Cao Quan

Chương 385: Tới lúc “tính sổ”?





Bành Viễn Chinh lên xe ra khỏi Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, phát hiện Trương Oánh và mấy giáo viên trường trung học Vân Thủy chờ ở đường cái đối diện. Thấy xe của Bành Viễn Chinh chạy ra, Trương Oánh – thiếu phụ nhanh mồm nhanh miệng và khá xinh đẹp cùng mấy giáo viên vẫy tay chạy tới.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, bảo lái xe dừng lại.
Lái xe lão Hoàng dừng xe lại. Bành Viễn Chinh quay cửa kính xe xuống, lẳng lặng nhìn lướt qua máy giáo viên đứng trước xe, ánh mắt dừng lại trên người Trương Oánh.
Người phụ nữ này chẳng những miệng mồm lanh lợi, mà còn có phần mạnh mẽ nữa, tính cách này lại xuất hiện ở một thiếu phụ, khiến người ta có cảm giác hơi kỳ lạ.
Trương Oánh vịn vào cửa xe, cúi xuống, bộ ngực đẫy đà kề sát lớp kính cửa, đến mức bị ép hơi biến dạng đi. Ánh mắt khẩn thiết, cô vội vàng nói:
- Bí thư Bành, hội nghị thường vụ kết thúc rồi? Có kết quả không? Chúng tôi…
Bành Viễn Chinh thu hồi ánh mắt khỏi bộ ngực kia, phất tay trầm giọng nói:
- Trở về thị trấn rồi nói sau!
Nói xong, hắn ra hiệu cho lão Hoàng khẩn trương lái xe. Lão Hoàng nhấn còi, phát ra tiếng kêu chói tai. Trương Oánh bĩu môi tránh ta, chiếc xe chạy vọt đi.
Bành Viễn Chinh trở lại thị trấn, mấy người Lý Tuyết Yến liền chạy tới.
- Bí thư Bành, kết quả thế nào?
Bành Viễn Chinh nhìn lướt qua những khuôn mặt đầy lo lắng, không nhịn được cười:
- Xem mọi người kìa! Hình như còn sốt ruột hơn cả các giáo viên! Tuyết Yến, bảo Trương Oánh và mấy giáo viên kia quay về trường đi, lát nữa mấy người chúng ta đến trường tổ chức một cuộc họp, nói chuyện một chút!
Tuyết Yến, Bí thư Chử, lão Quý, ba người theo tôi.
Bành Viễn Chinh vào văn phòng, ra hiệu ba người đóng cửa lại.
Đợi ba người ngồi xuống, Bành Viễn Chinh hắng giọng, nói:
- Chuyện đã giải quyết xong. Hội nghị thường vụ quyết định giữ nguyên hiện trạng của trường trung học Vân Thủy!
Mấy người Lý Tuyết Yến nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt phấn khởi.
Nét tươi cười trên mặt Bành Viễn Chinh từ từ tan biến, lại nói:
- Nhưng qua chuyện này cũng bộc lộ rất nhiều vấn đề, chúng ta cần hêt sức lưu ý.
Việc quản lý trường có vấn đề, tập thể giáo viên tổ chức bãi khóa, mà Hậu Dẫn Sơ làm hiệu trưởng chẳng hề hay biết trước, khiến tôi rất bị động. Tôi thấy ông ta cũng không kiểm soát được tình hình, làm hiệu trưởng không ổn lắm!
Bành Viễn Chinh châm một điếu thuốc, nhè nhẹ gõ gõ lên bàn.
Nghe Bành Viễn Chinh nói vậy, Lý Tuyết Yến biết hắn muốn thay hiệu trưởng. Trong sự kiện vừa rồi, quả thật biểu hiện của Hậu Dẫn Sơ không được tốt.
Lý Tuyết Yến là Chủ tịch thị trấn, Chử Lượng là Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng, Quý Kiến Quốc phụ trách mảng giáo dục, gọi ba người tới đây, là Bành Viễn Chinh muốn bàn chuyện thay Hậu Dẫn Sơ ngay.
