Cao Quan

Chương 634: Đàm phán không thành





Ăn cơm xong, Bành Viễn Chinh cùng Phùng Thiến Như đi chợ. Hắn bận rộn công vụ, khó có được lúc thanh nhàn, hôm nay có lẽ là lần đầu đi dạo phố mua sắm với Phùng Thiến Như. Phùng Thiến Như tâm trạng vui vẻ, mua lỉnh kỉnh bao lớn bao nhỏ, dĩ nhiên đa số là quần áo và đồ trang điểm. Phụ nữ mà, chỉ thích những thứ này.
Trong lúc Phùng Thiến Như thử quần áo, Bành Viễn Chinh gọi điện cho văn phòng Thành ủy, để văn phòng Thành ủy đứng ra liên hệ với văn phòng đại học Giang Bắc, hắn muốn đại diện cho Thành ủy Tân An gặp mặt hiệu trưởng đại học Giang Bắc Trương Thành Khoa.
Ba giờ chiều.
Phùng Thiến Như và Bành Viễn Chinh uống cà phê trong quán "Ngạn Thượng" gần trường Đại học Giang Bắc. Chiều nay Phùng Thiến Như không có tiết, biết chồng sắp đi gặp lãnh đạo trường, liền theo Bành Viễn Chinh thư giãn chốc lát.
Điện thoại di động chợt vang lên, Bành Viễn Chinh để ly cà phê trong tay xuống, nhận điện thoại.
- Ai vậy? Tôi là Bành Viễn Chinh.
- Bí thư Bành, tôi là lão Hoành ở văn phòng Thành ủy. Theo chỉ thị của lãnh đạo, chúng tôi đã liên hệ với văn phòng Đại học Giang Bắc, nhưng họ nói hiệu trưởng Trương đã đi Thủ đô họp, phân công Phó bí thư Đảng ủy Tiêu Niên Khoa tiếp ngài.
- Ồ, tốt lắm, tôi biết rồi,
Bành Viễn Chinh nhướng này, liền cúp điện thoại.
- Trương Thành Khoan không ở trường?
Bành Viễn Chinh nhìn vợ, hỏi. Đọc Truyện Online Tại https://trumtruyen.vn
Phùng Thiến Như cười hì hì:
- Đây là hiệu trưởng Trương không muốn gặp anh, sáng nay em còn gặp ông ấy.
Bành Viễn Chinh cười:
- Vị hiệu trưởng họ Trương này quá kiểu cách, quá phô trương, nghĩ rằng phái Phó bí thư tiếp anh, là đã vinh dự cho anh lắm rồi.
Phùng Thiến Như mỉm cười.
Theo cấp bậc hành chính của Đại học Giang Bắc, một cấp phó như Phó bí thư Đảng ủy là cán bộ cấp sở, phái Phó bí thư tiếp Bành Viễn Chinh, Trương Thành Khoan cảm thấy là đã nể mặt rồi, Bành Viễn Chinh đoán như vậy cũng không sai.

Hai giờ rưỡi chiều, Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Lâm Hòa, Cục trưởng Cục giáo dục thành phố Mao Thủ Lâm, Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng thành phố Nghiêm Hoa, Phó Chủ tịch quận
Kiến An Vương Hạo, cùng với các cán bộ ngành liên quan, một nhóm hơn mười người chờ Bành Viễn Chinh trước cổng trường Đại học Giang Bắc.
Gió Bắc gào thét, trên trời sương khói mù mịt, đám người Lâm Hòa xuống xe, co ro trong áo khoác, đứng chờ, thấy hai vợ chồng Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như mỉm cười đi tới từ con đường đối diện, vội vàng ra nghênh đón.
- Bí thư Bành.
- Giáo sư Phùng.
Mội người tươi cười, rối rít chào hỏi.
Phùng Thiến Như gật đầu chào mọi người, chủ động đi trước vào trường. Sau đó Bành Viễn Chinh dẫn theo một đám cán bộ cấp dưới, lên xe chạy thẳng tới văn phòng của trường Đại học Giang Bắc.
Hai nhân viên của Đại học Giang Bắc ở dưới lầu nghênh đón, dẫn theo đoàn của Bành Viễn Chinh lên lầu ba, vào phòng họp.
Phó bí thư Đảng ủy Đại học Giang Bắc Tiêu Niên Khoa đứng trước cửa phòng hội nghị, Bành Viễn Chinh mỉm cười bước tới:
- Bí thư Tiêu, xin chào!
Hai người từng gặp mặt một lần ở một hội nghị của thành phố. Tiêu Niên Khoa cười ha hả, niềm nở bắt tay Bành Viễn Chinh:
- Hoan nghênh Bí thư Tiểu Bành! Cũng hoan nghênh các đồng chí ở thành phố!
