Từ văn phòng Trưởng ban Tống bước ra, Bành Viễn Chinh như trút được gánh nặng.
Bí thư Tiết bất mãn không phải vì bản thảo của Lưu Cường không tốt, mà chính là bản thân của Lưu Cường.
Cho dù là Lưu Cường viết ra được một bản thảo chất lượng cao thì Bí thư Tiết cũng không hài lòng. Nói cách khác, Bí thư Tiết điểm danh Bành Viễn Chinh viết, tuy nhiên chỉ là một cách ngụy trang để giải phóng cảm xúc bất mãn trong lòng. Bất kể Bành Viễn Chinh viết bản thảo như thế nào, miễn là không quá tệ thì Bí thư Tiết đều chọn dùng.
Mục đích của ông ta chính là đả kích Lưu Cường. Đây mới chính là vấn đề mấu chốt.
Loại chi tiết tinh tế này cũng chỉ có những lãnh đạo cao tầng như Trưởng ban Tống mới có thể nhìn thấy rõ. Nếu không có ông ta ám chỉ và nhắc nhở, Bành Viễn Chinh còn muốn lãng phí thời gian của mình cho cái bản thảo này.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLMột tình thế khó xử như vậy không ngờ chỉ qua một miêu tả sơ lược thì có thể hóa giải, Bành Viễn Chinh cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, nói lời cảm kích với Trưởng ban Tống.
Tống Bính Nam cao giọng cười, đứng dậy bước qua vỗ vai Bành Viễn Chinh, động viên hắn vài câu rồi tiễn khách.
Trở lại văn phòng, Bành Viễn Chinh liền phỏng theo ý nghĩ của Luu Cường mà viết thành bản thảo nói chuyện của mình. Ngoại trừ việc đổi phong cách viết thì gần như không có gì sai biệt so với bản thảo của Lưu Cường. Tiêu đề thay đổi nhưng nội dung cơ bản thì không.
Tuy nhiên, mặc dù là như vậy, nhưng khi viết xong bản thảo thì trời cũng đã chạng vạng.
Ngày hôm sau là Chủ nhật, Bành Viễn Chinh không ra ngoài, ở nhà giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa. Một ngày Chủ nhật bình yên trôi qua.
Ngày thứ hai đi làm. Bành Viễn Chinh đi làm thật sớm. Khi Vương Na và Mã Tự đến thì hắn đã dọn dẹp sạch sẽ văn phòng, lau bàn, sau đó châm đầy nước nóng cho các phích nước trong phòng.
Tôn Bình kiêu ngạo nện gót giày vào văn phòng, liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh, lạnh lùng nói:
- Tiểu Bành, bản thảo mà Phó Trưởng ban Chu bảo cậu viết, cậu viết xong chưa? Chiều nay họp rồi, Bí thư Tiết đang chờ đấy.
- Hơn nữa, còn phải đưa qua cho Phó trưởng ban Chu thẩm định nữa.
- Vâng, tôi biết rồi. Bản thảo ngày thứ bảy tôi đã viết xong.
Bành Viễn Chinh đứng dậy, thản nhiên cười, thấy Cung Hàn Lâm bước vào văn phòng thì liền lấy từ trong ngăn bàn của mình ra tập bản thảo:
- Trưởng phòng Cung, tôi đã viết xong rồi, anh xem qua đi.
Tôn Bình cười lạnh một tiếng.
Cung Hàn Lâm gật đầu nhận lấy rồi trở về bàn làm việc của mình, lập tức xem ngay. Thời gian khá gấp, nhất định phải đem cho Bí thư Tiết trước giờ trưa. Mà trước đó, Phó trưởng ban Chu Thành Dung phải thẩm định qua.
Cung Hàn Lâm vừa xem vừa nhíu mày, rất thất vọng.
Về chữ nghĩa và logic, bản thảo của Bành Viễn Chinh hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng nó lại cùng một nội dung với bản thảo của Lưu Cường, không có quan điểm gì mới. Một bản thảo như vậy đưa cho Bí thư Tiết, chẳng phải là khiến ông ta nổi giận sao?
Cung Hàn Lâm thầm nghĩ, mặc kệ là bản thảo kia Bí thư Tiết có hài lòng hay không, nhưng tối thiểu là phải thay đổi quan điểm. Bắt chước bản thảo của Lưu Cường, chẳng phải là lừa gạt lãnh đạo sao?
Người trẻ tuổi chung quy vẫn là người trẻ tuổi. Xem bản thảo này, rõ ràng là không hề có sự động não đầu óc quá nhiều.
Thật uổng cho mình đã tìm rất nhiều tài liệu tham khảo cho hắn.
Cung Hàn Lâm nhíu mày:
- Tiểu Bành, tôi không phải đã nói với cậu rồi sao, cậu nên suy xét thật kỹ trước khi đặt bút viết. Cậu xem bản thảo cậu viết có cái gì khác so với bản thảo của Lưu Cường? Một bản thảo như vậy, không cần nói đến Bí thư Tiết, mà ngay cả Phó trưởng ban Chu cũng không thông qua được.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Trưởng phòng Cung, tôi đã suy xét thật lâu rồi, về phương diện dịch vụ, tôi chỉ có thể nghĩ được bấy nhiêu. Khả năng tôi có thể là chưa quen thuộc tình huống, hơn nữa, trình độ quả thật không đủ. Cho nên, xin lãnh đạo thông cảm.
