Cao Quan

Chương 387: Không biết thương hoa tiếc ngọc





Kỳ thật thì Trương Oánh đối với Bành Viễn Chinh cũng không có bao nhiêu hiểu biết. Chỉ là tin vỉa hè, nói Bành Viễn Chinh như thế như thế. Mà cô cũng thật chưa từng quen biết Bành Viễn Chinh. Nếu như không có sự việc giáo viên trường trung học Vân Thủy khiếu oan thì cô cũng không có cơ hội tiếp xúc gần gũi với Bành Viễn Chinh.
Chỉ có điều, trong suy nghĩ của Trương Oánh, là lãnh đạo, nhất là cấp bậc Ủy viên thường vụ Quận ủy như Bành Viễn Chinh thì điều kiện kinh tế làm sao mà kém được.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến cô kinh ngạc. Một căn phòng hai gian, khoảng 60m2. Sàn nhà bằng xi măng. Trong phòng khách chẳng có thứ gì đáng giá ngoài bộ ghế sofa kiểu cũ và một cái bàn cũ nát. Đáng giá nhất chỉ là cái TV 24inch mà thôi.
Ánh mắt của cô đảo qua một vòng, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.
Bành Viễn Chinh ngồi trên sofa, đánh giá nữ giáo viên trước mắt, nhíu mày nói:
- Cô tìm tôi có việc gì?
- Bí thư Bành…
Trương Oánh lấy lại bình tĩnh, ngồi đối diện với Bành Viễn Chinh ở ghế sofa, cười khẽ nói:
- Bí thư Bành, tôi muốn báo cáo một chút công tác tư tưởng với lãnh đạo.
Bành Viễn Chinh đuôi lông mày nhướng lên.
Hắn lập tức hiểu được dụng ý thực sự việc Trương Oánh đến đây. Tám phần là nhằm vào vị trí Hiệu trưởng trường trung học Vân Thủy.
- Cô hẳn là nên tìm lãnh đạo trường học để báo cáo công tác. Có chuyện gì thì cứ nói với lãnh đạo trường.
Bành Viễn Chinh thản nhiên cười, khoát tay nói:
- Tôi cảm thấy không được khỏe, cô về trước đi.
Nghe Bành Viễn Chinh có ý tiễn khách, nhưng Trương Oánh lại ra vẻ không hiểu, cười từ trong túi xách ra một phong bì có chứa một ngàn đồng, đặt lên trên bàn, nhìn Bành Viễn Chinh, ánh mắt nóng bỏng nói:
- Bí thư Bành, tôi muốn tự đề cử mình. Tôi cảm thấy tôi rất thích hợp với cương vị hiệu trưởng. Tôi có bằng cấp chính quy hệ trung cấp. Tham gia công tác đã sáu năm. Mỗi năm đều là giáo viên dạy giỏi. Tôi còn là cán bộ đoàn, tham gia những hoạt động văn nghệ của trường, và có năng lực quản lý nhất định….
Bành Viễn Chinh đột nhiên mỉm cười:
- Nếu cô cảm giác mình các điều kiện đều phù hợp thì hãy báo danh tham gia cạnh tranh vị trí Hiệu trưởng. Lúc này đây, ai cũng có thể báo danh. Tôi xin chúc cho cô có thể thành công.
Trương Oanh thầm nghĩ: "Cạnh tranh cái rắm ấy, còn không phải một tiếng của anh là có thể định đoạt được sao? Cần gì công khai thông báo tuyển dụng, chọn lựa? Đó không phải là gạt người sao?
Cô là một người phụ nữ rất có tâm cơ. Biết Bành Viễn Chinh có lẽ lời nói chỉ là khách sáo, không thật. Chỉ cần Bành Viễn Chinh nhận lấy số tiền này của mình thì chuyện này sẽ có hy vọng.
Trương Oánh cũng không nói dông dài, đứng dậy tạm biệt:
- Bí thư Bành, tôi sẽ dựa theo chỉ thị của lạnh đạo trở về báo danh. Kính xin lãnh đạo chiếu cố nhiều hơn.
Trương Oánh nói xong, liền lắc mông chuẩn bị rời khỏi, lại nghe Bành Viễn Chinh thản nhiên nói:
- Đợi một chút. Đem cái này về đi.
Bành Viễn Chinh đứng dậy, đem phong bì Trương Oánh đặt trên bàn đi qua, nhét vào lại trong tay Trương Oánh. Trương Oánh như thế nào lại đồng ý thu hồi, phản ứng kịch liệt:
- Bí thư Bành, đây là một chút tâm ý của tôi. Anh nể mặt tôi…. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hai người đối mặt nhau đẩy qua đẩy lại. Phong bì trong lúc vô ý bị xé rách, tiền ở bên trong bay đầy xuống đất.
