Kế tiếp, Cố Khải Minh và Bành Viễn Chinh bình an vô sự. Mà trên thực tế chính là như vậy, một khi hoàn toàn buông đi gánh nặng trong tư tưởng thì quan hệ sẽ trở nên vô cùng đơn giản.
Bành Viễn Chinh muốn làm việc, Cố Khải Minh muốn chiến tích. Hai mục tiêu khác nhau nhưng thật ra là đồng nhất với nhau. Đơn giản chỉ là vấn đề con đường riêng, cách làm riêng mà thôi. Nhưng trong quan trường, cũng là một người rất nghiêm túc, nếu Bành Viễn Chinh đã thúc đẩy như vậy, vậy thì khi y tiếp nhận khu Kiến An, tất nhiên cũng phải đẩy mạnh biện pháp thi hành chính trị của Bành Viễn Chinh.
Là Chủ tịch quận, Cố Khải Minh chỉ có thể quán triệt chứng thực các công việc hành chính trong khuôn khổ chính sách cùng chuyên môn, quyền lực vận tác của mình. Cố Khải Minh cũng dần dần tiếp nhận sự thật. Và khi tiếp nhận sự thật rồi, nếu y cũng có sự chuyển hóa, Bành Viễn Chinh cũng tương ứng đáp lại. Trong những công việc của UBND quận, Bành Viễn Chinh rất ít khi nhúng tay. Hết thảy đều tạo điều kiện cho Cố Khải Minh phát huy.
Đương nhiên, đây tương đối mà nói thì cũng có hạn độ.
Chủ quản Đảng chính chung sức hợp tác ăn ý, ở một ý nghĩa nào đó đã nói lên trạng thái quan trường ở khu Kiến An. Bởi vì hai vị chủ quản không có tranh quyền đoạt lợi, bên trong nội các chính quyền khu Tân An cũng dần dần an định đoàn kết, cao thấp một lòng. Các hạng mục công tác, hạng mục sự nghiệp đều phát triển.
Năm 1996, tổng giá trị quốc dân của khu Kiến An so với năm trước phát triển rất lớn, lại một lần nữa đứng hành thứ nhất trong các khu huyện toàn tỉnh. Bắt đầu từ tết Nguyên Đán năm 1997, Bành Viễn Chinh giảm dần tốc độ thu hút đầu tư và đẩy mạnh xây dựng hạng mục, mà chuyển qua thúc đẩy tiến trình đô thị hóa, lợi dụng tài lực tràn đầy để phục vụ cuộc sống người dân.
Hắn đầu tư hai chục triệu xây dựng trường trung học Kiến An mới; đầu tư mười sáu triệu xây dựng thêm bệnh viện khu, đầu tư chín triệu xây dựng ba công trình công cộng xanh hóa trong nội thành quận. Đồng thời đem công viên của huyện Lân ban đầu trở thành một quảng trường giải trí lớn nhất thành phố. Ba tuyến cầu vượt trong nội thành khu cũng đã trở thành một sự kiện xây dựng quan trọng trong năm 1997.
Bành Viễn Chinh không chỉ một lần trong những đại hội nhỏ nhấn mạnh. Nếu như nói ba năm 94,95,96 là ba năm mà khu Kiến An phát triển kinh tế, tăng cường thực lực cải cách, thì ba năm 97,98,99 kế tiếp chính là ba năm xây dựng sự nghiệp công cộng và phúc lợi.
Dưới sự chủ đạo của Bành Viễn Chinh, trong chính sách cho phép, hắn đã tiến hành cải tiến chế độ khám chữa bệnh. Bành Viễn Chinh gọi nó là cải tiến chứ không phải cải cách. Bởi vì nước sâu trong khu rất nhiều, rất nhiều thứ, mặc dù hắn là Bí thư Thành ủy cũng không thể đụng vào.
Khu Kiến An đã trở thành một khu đầu tiên trong toàn tỉnh thi hành biện pháp trợ cấp khám chữa bệnh cho những người dân nghèo khó. Nhật báo Giang Bắc đã dành ra hẳn cả một trang đưa tin về hệ thống phục vụ khám chữa bệnh mới và những chế độ có liên quan của khu Kiến An.
