Cao Quan

Chương 375: Nồng nhiệt đối với lợi ích quần chúng





Hội nghị thường vụ Quận ủy tiếp tục tiến hành.
Bành Viễn Chinh đề cử Lý Tuyết Yến làm Chủ tịch thị trấn Vân Thủy, Tần Phượng đồng ý. Thái độ của Tần Phượng quyết định thái độ của những Ủy viên thường vụ thuộc phe cô, Phó bí thư Quận ủy Lệnh Tường, Phó bí thư kiêm Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật Đồng Tiết Dư đều tán thành.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Mộng Nhiễm tuy không coi trọng Bành Viễn Chinh, nhưng không dám công khai làm trái ý Bí thư Quận ủy. Trưởng ban Tổ chức cán bộ quyền lực cán bộ, vị trí rất quan trọng, bình thường đều là thân tín của nhân vật số một Đảng ủy. Tần Phượng không chỉ là Bí thư Quận ủy, mà còn là Ủy viên thường vụ Thành ủy, nếu Lý Mộng Nhiễm làm trái ý cô, kết quả có thể tưởng tượng được.
Phó chủ tịch thường trực Hồ Đức Vịnh do dự một chút, cũng gật đầu đồng ý. Về phần Chánh văn phòng Quận ủy Thì Đại Kiến, tuy giờ phút này có một chút oán giận, nhưng không đến mức phải đối nghịch với Tần Phượng.
Chu Đại Dũng đương nhiên không có vấn đề gì, y giơ tay lên, không nhìn vẻ mặt khó coi của Tô Vũ Hoàn và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Cố Xuân Tường.
Thấy mọi người đều đã đưa ra ý kiến, Trưởng ban Tuyên giáo mới nhậm chức Ngô Quân Tiết cười nói:
- Bí thư Tần, tôi mới nhậm chức, cũng không hiểu rõ lắm tình hình cán bộ ở quận, Chủ nhiệm tôi không có ý kiến. Nhưng tôi tin rằng, nếu đại đa số lãnh đạo đều cho rằng đồng chí Lý Tuyết Yến có thể đảm nhiệm, có nghĩa là điều kiện cất nhắc đồng chí ấy đã đầy đủ.
Mười một Ủy viên thường vụ, Ngô Quân Tiết trung lập, Tô Vũ Hoàn và Cố Xuân Tường phản đối, việc bổ nhiệm Lý Tuyết Yến đã được thông qua với đa số áp đảo.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, cảm thấy rốt cuộc Lý Tuyết Yến đã đòi được sự công bằng rồi.
Vẻ mặt Tô Vũ Hoàn hết sức âm trầm. Vì đa số đã đồng ý, y phải thỏa hiệp, nhưng qua việc này, đã bộc lộ thực lực "chưa đầy đủ" của y trong bộ máy Quận ủy, khiến y rất khó chịu.
Đến thời điểm mấu chốt, thật sự đứng về phía y chỉ có Cổ Xuân Tường. Y vốn nghĩ Lý Mộng Nhiễm và Hồ Đức Vịnh sẽ tích cực dựa vào mình, kết quả là ngược lại. Tuy nhiên, dù khó chịu nhưng y rất bình tĩnh và tỉnh táo. Y mới đến, muốn xây dựng quan hệ, hình thành phe phái của mình, cần có thời gian.
Tô Vũ Hoàn thản nhiên phất phất tay:
- Nếu mọi người tán thành, tôi bảo lưu ý kiến cá nhân, phục tùng quyết định của tổ chức.
Cổ Xuân Tường cũng cười cười:
- Tốt, tôi cũng phục tùng quyết định của tổ chức.
Cổ Xuân Tường nổi danh là người hiền lành, sở dĩ y đứng về phía Tô Vũ Hoàn là vì nợ Tô Vũ Hoàn một ân tình.
Tần Phượng cười nói:
- Nếu đại đa số đồng chí đều tán thành, như vậy chúng ta vỗ tay thông qua.
Moij người vỗ tay. Việc bổ nhiệm Lý Tuyết Yến đã được thông qua, chỉ cần hoàn tất các thủ tục cần thiết là cô danh chính ngôn thuận trở thành Chủ tịch thị trấn Vân Thủy.
Kế tiếp là vấn đề điều chỉnh công tác của Mạc Xuất Hải. Chuyện này đương nhiên là do Tô Vũ Hoàn nói ra. Từ nửa tháng trước, y đã đề xuất với Quận ủy điều chỉnh công tác của Mạc Xuất Hải, miễn chức trợ lý Chủ tịch quận, điều nhiệm Mạc Xuất Hải làm nghiên cứu viên của Ủy ban nhân dân quận, giữ lại chức vụ Đảng. Đề bạt Phó chánh văn phòng Khổng Tường Quân làm trợ lý Chủ tịch huyện, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân quận.
