Cao Quan

Chương 544: Giậu đổ bìm leo





Lúc Bành Viễn Chinh ăn cơm ở nhà Nghiêm Hoa, nhà họ Tào đang hết sức rối loạn. Tào Dĩnh thất thần tựa vào khung cửa, bên tai vọng tới tiếng khóc thảm thiết của mẹ cô, tâm trạng rối bời.
Sáng nay, Tào Đại Bằng, cha Tào Dĩnh đột nhiên bị người bắt đi. Mất liên lạc với người trong nhà. Đến trưa, người của Sở công nghiệp – đơn vị chủ quản của nhà máy cơ khí Tân An đột nhiên tới công ty tuyên bố miễn chức Bí thư Đảng ủy tập đoàn công ty của Tào Đại Bằng.
Cùng lúc đó, trong nhà máy bắt đầu lan truyền tin đồn Tào Đại Bằng bị Ban Thanh tra kỷ luật song quy, vì có liên quan đến một vụ án lớn.
Nhưng rốt cuộc là Tào Đại Bằng bị Ban Kỷ luật Thanh Tra tỉnh hay người của Ban Kỷ luật Thanh tra Sở công nghiệp mang đi, Lưu Phương hỏi thăm mà không biết kết quả.Tào gia đang lắm kẻ ra người vào, đột nhiên vắng như chùa bà Đanh, nhiều người tránh còn không kịp. Lưu Phương tìm một số người quen, nhưng có ai chịu giúp bà.
Lão Hoàng, Phó bí thư ở Sở công nghiệp, là chiến hữu của Tào Đại Bằng, hai nhà lui tới rất mật thiết, nhưng khi Tào Đại Bằng gặp chuyện không may, cả nhà lão Hoàng đóng cửa không gặp, điện thoại không tiếp, Lưu Phương đi tỉnh lỵ một chuyến, thấy tình cảnh như vậy, buổi tối về đến nhà, khóc sướt mướt.
Không những là với người ngoài, ngay cả thân thích của Tào gia cũng không có ai lui tới thăm viếng an ủi, trong khi thường ngày, dù không gọi, họ vẫn cứ định kỳ tới cửa "phục vụ".
Tào Đại Bằng đổ, trụ cột của Tào gia liền suy sụp. Nếu nói giậu đổ bìm leo, không chỉ có không ít cán bộ, công nhân viên chức ở sau lưng chửi bới Tào Đại Bằng là tham quan vô sỉ, rất nhiều bạn bè đều dùng những cách khác nhau vạch rõ ranh giới với Tào gia.
Đầu óc Tào Dĩnh trống rỗng.
Lưu Phương khóc một trận, khàn tiếng nói:
- Tiểu Dĩnh, con đi tìm Hàn Quang Bình đi, gia đình nó là nhà có máu mặt ở Thủ đô, nhờ nó giúp đỡ một chút, cần phải biết rốt cuộc cha con phạm tội gì, rơi vào tay ai! (sic!)
Vừa nói Lưu Phương vừa khóc nức lên.
Tào Dĩnh lắc đầu:
- Mẹ, con không tìm anh ta đâu!
Lưu Phương nổi giận lau nước mắt nhìn chằm chằm Tào Dĩnh, nói:
- Tiểu Dĩnh, chẳng lẽ con bất kể sự sống chết của cha con? Cô đi tìm Hàn Quang Bình xem sao, nhanh đi! Mà thôi, để mẹ tự đi gọi điện thoại!
Lưu Phương lau nước mắt, run run bấm số điện thoại của Phó cục trưởng Cục giáo dục Hàn Quang Bình.
Vì Hàn Quang Bình theo đuổi Tào Dĩnh, nên đối với Lưu Phương khá thân thiết.
Đàu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói uể oải:
- Ai vậy? Tôi là Hàn Quang Bình.
- Tiểu Hàn, dì là dì Lưu đây. Dì có chút chuyện, muốn nhờ cháu giúp đỡ, cháu có thể tới đây một chuyến không?
Lưu Phương vừa dứt tiếng, đầu bên kia rõ ràng im lặng một lúc, sau đó Hàn Quang Bình nói với giọng lãnh đạm:
- Thật ngại quá, dì Lưu. Tối nay cháu có chút chuyện, ngày mai còn phải đi họp ở thành phố, ngay sau đó, cháu lại phải về Thủ đô làm việc, không thể tới được. Xin lỗi, cháu cúp máy, hẹn gặp lại dì sau.
Mặc dù Hàn Quang Bình vẫn nhã nhặn, lễ độ, nhưng thái độ lãnh đạm từ chối như vậy, làm sao Lưu Phương không hiểu. Bà ngơ ngác đứng đó, tay buông thõng, bịch một cái, ống nghe điện thoại rớt xuống bàn trà, rồi văng tiếp xuống đất, bể thành hai mảnh.