Tháng 9 năm 1997, đại hội lần thứ mười lăm ở Bắc Kinh long trọng khai mạch.
Những ngày này, tâm tình của Bành Viễn Chinh rất phức tạp. Trong đại hội lần này, ông nội của hắn Phùng lão sẽ rời khỏi cương vị lãnh đạo. Đại hội sẽ bầu ra cơ chế lãnh đạo mới, thực hiện mới cũ luân phiên quá độ hòa bình trong quyền lực trung tâm cùa nước cộng hòa.
Phùng lão lui ra, trong nhật báo Tân An đang công báo của đại hội và những tin tức có liên quan, Bành Viễn Chinh trong danh sách Ủy viên Bộ chính trị trung tương phát hiện tên của Phùng Bá Đào. .
Bành Viễn Chinh hai mắt tỏa sáng. Phùng Bá Đào trước kia là Ủy viên dự khuyết của Bộ Chính trị. Lúc này đây tiến vào hàng ngũ ủy viên, hiển nhiên là quyền lực của ông đã tiến lên thêm một bậc. Dựa theo phán đoán, Bành Viễn Chinh cảm thấy bác cả vào đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc vào tháng ba năm tới sẽ có thể được thăng lên làm Phó thủ tướng nội các chính phủ.
Bành Viễn Chinh vốn muốn gọi điện thoại về nhà, nhưng nghĩ lại thôi. Nếu Phùng Bá Đào không nói chuyện này thì hắn không cần phải đề cập tới.
Bành Viễn Chinh đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.
Từ nay về sau, thời đại của Phùng lão đã trở thành lịch sử. Đương nhiên, ai cũng không dám khinh thường vị lão tướng quyền uy một thời này. Ít nhất trong vòng năm năm, ảnh hưởng của ông cụ đối với Bộ Nội vụ vẫn còn rất lớn.
Thời gian cực nhanh, nháy mắt đã tới năm 1999.
Đối với Bành Viễn Chinh mà nói, ba năm này và quá khứ so sánh với nhau cũng chẳng có gì khác biệt quá lớn. Hắn vẫn bận rộn với những công việc chính vụ, xử lý quán triệt chứng thực các hạng mục công tác. Khu Kiến An giống như một con thuyền theo gió vượt sóng trên con biển rộng. Mà người cầm lái chính là Bành Viễn Chinh.
Năm 1991 hắn tái sinh, rồi sau đó tiến nhập vào quan trường. Suốt tám năm qua, hắn từ một tiểu quan, trở thành một Ủy viên thường vụ cấp Phó giám đốc sở, chủ quản một phương, quyền thế hiển hách, chiến tích văn hoa, quan thanh truyền bá bốn phương. Trong vị trí xếp hạng Ủy viên thường vụ Thành ủy cũng nhảy lên ba bậc, xếp vị trí thứ năm.
Đương nhiên, trong ba năm này, Phùng Thiến Như đã không còn làm Phó chủ tịch tập đoàn Hoa Vũ nữa, chỉ còn lưu lại thân phận Thành viên Hội đồng quản trị và đại cổ đông của tập đoàn. Cô đến Tân An công tác, dạy học khoa lịch sử của trường đại học Giang Bắc. Ban đầu là giáo viên, sau được thăng lên làm Phó giáo sư.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vnĐây là Phùng lão an bài. Bành Viễn Chinh là người mà Phùng lão ký thác kỳ vọng, ra sức bồi dưỡng. Khi Bành Viễn Chinh đã tiến nhập đến một trạng thái nhất định, Phùng Thiến Như là vợ hắn, không thích hợp xuất hiện trong lĩnh vực kinh doanh.
Hơn nữa, Phùng Thiến Như đã tích lũy của cải cũng đủ cho Phùng gia chi phí trong nhiều năm. Mà cô vẫn còn bảo lưu cổ phần của công ty. Hàng năm nhận lấy tiền cổ đông cũng là một con số lớn rồi.
Ngoài dự kiến chính là Hầu Khinh Trần đột nhiên rời khỏi Tân An. Sau này Bành Viễn Chinh nghe nói, cô tiếp nhận chức vụ của Phùng Thiến Như, trở thành Phó tổng giám đốc, thành viên Hội đồng quản trị, Chủ tịch khu Á Châu và Trung Quốc, thay thế Phùng Thiến Như nắm trong tay thị trường trong nước và của Châu Á. Đồng thời, cũng là người phát ngôn của Hầu gia và Phùng gia trong tập đoàn.