Cái gọi là vua nào triều thần nấy, việc Tô Vũ Hoàn không muốn trọng dụng thân tín của Chủ tịch quận tiền nhiệm, là chuyện bình thường trong quan trường. Chẳng hạn Tần Phượng cũng từng điều chỉnh vị trí Chánh văn phòng Quận ủy ngay sau khi nhậm chức.
Dễ dàng với người khác, là dễ đàng cho chính mình, bởi vậy đối với đề nghị của Tô Vũ Hoàn, đa số Ủy viên thường vụ đều không phản đối. Đương nhiên Tần Phượng cũng không ngoại lệ. Ngay cả Bành Viễn Chinh cũng thấy không nên công khai phản kháng loại quy tắc ngầm thâm căn cố đế trong quan trường này.
Cứ hời hợt qua loa như thế, Mạc Xuất Hải liền rơi vào đường cùng, nhưng cũng không có cách nào khác. Kết cục của Mạc Xuất Hải, thật ra đã được xác định từ khi Cố Khải Minh đột nhiên bị chuyển đi, không thể thay đổi, cho dù tân Chủ tịch quận là ai.
Để bảo đảm sự đoàn kết bộ máy, Tần Phượng cũng đồng ý với ý kiến của Tô Vũ Hoàn, nhưng cô cười cười, nói thêm:
- Đồng chí Mạc Xuất Hải là cán bộ cấp phó huyện, do Thành ủy quản lý, cần báo cáo Thành ủy phê chuẩn quyết định. Về phần đề bạt trợ lý Chủ tịch quận, cũng cần Thành ủy phê duyệt.
Lời nói của Tần Phượng hợp tình hợp lý, Tô Vũ Hoàn không thể phản bác. Y gật đầu, trầm giọng nói:
- Bí thư Tần, vậy lấy danh nghĩa Quận ủy báo cáo lên Thành ủy. Tuy nhiên, để bảo đảm tính liên tục công tác, tôi đề nghị Quận ủy ban hành văn kiện trước, để Khổng Tường Quân chủ trì công tác ở văn phòng Ủy ban nhân dân quận.
Tần Phượng nhướng mày, thản nhiên nói:
- Ủy ban nhân dân quạn ra văn kiện là được rồi, mà thật ra cũng không cần văn bản, Chủ tịch quận Tô ra lệnh miệng để Khổng Tường Quân chủ trì công tác là đủ.
Tần Phượng trả lời một cách cẩn thận, đồng thời cũng không "nhượng bộ" chút nào, văn bản do Quận ủy ban hành và văn bản của Ủy ban nhân dân ban hành quận không hoàn toàn giống nhau. Vốn Tô Vũ Hoàn muốn Quận ủy ban hành văn bản, là bảo đảm chắc chắn hơn một chút cho vị trí của Khổng Tường Quân, nhưng khổ nỗi Tần Phượng quá khôn khéo, một chút cũng không nhượng bộ.
Trong lòng Tô Vũ Hoàn căm tức, nhưng ngoài mặt lại mỉm cười bình thản nói:
- Cũng tốt.
Sau khi nghiên cứu thảo luận các công tác quan trọng sáu tháng đầu năm 1993, các Ủy viên thường vụ nhanh chóng thông qua phương án hành động.
Lúc hội nghị thường vụ chuẩn bị kết thúc, Bành Viễn Chinh trao đổi một ánh mắt hiểu ý với Tần Phượng, rồi cười lớn nói:
- Các vị lãnh đạo, tôi còn một việc muốn đề xuất với hội nghị thường vụ, xin mọi người xem xét một chút.
Nói xong, Bành Viễn Chinh đứng dậy, với sự trợ giúp của Thẩm Ngọc Lan, phân phát bản phương án xây dựng và hợp nhất 9 trường tiểu học ở nông thôn cho các Ủy viên thường vụ, sau đó trình bày một lượt kế hoạch sơ bộ và quy hoạch của mình.
Tần Phượng đã sớm đoán trước, đề án này của Bành Viễn Chinh sẽ bị rất nhiều Ủy viên thường vụ phản đối. Không chỉ Tô Vũ Hoàn phản đối, mà Phó chủ tịch thường trực Hồ Đức Vịnh, Chủ nhiệm Ủy ban chính trị và pháp luật Đổng Tiết Dư, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lý Mộng Nhiễm, Chánh văn phòng Quận ủy Thì Đại Kiến, đều lần lượt phản đối, cho rằng đầu tư quá lớn, rủi ro rất cao…
Chu Đại Dũng vốn muốn bỏ phiếu tán thành, thấy tình thế này, cũng do dự, im lặng xem tình hình rồi nói sau.
