qua đi, vạn vật cũng thay đổi. Bành Viễn Chinh đối với Lưu phương cũng không còn bất luận một cảm xúc chán ghét nào nữa, tùy ý mỉm cười, lễ phép từ chối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.