Bành Viễn Chinh cau mày, rồi bỏ tay qua, đứng ở một bên. Trương Oánh sắc mặt đỏ lên, lúng túng. Nhưng trong nháy mắt, cô liền điều chỉnh tâm tính của mình, cúi người nhặt những tờ tiền mệnh giá trăm đồng, sau đó nhét loạn xạ vào trong túi xách.
Cô đứng thẳng người dậy, bộ ngực phập phồng. Việc tặng quà lúc này coi như hỏng rồi. Đối với cô mà nói thì thật là không cam lòng. Cô biết, nếu như mình hiện tại rời khỏi Bành gia, bước ra khỏi cánh cửa này, vị trí Hiệu trưởng trường trung học Vân Thủy xem như chẳng còn thuộc về cô nữa.
Cô là một người phụ nữ rất có dã tâm. Nếu như không đạt được mục đích thì không bao giờ bỏ cuộc. Bằng không, lúc giáo viên trường trung học Vân Thủy đi khiếu oan, cô cũng không phải là một trong ba người đi đầu.
Suy nghĩ như vậy, Trương Oánh liền ra quyết định cho mình.
Trương Oánh nhẹ nhàng ném túi xách lên trên ghế salon, rồi toàn bộ thân hình đẫy đà của mình, mang theo một mùi hương thơm ngát nhào vào lòng Bành Viễn Chinh.
Cô một tay ôm thắt lưng Bành Viễn Chinh, một tay cầm lấy tay Bành Viễn Chinh đặt lên bộ ngực no tròn của mình. Bành Viễn Chinh căn bản cũng không kịp phản ứng. Hắn ngàn vạn lần không ngờ, người phụ nữ Trương Oánh này lại chơi chiêu như vậy.
Bộ ngực kia co giãn và mềm mại, khiến cho Bành Viễn Chinh bị kích thích vô cùng. Hắn chỉ là một người đàn ông bình thường. Trương Oánh tuy rằng không phải là quốc sắc thiên hương, nhưng chủ động nhào vào ôm lấy, nếu như tâm hắn không động thì đó là nói dối.
Tuy nhiên, tâm động thì tâm động. Lý tính chính là khác biệt lớn nhất giữa người và cầm thú. Chính là biết khống chế dục vọng của mình. Biết cái gì ăn thì ăn, cái gì cúng thì cúng.
Bành Viễn Chinh ra sức đẩy Trương Oánh ra. Trương Oánh lại không nghĩ đến Bành Viễn Chinh sẽ không thương hoa tiếc ngọc, trong lúc nhất thời không kịp đề phòng, thân hình lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
- Cô lập tức đi mau. Đi!
Bành Viễn Chinh ra sức phất tay, giọng nói lạnh lùng nhưng kiên quyết.
Trương Oánh sắc mặt đỏ bừng, cất giấu một tia oán giận. Cô dậm chân che mặt rời khỏi.
Nghe được cánh cửa nhà mình đóng cạch một cái, Bành Viễn Chinh lúc này mới thở phào một cái, xua đi dục vọng đang bừng cháy trong nội tâm của mình.
Từ khi tái sinh rồi làm quan cho tới nay, lần đầu tiên có người phụ nữ chủ động nhào vào ôm lấy hắn. Không cần nói hắn còn chưa đến mức bụng đói ăn bậy, mà cho dù là thật sự rất đói cũng phải cân nhắc cái giá phải trả cho người phụ nữ như thế này.
Có mấy lời không thể nói lung tung. Và có những loại phụ nữ không thể làm bậy được.
Sáng sớm hôm sau, tin tức dệt Phong Thái chính thức bỏ vốn ra thị trường vào ngày 12 tháng 4 rất nhanh được truyền khắp Quận ủy và UBND quận. Dệt Phong Thái đã hướng Ủy ban Kinh tế Thương mại khu và cục Công nghiệp chế tạo máy móc báo cáo chuẩn bị. Hai bộ môn này của khu tất nhiên là không dám chậm trễ. Trước tiên hướng Quận ủy và UBND quận báo cáo.
Tần Phượng đang ở trong phòng làm việc ký tên cho mấy văn kiện thì Thẩm Ngọc Lan vội vàng gõ cửa bước vào:
- Bí thư Tần, dệt Phong Thái đưa ra thị trường đã làm xong. Ngày 12 tháng 4, tức là ngày thứ Hai sẽ chính thức đưa ra thị trường bỏ vốn đầu tư.
Tần Phượng đuôi lông mày nhướng lên, mỉm cười. Đối với việc này, cô đã sớm có tư tưởng mong muốn. Dứt bỏ năng lượng lớn mà Bành Viễn Chinh không muốn cho mọi người biết, bằng cá tính của hắn, nếu hắn không có nắm chắc thì làm sao có thể trong hội nghị thường vụ có thái độ kiên quyết, cùng Tô Vũ Hoàn đánh cuộc.
- Bên UBND quận có động tĩnh gì không?
Tần Phượng khẽ cười nói.