Ngô Quân Lễ liếc vẻ mặt vẫn bình tĩnh của Bành Viễn Chinh, khẽ cười nói:
- Bí thư Tần, Chủ tịch quận Tô, các vị, thật ra tôi cảm thấy ước nguyện của Bí thư Bành là tích cực, phải thay đổi diện mạo lạc hậu của nông thôn, cũng là vì lợi ích của quần chúng mà làm. Nhưng, có lẽ, về phương pháp, có phần nóng lòng quá.
Hồ Đức Vịnh nhíu mày:
- Chủ yếu là vốn đầu tư quá lớn, tổng cộng cần ít nhất hơn một ngàn vạn. Bỏ ra số vốn đầu tư lớn như vậy, cũng chưa hẳn có thể thấy được hiệu quả.
Nhiệt tình cao độ với lợi ích của quần chúng, nhưng trừ Tần Phượng và Chu Đại Dũng, Bành Viễn Chinh bị mọi người phản đối mạnh mẽ, một mình đối diện với tám Ủy viên thường vụ, thái độ vẫn bình tĩnh và cứng cỏi.
Tần Phượng cảm thấy hơi khó xử, phương án của Bành Viễn Chinh, bị đa số phản đối, cô rất khó ung hộ hắn. Mà cho dù cô bỏ phiếu tán thành, cũng phải theo nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số.
Tô Vũ Hoàn có phần đắc ý, mắt lóe sáng lên. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Bành Viễn Chinh bình tĩnh đưa mắt nhìn mọi người một lượt, phản ứng của mọi người, hắn đã dự liệu trước.
Bành Viễn Chinh từ từ đứng dậy, cao giọng nói:
- Bí thư Tần, Chủ tịch quận Tô, tôi đã lắng nghe ý kiến mọi người. Nói ngắn gọn, mọi người đều cho rằng đầu tư quá lớn, không thực tế, không khả thi.
Tô Vũ Hoàn nói xen vào:
- Chẳng lẽ không đúng như vậy sao? Đồng chí Viễn Chinh, làm về giáo dục không thể gấp gáp, càng không thể đao to búa lớn. Nếu cậu cải tạo hay xây dựng mới một trường học, tôi còn có thể hiểu được, nhưng xây dựng cải tổ lại cả 17 trường, quy mô quá lớn! Cậu quá nóng vội và ảo tưởng, không có khả năng!
- Chúng tôi đã điều tra nghiên cứu và chuẩn bị rất lâu, phương án cũng rất tỉ mỉ, trưng cầu đầy đủ ý kiến, kiến nghị của ngành giáo dục và của các giáo viên tiểu học, thật ra có rất có tính khả thi.
Chúng tôi không nóng vội và ảo tưởng, mà chỉ muốn đầu tư lớn để xây dựng một hệ thống công trình được quy hoạch một cách thống nhất, xây dựng một cách thống nhất, hoàn toàn vì mục đích thay đổi hiện trạng giáo dục lạc hậu ở nông thôn.
Có một điều tôi cần nói để các vị lãnh đạo biết, đó là tiền đầu tư công trình này cũng không cần tài chính quận bỏ ra đồng nào, toàn bộ đều do thị trấn Vân Thủy tự chi trả!
Mấy câu này của Bành Viễn Chinh khiến mọi đều giạt mình kinh ngạc. Không ai ngờ, ngay từ đầu Bành Viễn Chinh đã tính toán không "đòi tiền" ở quận, mà nếu như vậy, bản chất vấn đề lại khác đi rồi.
- Các đồng chí tự lo tài chính? Có thật không vậy?
Tô Vũ Hoàn giật mình, trầm giọng hỏi.
- Tài chính thị trấn cộng với tiền quyên góp của các doanh nghiệp trong thị trấn là đủ…
Bành Viễn Chinh thản nhiên cười nói:
- Kế hoạch trăm năm trồng người, giáo dục làm gốc, có đầu tư lớn hơn nữa cho giáo dục cũng không đủ. Tài chính thị trấn Vân Thủy đầy đủ, các doanh nghiệp ở thị trấn trước đến nay có truyền thống coi trọng giáo dục, thường xuyên quyên góp khuyến học, lần này chúng tôi lấy ý kiến rộng khắp, các doanh nghiệp đều nhiệt liệt hưởng ứng.
- Nghe cũng không tệ, nhưng, nếu các đồng chí dùng quyền hành chính để sử dụng tiền một cách không phân minh, rõ ràng, là không được đâu đấy!
- Nếu để xảy ra tình trạng đó, vi phạm quy định và chính sách, tôi xin tự nhận lỗi trước Thành ủy cùng Quận ủy và từ chức!
Bành Viễn Chinh nhìn Tô Vũ Hoàn, lại nhìn mọi người xung quanh, nói một cách quả quyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.