Lý Tuyết Yến do dự một chút, nhẹ nhàng nói:
- Bí thư Bành, Hậu Dẫn Sơ năng lực quản lý hơi yếu, tuy chuyện đã được giải quyết một cách thuận lợi, nhưng ông ta cũng không thể trốn tránh được trách nhiệm lãnh đạo. Theo tôi, để ông ta nhận lỗi và từ chức đi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Quý Kiến Quốc cũng gật đầu:
- Ừ, tôi cũng tán thành. Hậu Dẫn Sơ điềm đạm, chững chạc có thừa, nhưng năng lực chưa đủ, rút lui đi. Dù sao, chuyện đã xảy ra như vậy, nhất định phải có người đứng ra nhận trách nhiệm.
Chử Lượng im lặng không nói, bởi vì Hậu Dẫn Sơ là do y tiến cử. Hiện giờ Hậu Dẫn Sơ bị thay, y cũng thấy hơi mất mặt. Nhưng xảy ra chuyện này, không thể nói đến quan hệ thân thiết, lần này tập thể giáo viên bãi khóa, khiếu nại, ảnh hưởng xấu đến hình ảnh của thị trấn và quận (sic!), nếu không thay Hậu Dẫn Sơ, e là khó ăn khó nói với quận.
- Không phải tôi muốn "tính sổ", bắt ai đó phải đứng ra nhận trách nhiệm, mà là tôi cảm thấy Hậu Dẫn Sơ không thích hợp làm hiệu trưởng. Thế này đi, để ông ta làm Bí thư chi bộ Đảng trường trung học, tạm thời đến thị trấn hỗ trợ, làm công tác giáo dục, chờ sau khi chỉnh đốn và hợp nhất hệ thống các trường tiểu học rồi tính.
Lão Quý, anh phụ trách lĩnh vực giáo dục, anh nói xem, ai có thể thay Hậu Dẫn Sơ?
Bành Viễn Chinh trầm giọng hỏi.
Quý Kiến Quốc do dự một chút, trầm ngâm không nói.
Thật ra y đã nhắm được một người. Y cảm thấy Trương Oánh khá thích hợp, có chuyên môn cao trong giảng dạy, cũng am hiểu quản lý và phối hợp tổ chức, mỗi lần thị trấn muốn tổ chức hoạt động văn nghệ, đều thường xuyên điều động cô đến hỗ trợ.
Nhưng Quý Kiến Quốc biết rõ, bây giờ vì Trương Oánh đi đầu trong bãi khóa và khiếu nại, đã thành "nhân vật nổi tiếng", lãnh đạo quận và thành phố đều biết đến, mà nói không chừng, Bành Viễn Chinh cũng đã có ấn tượng xấu về cô ta. Lúc này, làm sao y còn dám đề cử Trương Oánh?
Nhưng ngoài cô ta ra, Quý Kiến Quốc nghĩ mãi cũng không nghĩ ra ai là người thích hợp.
Thấy Quý Kiến Quốc cả buổi không có động tĩnh, Bành Viễn Chinh cười cười nói:
- Xem ra, việc chọn hiệu trưởng cũng không phải dễ.
Quý Kiến Quốc ngẩng lên nhìn Bành Viễn Chinh, cười khổ:
- Bí thư Bành, hiệu trưởng không chỉ phải dạy tốt, trình độ nghiệp vụ cao, mà còn phải giỏi về quản lý, về mặt này rõ ràng Hậu Dẫn Sơ hơi yếu. Lẽ ra, ba người Trương Oánh, Âu Dương Minh Đào, Tiết Diệu, là những giáo viên tích cực, Trương Oánh là cán bộ Đoàn, Âu Dương Minh Đào là Chủ nhiệm Phòng giáo vụ, Tiết Diệu làm văn phòng, đều thích hợp để chọn làm hiệu trưởng, nhưng vì chuyện bãi khóa, có lẽ chọn họ không thật thích hợp nữa.