- Bí thư Tiêu, vị này là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Lâm Hòa. Vị này là Cục trưởng Cục Giáo dục Mao Thủ Lâm. Vị này là Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng thành phố Nghiêm Hoa, vị này là Phó chủ tịch quận Vương Hạo…
Bành Viễn Chinh thay mọi người giới thiệu, đám Lâm Hòa lần lượt bắt tay Tiêu Niên Khoa.
Tiêu Niên Khoa thoạt trông có vẻ ôn hòa, trên thực tế là hết sức cứng rắn. Dĩ nhiên, thái độ cứng rắn này là do Trương Thành Khoan gợi ý trước.
Vấn đề trọng điểm mà đôi bên thương lượng là đất và tiền.
Về đất, trường Đại học Giang Bắc muốn có năm ngàn mẫu đất ruộng ở ngoại ô phía tây quận Kiến An, nghe nói còn tìm thầy phong thủy xem địa thế, yêu cầu thành phố chuyển giao chính thức.
Đại học Giang Bắc muốn có đất, nhưng không muốn trả phí thuê đất.
Về tiền, Đại học Giang Bắc muốn tài chính thành phố Tân An cấp một khoản tiền hỗ trợ, lấy quỹ dành cho ngành giáo dục rót vào. Sau đó, Đại học Giang Bắc lại tranh thủ một khoản tiền của tỉnh, từ đó thực hiện mục tiêu xây dựng khu trường mới theo kiểu "tay không bắt giặc".
Đây không phải là khoản tiền mấy triệu, mà là mấy chục triệu cho tới hàng trăm triệu.
Càng nghe người của trường Đại học Giang Bắc giới thiệu tình hình, trên thực tế cũng là đại diện cho trường đưa ra điều kiện, sắc mặt Bành Viễn Chinh càng khó coi.
Hắn cảm thấy Đại học Giang Bắc thực sự quá tham lam, vừa muốn có đất, lại muốn có tiền, khác nào bảo thành phố chu cấp tất cả, còn họ chỉ ngồi mà hưởng,
- Bí thư Tiểu Bành, đây là yêu cầu có tính nguyên tắc của chúng tôi. Qua thận trọng nghiên cứu và suy nghĩ, để bảo đảm trường phát triển lâu dài và thái độ tích cực hợp tác của thành phố Tân An, chúng tôi sẵn sàng hợp tác với phía thành phố. Mặc dù hai thành phố khác trong tỉnh cũng đưa ra những điều kiện ưu đãi, nhưng chúng tôi ở thành phố Tân An mười mấy năm, cũng có tình cảm sâu sắc đối với mảnh đất này, nếu như có thể, chúng tôi sẵn sàng ở lại.
Giọng Tiêu Niên Khoa tuy rất nhã nhặn, nhưng ý tại ngôn ngoại rất rõ ràng: đây chính là tối hậu thư. Các người không đáp ứng ư? Chúng tôi sẽ chuyển đi, làm lại từ đầu.
Bành Viễn Chinh nhìn Tiêu Niên Khoa, thở dài một cái.
Mặc dù trong lòng hắn rất căm tức, nhưng mặt không đổi sắc, lớn tiếng nói:
- Bí thư Tiêu, các đồng chí ở Đại học Giang Bắc, thành ý của thành phố chúng tôi, hẳn là các vị cũng nhìn thấy. Tôi được Bí thư Thành ủy Tạ ủy thác, dẫn theo các đồng chí chịu trách nhiệm có liên quan, đặc biệt tới Đại học Giang Bắc, thương lượng với các vị. Trước khi tôi đến, Bí thư Tạ có dặn dò tôi, chúng ta là Đảng ủy, chính phủ, phải suy xét đến việc Đại học Giang Bắc đã có cống hiến vô cùng to lớn trong mười mấy năm qua đối với giáo dục và văn hóa của thành phố, phải cố gắng tối đa ủng hộ việc xây dựng khu đại học mới, cần người cho người, cần tiền, cấp tiền.
Nhưng, dù sao chúng tôi cũng là Đảng ủy, chính quyền, không phải nhà tư bản lớn, chuyện trái với chính sách chúng tôi không thể làm, chuyện mà quần chúng nhân dân không đồng ý, chúng tôi cũng không thể làm.
Bành Viễn Chinh trầm giọng nói, nói tiếp:
- Yêu cầu của trường về đất, cũng không thành vấn đề, nhưng không thể chiếm dụng đất cày ruộng. Hôm nay, ở đây, tôi xác định rõ ràng, bất kỳ khu đất tương ứng nào của quận Kiến An, chỉ cần không phải đất ruộng, các vị có thể tùy ý lựa chọn!
Về phần tiền, thành phố nhất định sẽ rót vào một phần. Nhưng khoản tiền mà các vi đưa ra, là quá lớn, vượt xa khả năng của thành phố. Về điểm này, kính xin Bí thư Tiêu và các đồng chí thông cảm một chút.