Dù thế nào, bà cũng không nghĩ ra, cậu ấm kia, ngày thường luôn miệng nói hết sức yêu thương con gái mình, thế nhưng đến thời điểm mấu chốt, một chút tình cảm cũng không có! Đây gọi là yêu sao?
Bên kia, Hàn Quang Bình cúp điện thoại, vẻ mặt hơi phức tạp. Chuyện của Tào Đại Bằng y đã nghe nói, mặc dù rất thích Tào Dĩnh, nhưng hôm nay Tào Đại Bằng phạm án, gặp chuyện không may, dù thế nào y cũng không thể tiếp tục có bất kỳ liên quan nào với Tào gia. Trong mắt Hàn Quang Bình, phụ nữ không quan trọng bằng danh dự gia đình và tiền đồ chính trị của cá nhân y.
Mặc dù, y cảm thấy hơi đáng tiếc, Tào Dĩnh còn chưa "nắm" được trong tay, lại phải bỏ qua. Thật ra thì nếu y không bỏ cũng không thành. Hôm nay Tào Đại Bằng xuống dốc, bị bắt, cho dù Hàn Quang Bình có kiên trì theo Tào Dĩnh, trong nhà y cũng không đồng ý.

Sáng hôm sau, Tào Dĩnh đi tới đi lui trước cửa trụ sở Ủy ban nhân dân huyện Lân thật lâu. Cô không còn lựa chọn nào khác, trước mắt, chỉ có một người có khả năng giúp cô là Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh ra cửa lên xe chuẩn bị đến văn phòng công trường xây dựng Trung tâm thương mại. Công trình đã được khởi công, Phó Khúc Dĩnh vì có việc vẫn còn ở lại Singapore, công ty Hoa Thương do Phó tổng giám đốc Thiết Nhĩ Tư chịu trách nhiệm.
Thiết Nhĩ Tư là người gốc Mã Lai, quốc tịch Singapore. Cô sinh ra ở Singapore, đi học ở Mỹ, trở về Singapore đi làm ở tập đoàn Hoa Thương. Từ viên chức nhỏ tiến dần lên, dần dần được Phó Khúc Dĩnh trọng dụng, trở thành người thân tín của cô.
Phó Khúc Dĩnh để Thiết Nhĩ Tư chịu trách nhiệm dự án này ở huyện Lân, có thể thấy được sự coi trọng của cô đối với công ty Hoa Thương Tân An.
Thiết Nhĩ Tư là một nữ doanh nhân rất chú trọng chi tiết và hiệu suất công việc, mặc dù hiệu suất của các ngành ở huyện Lân đã tương đối cao, khá phối hợp với công ty Hoa Thương Tân An, nhưng Thiết Nhĩ Tư vẫn không vừa ý, năm lần bảy lượt đến gặp Bành Viễn Chinh, nói theo lời của Hoắc Quang Minh thì "con quỷ nhỏ ngoại quốc này còn khó hầu hạ hơn Phó Khúc Dĩnh".
Bành Viễn Chinh ngồi xe ra cổng, liếc mắt liền nhìn thấy Tào Dĩnh với thần sắc tiều tụy đang đứng nhìn vào trong. Hắn ngẩn ra, do dự một chút, rồi bảo tài xế dừng xe:
- Lão Hoắc, anh đi trước giúp tôi chuẩn bị, tôi có chút việc, nửa giờ sau anh cho tài xế quay lại đón tôi!
Bành Viễn Chinh đột nhiên muốn xuống xe, khiến Hoắc Quang Minh hơi nghi hoặc, nhưng không dám hỏi nhiều, lập tức đáp ứng, cho xe rời đi.
Bành Viễn Chinh bước nhanh tới, khẽ nói:
- Tào Dĩnh, cô tới tìm tôi?
Mắt Tào Dĩnh đỏ lên, cúi đầu xuống, ừ khẽ một tiếng.
- Chúng ta đến vườn hoa đối diện đi dạo một chút.
Bành Viễn Chinh thấy vẻ mặt bấn loạn của Tào Dĩnh, biết cô nhất định có chuyện, bèn bảo Tào Dĩnh tới con đường đối diện, rồi rẽ vào một vườn hoa nhỏ.
Hai người im lặng sóng vai mà đi, vẻ mặt Tào Dĩnh thay đổi liên tục, vẫn không thể mở lời. Bành Viễn Chinh nhíu mày, dừng bước lại, ôn tồn nói:
- Tào Dĩnh, có phải cô có việc? Có thể nói với tôi được không?
Khóe miệng Tào Dĩnh hơi run run, đôi vai run rẩy, lệ tuôn như suối.