Bành Viễn Chinh ồ một tiếng, im lặng một lát. Thật lâu sau, hắn phất phất tay nói:
- Nếu không thì như vậy đi, Bí thư Chử, anh và lão Quý phụ trách, chúng ta sẽ mời các giáo viên tham gia cạnh tranh công khai để giành chức hiệu trưởng, không chỉ giáo viên của trung học Vân Thủy mà giáo viên các nơi khác trong thành phố cũng có thể tham gia.
Chử Lượng ngẩn ra, chợt cười nói:
- Bí thư Bành, trải qua chuyện ầm ĩ vừa rồi, các giáo viên ở quận đều biết thu nhập ở trung học Vân Thủy cao, tin này mà loan ra, tôi nghĩ sẽ có không ít người ghi danh tham gia!
Bành Viễn Chinh không có nhiều thời gian và sức lực để lãng phí trong việc chọn hiệu trưởng cho một trường trung học, hắn liền quyết định giao cho Chử Lượng và Quý Kiến Quốc thành lập tổ công tác, mời các giáo viên tham gia cạnh tranh chức hiệu trưởng trường trung học Vân Thủy.

Trong hội trường trường trung học Vân Thủy, cuộc họp toàn thể các giáo viên của trường.
Hậu Dẫn Sơ vẻ mặt khó coi cùng lãnh đạo thị trấn đi vào phòng họp, ông ta đã biết mình bị miễn chức hiệu trưởng. Quý Kiến Quốc vừa đại diện Đảng ủy, chính quyền thị trấn nói chuyện với ông ta.
Bành Viễn Chinh đi đầu, Lý Tuyết Yến, Quý Kiến Quốc theo sau. Ba người đi thẳng lên đài chủ tịch, các giáo viên dưới đài vỗ tay, nhưng thấy Hậu Dẫn Sơ không lên đài, đều hơi kinh ngạc, có người nhạy bén, hiểu ngay tám phần là Hậu Dẫn Sơ đã bị miễn chức rồi.
Quý Kiến Quốc cầm micro lên, cao giọng nói:
- Hôm nay chúng ta họp ngắn, thứ nhất là truyền đạt tinh thần chỉ thị của hội nghị thường vụ Quận ủy, thứ hai là tuyên bố quyết định của Đảng ủy và chính quyền thị trấn.
Kế tiếp, mời Chủ tịch thị trấn Lý đại diện Đảng ủy chính quyền thị trấn tuyên bố tinh thần chỉ thị mới nhất của hội nghị thường vụ Quận ủy!
Lý Tuyết Yến lập tức nhận micro, trầm giọng nói:
- Xế chiều hôm nay, hội nghị thường vụ Quận ủy triệu tập khẩn cấp hội nghị thường vụ, trải qua nghiên cứu nghiêm túc, đưa ra quyết định: hủy bỏ công văn số 13 năm 1993 của Ủy ban nhân dân quận và công văn số 4 năm 1993 của Phòng giáo dục về việc đưa trường trung học thị trấn Vân Thủy về quận quản lý, đồng thời trường trung học thị trấn Vân Thủy đổi tên là trung học Vân Thủy, bắt đầu từ năm nay, chuẩn bị mở các lớp trung học phổ thông.
Tuy rằng tin tức đã sớm truyền đến trường, nhưng nghe Lý Tuyết Yến đại diện Đảng ủy chính quyền trịnh trọng tuyên bố, năm mươi bốn giáo viên dưới đài vẫn nhiệt liệt vỗ tay như sấm dậy.
Ba người Trương Oánh, Âu Dương Minh và Tiết Diệu lại giống như anh hùng, được các giáo viên vây quanh, sắc mặt hết sức hưng phấn.