Tôn Bình ở một bên nói xen vào:
- Nơi này không phải ngày một ngày hai là có thể thành. Như thế nào một bản thảo nói chuyện nho nhỏ lại làm khó Bành tài tử của chúng ta vậy?
- Tôi trình độ hữu hạn, chỉ có thể viết ra bản thảo như vậy. Nếu Phó trưởng phòng Tôn không hài lòng thì có thể tự mình viết.
Bành Viễn Chinh luôn có sự khách khí tôn trọng Cung Hàn Lâm, nhưng đối với người đàn bà chanh chua, hay chèn ép mình như Tôn Bình thì hắn chẳng có cảm tình nổi.
Hơn nữa, cô ta vốn nhân cơ hội này làm khó dễ Bành Viễn Chinh, hắn sớm biết trong lòng thì làm sao mà chịu thua chứ.
Tôn Bình là hạng đàn bà được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Anh lui một bước thì cô ta sẽ kiêu ngạo mà tiến thêm một bước. Đối với loại đàn bà này thì chỉ có thể đánh một đòn phủ đầu mà thôi.
- Viết không được bản thảo thì đến phòng Tin tức này làm gì? Tuổi trẻ cường tráng mà làm mấy cái việc vặt không xong.
Tôn Bình vỗ bàn một cái rầm.
Bành Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn Tôn Bình đang hùng hổ, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười châm chọc:
- Phó trưởng phòng Tôn ở phòng Tin tức này nhiều năm cũng chưa từng viết loại bản thảo như vậy. Phó trưởng phòng Tôn cũng chỉ làm được những việc hậu cần thôi. Tôi nghe nói căn tin cơ quan còn thiếu một đầu bếp nữ, Phó trưởng phòng Tôn không ngại thì thử một lần.
Nghe xong lời đối chọi gay gắt của Bành Viễn Chinh với Tôn Bình, Vương Na không kìm nổi cười rộ lên.
Tôn Bình thẹn quá hóa giận, gạt một cái khiến cái tách trên bàn rớt xuống đất một cái bịch.
Cô căm tức chỉ tay vào Bành Viễn Chinh, đang định mắng lại thì nghe Cung Hàn Lâm phẫn nộ đập bàn, nổi giận nói:
- Im miệng hết cho tôi! Các người xem lại bộ dạng của các người bây giờ. Đồng chí lão thành cũng không giống đồng chí lão thành, tân đồng chí cũng không có bộ dạng của tân đồng chí.
Đúng lúc này, Chu Thành Dung sắc mặt âm trầm đi đến.
Cung Hàn Lâm liền đè nén cơn tức giận, vẻ mặt tươi cười tiếp đón:
- Phó trưởng ban Chu.
Chu Thành Dung trầm giọng nói:
- Bản thảo giao cho đồng chí Tiểu Bành viết xong chưa? 2h chiều nay sẽ họp, Bí thư Tiết đang chờ bản thảo.
Cung Hàn Lâm xấu hổ nói:
- Thật ngại quá, Phó trưởng ban Chu. Bản thảo thật ra Tiểu Bành viết xong rồi, nhưng tôi còn phải chỉnh sửa lại một chút. Xin lãnh đạo chờ cho một chút.
- Không còn thời gian nữa!
Chu Thành Dung đưa tay qua.
Cung Hàn Lâm do dự một chút, bất đắc dĩ đưa bản thảo của Bành Viễn Chinh cho Chu Thành Dung.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Cung Hàn Lâm. Chu Thành Dung đứng tại chỗ xem, sắc mặt hoàn toàn trở nên khó coi. Ông ta thuận tay ném bản thảo của Bành Viễn Chinh lên trên bàn, lạnh lùng nói:
- Tiểu Bành, bản thảo này là như thế nào? Bản thảo của Lưu Cường cậu có muốn ăn cắp ý thì cũng phải lựa thời điểm chứ? Muốn lừa gạt Bí thư Tiết hay là lừa gạt tôi?
- Nếu cậu là tân đồng chí bình thường thì không nói gì. Nhưng vấn đề ở chỗ là cậu có trình độ. Bản thảo này chỉ phát huy ba phần trình độ, chẳng phải là dùng mánh lới hay sao?
Chu Thành Dung nổi giận.
Là lãnh đạo phân công quản lý, trước mặt người khác răn dạy một đồng chí còn trẻ tuổi. Loại tình huống này thì ít gặp.
Bành Viễn Chinh im lặng cúi đầu không nói. Bất kể thế nào, hắn cũng không thể tranh luận với lãnh đạo phòng. Cho dù Chu Thành Dung không nể mặt hắn, hoặc là có ý làm khó dễ.
Cung Hàn Lâm âm thầm thở dài. Trải qua khó khăn như vậy mới xuất hiện một nhân viên ưu tú như Bành Viễn Chinh ở Ban Tuyên giáo, chỉ sợ phải như vậy mà chìm xuống.
Mã Tự cũng âm thầm tiếc nuối, đồng thời cũng ngạc nhiên khi thấy Chu Thành Dung tức giận vì một cái bản thảo.