Hầu Khinh Trần khi nào cùng Phùng Thiến Như đạt thành một sự ăn ý như vậy thì Bành Viễn Chinh không thể hiểu hết, cũng không thể hỏi đến.
Hai đứa bé sinh đôi được Phùng lão thái thái giữ lại ở thủ đô. Năm nay đã lên lớp một.
Mẹ con Tần Phượng thì định cư tại Singapore. Có một lần, Bành Viễn Chinh dẫn đoàn khảo sát kinh tế thành phố đến Singapore một lần thì gặp được mẹ con Tần Phượng. Đứa con của Tần Phượng gọi là Bành Diệu Khôn. Sau này, Tần Phượng cũng lặng lẽ dẫn Tiểu Diệu Khôn trở về nước gặp Bành Viễn Chinh mấy lần.
Một ngày tháng 12, gió lạnh gào thét. Phùng Thiến Như không có tiết dạy, còn Bành Viễn Chinh thì có chút không khỏe trong người nên không đi làm.
Phùng Thiến Như mỉm cười, bưng một tách cà phê nóng, đặt lên trên bàn trong phòng khách, nhìn Bành Viễn Chinh đang nằm trên ghế salon xem TV, dịu dàng nói:
- Viễn Chinh, mau uống tách cà phê nóng cho ấm bụng.
Bành Viễn Chinh ngồi dậy, bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, đột nhiên ngẩng đầu cười nói:
- Thiến Như, anh nghe nói trường học của em muốn chuyển đến tỉnh?
- Đúng vậy, cũng là có nhắc đến chuyện này. Nhưng cuối cùng vẫn chưa xác định. Em nghe nói là Hiệu trưởng Trương hướng tỉnh đề xuất. Trường Đại học Giang Bắc ở Tân An là một trường đại học có thương hiệu ở tỉnh Giang Bắc, cho nên nhờ tỉnh cấp đất và tài chính, ở tỉnh xây dựng một trường đại học mới. Trước mắt thì tỉnh vẫn còn đang nghiên cứu.
Phùng Thiến Như cười nói.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, cười lạnh nói:
- Trương Thành Khoan này rõ ràng là muốn tống tiền thành phố. Ông ta một thời gian ngắn trước đó đã đề xuất với Bí thư Chu, yêu cầu thành phố xuất tiền giúp trường đại học Giang Bắc bắt đầu từ con số không. Bí thư Chu nói muốn nghiên cứu một chút, ông ta liền không cao hứng. Hai ngày nay đang tranh thủ hướng lên tỉnh.
Bành Viễn Chinh nói:
- Trương Thành Khoan là Bí thư Đảng ủy đại học Giang Bắc, hiệu trưởng cấp thứ trưởng. Từ lúc ông ta nhậm chức, trường đại học Giang Bắc bắt đầu xây dựng rầm rộ.
Ông ta đã nhìn trúng một khu đất phía tây ngoại ô khu Kiến An. Muốn thành phố trợ giúp năm ngàn mẫu để trường đại học Giang Bắc xây dựng khu dạy học mới. Bí thư Thành ủy Chu Tích Thuấn không dám đắc tội với nhân vật số một trường đại học trọng điểm của tỉnh, liền kết nối với một số Ủy viên thường vụ. Những người khác thì không có ý kiến, nhưng Bành Viễn Chinh thì lại mãnh liệt phản đối.
Bởi vì mảnh đất mà Trương Thành Khoan nhìn trúng toàn bộ đều là đất ruộng. Bành Viễn Chinh từ đầu đến cuối kiên quyết phản đối. Ruộng là mạch máu của quốc gia, chiếm một khối liền ít đi một khối. Không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên mở ra lỗ hổng này.
Phùng Thiến Như cười rộ lên:
- Viễn Chinh, em nghe nói, khối đất mà Hiệu trưởng Trương nhìn trúng thì anh lại phản đối kịch liệt. Hai ngày trước, Hiệu trưởng Trương còn tìm em nói chuyện, bảo anh thổi gió bên gối, giúp trường học tranh thủ điều tốt.