Lý Tuyết Yến phất tay:
- Tốt lắm, khoan hãy vỗ tay. Trải qua nghiên cứu, Đảng ủy chính quyền quyết định, tiếp nhận Hậu Dẫn Sơ tự nhận lỗi xin từ chức (sic!), Hậu Dẫn Sơ đảm nhiệm chức Bí thư chi bộ Đảng trường học, tạm điều sang làm việc về giáo dục với chính quyền thị trấn, phụ trách hỗ trợ tôi và Chủ tịch thị trấn Quý trong công tác chấn chỉnh và hợp nhất các trường tiểu học.
Vừa nghe nói Hậu Dẫn Sơ bị miễn chức, tiếng vỗ tay dưới đài lập tức dừng lại. Sắc mặt các giáo viên đều buồn hẳn, quay lại nhìn Hậu Dẫn Sơ đang cúi đầu im lặng, không khỏi xúc động.
Tiết Diệu có quan hệ khá tốt với Hậu Dẫn Sơ, không kìm nổi ở dưới đài lớn tiếng nói:
- Chủ tịch thị trấn Lý, tại sao phải miễn chức hiệu trưởng Hậu? Việc chúng tôi đi khiếu nại, không liên quan đến hiệu trưởng Hậu!
- Đúng vậy, vì sao lại cách chức? Không công bằng!
Có mấy giáo viên giáo viên bất bình lên tiếng, có thể thấy, tuy năng lực quản lý của Hậu Dẫn Sơ không cao, nhưng đối nhân xử thế được lòng người.
Đáng tiếc người hiền lành không nhất định là một hiệu trưởng tốt.
Bành Viễn Chinh vỗ bàn một cái, trầm giọng nói:
- Các vị ồn ào cái gì?
Tiết Diệu, tôi hỏi anh, các vị khiếu nại có liên quan gì với tôi, một Ủy viên thường vụ Quận ủy và Bí thư Đảng ủy thị trấn, hay không? Có liên quan gì với lãnh đạo thị trấn hay không? Có liên quan gì tới hơn 700 học sinh toàn trường hay không?
Tiết Diệu nhất thời ngập ngừng,
- Lần này, tuy tôi ở hội nghị thường vụ Quận ủy luôn cố gắng tranh thủ một kết quả tốt nhất cho các vị, bảo đảm lợi ích cá nhân của các vị không bị tổn thất, nhưng các vị thực hiện cách thức bãi khóa, khiếu nại một cách cực đoan, đã gây ra ảnh hưởng rất xấu! Vấn đề giải quyết xong, nhưng không có nghĩa là các vị có thể đắc chí!
Đừng cho rằng mình bị oan uổng! Các vị bãi khóa, có nhớ đến sẽ ảnh hưởng chương trình học của học sinh? Các vị khiếu nại, có nhớ tới lãnh đạo trường sẽ phải gánh vác trách nhiệm lãnh đạo? Từ đầu đến cuối, các vị chỉ nghĩ đến lợi ích của mình, không nghĩ đến việc học của học sinh, không suy xét đến hình tượng của thị trấn!
Tôi phải giải thích mãi với lãnh đạo quận và thành phố, tiền lương và phúc lợi đãi ngộ của quý vị tương đối cao, có hoàn cảnh đặc biệt và sâu xa…Quả thật là như thế, nhưng cũng không có nghĩa là các vị nhất định có thể yên tâm thoải mái với những gì mình nhận được! Tôi hỏi các vị nhé, thu nhập của các vị và sự cống hiến của các vị đã tỉ lệ thuận với nhau chưa? Tất cả các vị có thể vỗ ngực hùng hồn tuyên bố là mình hoàn toàn xứng đáng với tiền lương và sự đãi ngộ này chưa? Trong lòng các vị, có cái gọi là lý tưởng hay không?
Giọng Bành Viễn Chinh vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị.
Đa số các giáo viên đều chột dạ cúi đầu xuống, Tiết Diệu và Âu Dương Minh Đào ngơ ngác nhìn nhau, trán toát mồ hôi, thầm nghĩ: Bộ tới lúc "tính sổ" rồi sao?
Chỉ có Trương Oánh thản nhiên nhìn Bành Viễn Chinh, ánh mắt kiên định, không chút sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.