Tào Đại Bằng lại có liên quan vụ án và bị bắt, hơn nữa vẫn không rõ là bị ai mang đi, điều này làm cho Bành Viễn Chinh giật mình. Ở trong ấn tượng và trí nhớ kiếp trước của hắn, tất nhiên Tào Đại Bằng là người xu nịnh và bảo thủ, nhưng chung quy cũng không phải là một người tham lam, mặc dù ông ta là cán bộ cấp phó sở, nhưng thật ra gia cảnh rất bình thường, điều này đủ để nói rõ tất cả.
Dĩ nhiên, điều này cũng có lý do bởi ông ta đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy, trong tay không nắm giữ thực quyền.
Kiếp trước, Tào Đại Bằng về hưu một cách vững vàng, sao kiếp này mới nửa đường đã "ngã ngựa" rồi? Bành Viễn Chinh nhíu chặt chân mày, suy nghĩ.
Tào Dĩnh thấy thế, cho là hắn khó xử hoặc không muốn giúp, liền yếu ớt thở dài, run giọng nức nở nói:
- Viễn Chinh, tôi tìm anh là để hỏi xem, anh có cách nào giúp chúng tôi hỏi thăm, xem rốt cuộc cha tôi phạm phải vấn đề gì? Bây giờ bị ai mang đi? Ông bị bắt một cách không minh bạch như vậy, chúng tôi chịu không được! Nếu như anh cảm thấy khó xử, thì thôi vậy.
Bành Viễn Chinh cười khổ:
- Tào Dĩnh, là tôi đang nghĩ, cha cô có phạm phải vấn đề kinh tế lớn hay không thôi. Được rồi, cô đừng nôn nóng quá, tôi sẽ hỏi giúp cô. Cô đến phòng làm việc của tôi đợi một chút nhé?
- Được, cám ơn anh. Chỉ có anh chịu giúp chúng tôi. Cám ơn!
Tào Dĩnh khóc không thành tiếng, nước mắt đầm đìa.
Bành Viễn Chinh thở dài, an ủi cô mấy câu, rồi dẫn Tào Dĩnh vào trụ sở Ủy ban nhân dân huyện, về phòng làm việc của mình.
Bành Viễn Chinh biết, tập đoàn công ty chế tạo cơ khí Tân An là xí nghiệp nhà nước quy mô lớn của Sở công nghiệp tỉnh, Tào Đại Bằng là Bí thư Đảng ủy và và cán bộ cấp phó sở, tuy không phải là cán bộ do tỉnh quản lý, nhưng nhất định là cán bộ do sở quản lý, Ban Kỷ luật Thanh tra thành phố không có quyền động tới ông ta.
Có thể động tới Tào Đại Bằng, chỉ có Ban Kỷ luật Thanh tra Sở công nghiệp và Ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh.
Vấn đề bây giờ là, ngay cả hai mẹ con Tào Dĩnh cũng không rõ là Ban kỷ luật Thanh tra Sở công nghiệp hay Ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh bắt Tào Đại Bằng. Không chỉ có hai mẹ con Tào Dĩnh, trong công ty, kể cả Tổng giám đốc Hác Thuần Đào, cũng đều mơ hồ. Chẳng qua là ngày hôm qua, đột nhiên Sở công nghiệp tỉnh tới tuyên bố miễn chức Tào Đại Bằng, cụ thể tại sao miễn chức, có vấn đề gì, không ai biết. (sic!)
Bành Viễn Chinh do dự một chút, rồi gọi cho Từ Tiểu, con gái của Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình.
- Ai chà, thật là khách ít đến nha! Chủ tịch huyện Bành, nghĩ như thế nào lại gọi cho tôi vậy?
Từ Tiểu cười hì hì.
- Thiến Như qua Mỹ về chưa?
- Cô ấy còn đang ở bên Mỹ, đến hè mới về.
Bành Viễn Chinh cười cười.
- Từ Tiểu, giúp tôi một chuyện được không?
Từ Tiểu ngẩn ra, chợt mỉm cười:
- Gì mà nghiêm túc vậy? Anh nói đi, là chuyện gì?
Bành Viễn Chinh hạ giọng thuật lại một lượt chuyện của Tào Đại Bằng. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Từ Tiểu cười:
- Tôi có thể giúp anh hỏi thăm một chút, nhưng chuyện này mà anh cũng nhúng tay vào, nếu để ông nội anh biết được, anh chịu không nổi đâu! Ba tôi nói, ông cụ ghét nhất là tham quan ô lại!
Anh chờ điện thoại của tôi!
Từ Tiểu lập tức cúp điện thoại.
Cô là con gái Bí thư Tỉnh ủy, ở trong tỉnh Giang Bắc này, việc dò hỏi tin tức đối với cô không thành vấn đề, không cần phải kinh động đến Từ Xuân Đình.
Để điện thoại xuống, Bành Viễn Chinh nhìn Tào Dĩnh cười cười:
- Tào Dĩnh, chờ một lát, hẳn là sẽ rất nhanh có tin tức.
- Cám ơn.
Tào Dĩnh mím môi, sắc mặt hơi tái nhợt, ngồi yên đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.