Thẩm Ngọc Lan cũng cười. Cô biết Tần Phượng là có ý gì. Đơn giản chỉ là hỏi một chút tin tức về Tô Vũ Hoàn. Bành Viễn Chinh và Tô Vũ Hoàn trong hội nghị thường vụ đánh cuộc, ở trong khu người nào cũng biết. Trước đó, không ai xem trọng Bành Viễn Chinh. Nhưng kết quả thực tế ngày hôm nay đã chứng minh, Tô Vũ Hoàn một lần nữa đã rơi vào thế hạ phong.
Trong cơ quan đều bàn tán. Mặc dù chỉ là một cuộc đánh cuộc giỡn chơi, nhưng kết quả này, đối với uy tín của Tô Vũ Hoàn trong khu chính là một sự đả kích không nhỏ.
- Chủ tịch quận Tô đang triệu tập khẩn cấp buổi làm việc của Chủ tịch quận. Nghiên cứu như thế nào để phối hợp với việc dệt Phong Thái đưa ra thị trường, đẩy mạnh chiến lược thực thi của việc phát triển doanh nghiệp tư nhân trong toàn bộ khu.
Thẩm Ngọc Lan kính cẩn nói.
Thấy Tần Phượng đang cao hứng, Thẩm Ngọc Lan cười nói vui một câu:
- Bí thư Tần, lúc này Chủ tịch quận Tô phải xuất ra nhiều tiền mở tiệc chiêu đãi Bí thư Bành một lần rồi.
Tần Phượng cao giọng cười:
- Chỉ là một cuộc đánh cuộc giỡn chơi thôi. Bành Viễn Chinh sẽ thực sự đi ăn cơm do anh ta mời sao? Được rồi, chỉ cần đừng chậm trễ công tác là được.
Thẩm Ngọc Lan vâng một tiếng.
Tô Vũ Hoàn quả thật đang triệu tập hội nghị làm việc của Chủ tịch quận. Ngoại trừ những Phó chủ tịch quận thì còn có nhân vật số một của Ủy ban Kinh tế Thương mại, phòng Công nghiệp, phòng Thương nghiệp.
Việc dệt Phong Thái xác định đưa ra thị trường khiến Tô Vũ Hoàn rất khiếp sợ. Y bởi vậy mới ý thức được mình ngày xưa đã quá mức khinh thường Bành Viễn Chinh. Mặc dù hắn vẫn cảm thấy Bành Viễn Chinh xuất thân trong một gia đình công nhân mồ côi cha, thì làm gì có bối cảnh lớn chứ. Nhưng chuyện xảy ra trước mắt, y vẫn kinh ngạc nhưng nhiều ít vẫn sinh ra vài phần cảnh giác.
Nhưng mặt mũi khó chịu thì chung quy vẫn còn kém hơn so với suy lợi chiến tích. Y vẫn nhúng tay vào, chuẩn bị đem những hoạt động bỏ dỡ lúc trước tiếp tục đẩy mạnh lên.
Chỉ có điều, trong lúc họp, bất kể là cán bộ cấp dưới, hay là Phó chủ tịch quận đều dùng một ánh mắt mờ ám nhìn hắn. Điều này khiến cho trong lòng của hắn gấp đôi sự xấu hổ, lại không thể làm gì.
Dựa theo đánh cuộc, y phải ở khách sạn lớn Tân An mở một bữa tiệc chiêu đãi, ngay trước mặt tất cả các Ủy viên thường vụ mà xin lỗi Bành Viễn Chinh. Kỳ thật, y cũng có thể lựa chọn việc không thực hiện lời hứa này. Bữa cơm này không mời cũng chẳng có ai nói. Bành Viễn Chinh càng không nhắc đến việc này. Chuyện này cán bộ trong cơ quan bàn tán cao lắm hai ngày là xong.
Nhưng Tô Vũ Hoàn là một người tâm cao khí ngạo, thua cuộc, nếu nuốt lời, thì phong độ thua trận cũng chẳng còn.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tô Vũ Hoàn gọi Khổng Tường Quân đến.
- Tường Quân, cậu đến khách sạn lớn Tân An đặt một phòng. Tối nay, tôi mời bộ máy Ủy viên thường vụ quận ủy dùng cơm. Xong rồi, cậu gọi cho Bành Viễn Chinh, bảo cậu ta tối nay nhất định phải tham dự.
Tô Vũ Hoàn thản nhiên nói.
Khổng Tường Quân ngẩn ra, thầm nghĩ anh thật đúng là. Cần chi phải làm như vậy? Nhưng đây lại là mặt mũi của hai vị Ủy viên thường vụ quận ủy. Ai thua ai thắng đều quan trọng.
Thấy Khổng Tường Quân có chút do dự, Tô Vũ Hoàn trầm giọng, bất mãn nói:
- Khổng Tường Quân, lập tức đi xử lý ngay. Đặt xong phòng, thay tôi gọi cho tất cả các Ủy viên thường vụ quận ủy. Bí thư Tần thì để tự tôi đến nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.