Nghe Bành Viễn Chinh nói như vậy, dù không hài lòng, Tiêu Niên Khoa vẫn ung dung mỉm cười:
- Bí thư Tiểu Bành, đất ruộng thì không thể chiếm dụng sao? Chúng ta không thể làm việc cứng nhắc như vậy được, phải linh hoạt ứng biến một chút. Hai năm qua, để xây dựng kinh tế, chuyện các nơi chiếm dụng đất ruộng còn ít hay sao? Về phần tiền, theo chúng tôi biết, hai năm qua, tài chính thành phố tăng rất mạnh, hoàn toàn có thể lấy ra chút tiền để giúp chúng tôi mà!
Đây không phải là vấn đề khả năng, mà là vấn đề về cách nhìn!
Tiêu Niên Khoa nhấn mạnh.
Bành Viễn Chinh đối đáp không khoan nhượng:
- Chỗ khác tôi không rõ lắm, nhưng ở quận Kiến An, thì dù chỉ là một mét vuông đất ruộng, cũng không được đụng vào!
Sắc mặt Tiêu Niên Khoa trầm xuống, khoát tay áo:
- Nếu Bí thư Tiểu Bành nói như vậy, vậy thì chúng tôi không còn gì để nói.
Đây là nguyên tắc của chúng tôi, cũng là điểm mấu chốt mà Hiệu trưởng Trương đã nói rõ, chúng tôi hy vọng Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố suy xét kỹ. Bí thư Tiểu Bành, xin đừng vội trả lời chắc chắn, hãy trở về báo cáo với Bí thư Tạ, rồi đưa ra kết luận cũng không muộn.
Bành Viễn Chinh khẽ mỉm cười, đứng lên nói:
- Bí thư Tiêu, thật ra thì đây cũng là nguyên tắc và điểm mấu chốt của thành phố, chúng tôi cũng xin Đảng ủy Đại học Giang Bắc nghiêm túc nghiên cứu, thông cảm cho sự khó xử của chúng tôi. Được rồi, sẽ không quấy rầy lãnh đạo của trường nữa, chúng tôi xin cáo từ!
Bành Viễn Chinh bước tới lạnh nhạt bắt tay từ biệt Tiêu Niên Khoa, rồi dẫn đám Lâm Hòa rời đi.

Như vậy là lần đàm phán này đã không thành. Trong lúc xuống lầu, Lâm Hòa nhìn hơi bối rối nhìn Bành Viễn Chinh, hạ giọng nói:
- Bí thư Bành, hay là để tôi và đồng chí Thủ Lâm ngầm tiếp xúc nói chuyện với họ?
Lý của Lâm Hòa là Bành Viễn Chinh từ chối quá nhanh, thái độ quá cứng rắn, nhưng y không dám nói rõ, chỉ có thể nói quanh co.
Bành Viễn Chinh liếc nhìn Lâm Hòa một cái, ánh mắt uy nghiêm. Lâm Hòa bối rối, theo phản xạ lui về phía sau, nửa bước, cúi đầu xuống.
- Không cần. Các anh yên tâm, chuyện này sẽ không đến mức đàm phán không thành. Nếu như họ nhất định muốn đi, cho dù chúng ta có cố gắng giữ lại, họ cũng sẽ được voi đòi tiên, sẽ không đạt được kết quả gì; mà mặt khác, nếu như họ không muốn đi, chúng ta giữ vững nguyên tắc, họ cũng phải nhượng bộ.
Bành Viễn Chinh nói xong, lập tức lên xe.
Mao Thủ Lâm thấy xe của Bành Viễn Chinh chạy đi, mới kéo kéo Lâm Hòa, nói:
- Lão Lâm à, anh thật là gan lớn, dám phản đối thẳng mặt lãnh đạo!
Lâm Hòa cười khổ:
- Rõ ràng thái độ của Bí thư Bành khác hẳn Bí thư Tạ…Bí thư Tạ nói, chỉ cần họ chịu ở lại, điều kiện gì cũng có thể chấp nhận…Nhưng Bí thư Bành lại…
Mao Thủ Lâm hừ một tiếng:
- Chuyện này là Bí thư Bành ra mặt đàm phán, chúng ta chẳng qua là tay sai cấp dưới, chớ nói lung tung!
Nói xong, Mao Thủ Lâm vội vã lên xe của mình rời đi.
Lâm Hòa là thân tín của Tạ Kiến Quân, chính vì vậy y dám thẳng mặt chất vấn Bành Viễn Chinh. Lâm Hòa đứng tại chỗ, trầm ngâm một lát, rồi cười lạnh một tiếng, cũng lên xe. Ở trên xe, y gọi điện thoại cho Tạ Kiến Quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.