Bành Viễn Chinh nhướng mày:
- Thiến Như, đó là một mảnh đất ruộng lớn. Năm ngàn mẫu ruộng bị chiếm dụng, không chỉ trái với chính sách quốc gia, mà còn có thể làm mất đi cơm ăn cho hậu thế sau này. Anh không thể đưa ra quyết sách hại nước hại dân như thế được. Tuyệt đối không được. Chỉ cần anh còn là Bí thư quận ủy khu Kiến An, anh sẽ kiên quyết phản đối.
Phùng Thiến Như biết rõ chồng mình là người rất có nguyên tắc và tầm nhìn lâu dài. Nếu bảo anh ấy nhượng bộ, trên căn bản là không thể nào. Phùng Thiến Như thở dài, muốn nói cái gì đó thì chuông điện thoại vang lên. Cô liền đứng dậy qua nghe điện thoại.
- Alo, xin hỏi ai vậy?
- Giáo sư Phùng, tôi là Tiểu Hầu của văn phòng Thành ủy. Bí thư Bành có ở nhà không?
- Có, anh chờ máy nhé!
Phùng Thiến Như đưa điện thoại cho Bành Viễn Chinh.
- Vâng, tôi Bành Viễn Chinh nghe đây.
- Chào anh, Bí thư Bành. Tôi xin thông báo cho anh biết, hai giờ chiều nay, ở tỉnh đến thành phố sẽ điều chỉnh bộ máy, mời dự họp các ban ngành. Xin mời anh đến tham gia.
Bành Viễn Chinh đã sớm biết việc này, liền đồng ý ngay:
- Vâng, tôi biết rồi.
Lãnh đạo ban Tổ chức Tỉnh ủy đã tìm hắn nói chuyện qua. Bí thư Thành ủy Chu Tích Thuấn năm nay sẽ hết nhiệm kỳ, chiến tích không tệ, sắp rời khỏi Tân An đến đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố một thành phố khác trong tỉnh. Còn Chủ tịch thành phố Tạ Kiến Quân thì đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy của Chu Tích Thuấn. Về phần ai sẽ đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố thì tạm thời chưa có xác định.
Bành Viễn Chinh được đề bạt lên làm Phó bí tư Thành ủy, tiếp tục kiêm nhiệm chức Bí thư Quận ủy khu Tân An. Tuy nhiên, điều này có ý nghĩ trong tương lai sẽ đưa Bành Viễn Chinh lên cương vị Chủ tịch thành phố.
Buổi chiều, đại hội diễn ra. Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Trương đã đến thành phố tuyên bố quyết định bổ nhiệm. Chu Tích Thuấn rời đi, bổ nhiệm Tạ Kiến Quân làm Bí thư Thành ủy thành phố Tân An, tạm thời chủ trì công tác chính trị của thành phố. Bổ nhiệm Bành Viễn Chinh làm Phó bí thư Thành ủy, Ủy viên thường vụ Thành ủy, xếp hạng sau Hàn Duy, đứng vị trí thứ ba.
Mục đích thứ hai, Thành ủy đối với bộ máy khu Kiến An cũng điều chỉnh lại. Ba trở lý Chủ tịch quận Vương Hạo, Mã Thiên Quân và Vi Minh Hiên trở thành Phó chủ tịch quận. Phó chủ tịch Ninh Hiểu Linh, Tôn Thắng Tuấn điều nhiệm đến khu Tân An. Phó chủ tịch quận Nghiêm Hoa thăng lê làm Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng, Bí thư Đảng ủy, giải quyết xong cấp chính huyện.
Hoắc Quang Minh đảm nhiệm chức Chánh văn phòng UBND quận, kiêm thành viên tổ Đảng. Điền Minh đảm nhiệm chức trợ lý Chủ tịch huyện, cũng giải quyết xong cấp phó huyện.
Lý Tuyết Yến thì tiếp nhận chức Ủy viên thường vụ quận ủy, Chánh văn phòng quận ủy của Mạc Xuất Hải.
Mạc Xuất Hải thì thăng làm Phó trưởng ban thư ký Thành ủy.