Thái độ của Lôi Tiểu Phú làm Bành Viễn Chinh tức giận.
Nhưng dĩ nhiên Bành Viễn Chinh không thể vì vậy mà trở mặt với y. Hắn là Phó bí thư Thành ủy, nếu vì chuyện công mà xảy ra xung đột với một cán bộ cấp huyện, sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh và danh tiếng của hắn.
Nhưng cho tới bây giờ Bành Viễn Chinh luôn chỉ nhằm vào việc, không nhằm vào cá nhân. Chi cục y tế thành phố vì một chút tư tâm, trăm phương ngàn kế ngăn cản quận Kiến An xây bệnh viện, đồng thời còn cố nhét biên chế bệnh viện vào thành phố, để khuếch trương quyền lực của ngành mình, khiến Bành Viễn Chinh rất căm ghét.
Đọc Truyện Online Tại https://trumtruyen.vnBành Viễn Chinh im lặng cúp điện thoại, trầm ngâm.
Chi cục y tế thành phố không phê duyệt, việc xây dựng bệnh viện mới không thể tiến hành, nếu cứ làm, là vi phạm quy định, ngay cả hắn cũng không gánh nổi trách nhiệm lãnh đạo. Huống chi, sau khi bệnh viện xây xong, còn phải tiến hành bố trí đội ngũ y bác sĩ, không có sự phối hợp của Chi cục y tế thành phố là không xong.
Suy nghĩ một lúc, Bành Viễn Chinh gọi điện thoại cho Cố Khải Minh, bảo y lấy danh nghĩa Ủy ban nhân dân thành phố báo cáo cặn kẽ việc Ủy ban nhân dân quận Kiến An chuẩn bị xây dựng "Bệnh viện trung tâm quạn Kiến An", là một bệnh viện quy mô và chất lượng cao, đồng thời nhấn mạnh ý nghĩa quan trọng của bệnh viện mới này đối với việc khám chữa bệnh công của quận và cả thành phố trong vài năm sắp tới.
Sau đó Bành Viễn Chinh lại gọi điện cho Phó chủ tịch thành phố Lý, người được phân quản về văn hóa, giáo dục và y tế thành phố, trực tiếp trình bày vấn đề với y.
Nhưng, hiển nhiên là trước đó Lôi Tiểu Phú đã đạt được sự nhất trí với vị Phó chủ tịch thành phố Lý này. Vì vậy, thái độ của y cũng mập mờ không rõ ràng. Dĩ nhiên, ngoài miệng thì y tỏ ra rất nhún nhường, khách khí, nói sẽ nhất định thúc giục Chi cục y tế thành phố nhanh chóng tổ chức chuyên gia tiến hành luận chứng và giải quyết thủ tục.
Thái độ của Phó chủ tịch thành phố Lý nằm trong dự liệu của Bành Viễn Chinh. Hắn liền quyết định đi theo "tuyến trên", báo cáo nhanh cho Ủy ban nhân dân thành phố, rồi vài ngày nữa, trong hội nghị thường vụ Thành ủy, hắn sẽ đưa vấn đề này ra. Hắn không tin là vì một chuyện nhỏ như thế này, Tạ Kiến Quân sẽ làm căng với hắn.
…
Tiêu Niên Khoa trở về từ chỗ của Bành Viễn Chinh, trực tiếp báo cáo với Trương Thành Khoan. Mặc dù Trương Thành Khoan căm tức, nhưng không bộc lộ ra. Bởi vì y hiểu rất rõ, bây giờ kế hoạch dời Đại học Giang Bắc khỏi Tân An đã tan thành bọt nước, việc xây dựng trường đại học mới chỉ có thể dựa vào sự ủng hộ của thành phố Tân An. Nếu thành phố không hợp tác, không nhượng bộ, rất có thể kế hoạch này của y cũng không thể trở thành hiện thực.
Mà công tác trong giai đoạn tiền kỳ cho việc xây dựng trường mới, mở rộng chiêu sinh, đã hoàn thành. Nếu như bỏ dở nửa chừng, không chỉ không cách nào báo cáo với cấp trên, cũng không cách nào ăn nói với toàn bộ thầy trò nhà trường, còn có thể khiến thanh danh của y mất sạch.
Trương Thành Khoan do dự mấy lần, mới nhấc điện thoại lên gọi cho Bí thư Thành ủy Tân An Tạ Kiến Quân. Tạ Kiến Quân đang định ra ngoaoif, đột nhiên nhận được điện thoại của Trương Thành Khoan, thừa hiểu tại sao, cũng không mặn không nhạt nói chuyện với y một lúc.
Về vấn đề này, thái độ của Tạ Kiến Quân và Bành Viễn Chinh là nhất trí. Nói tóm lại, các mặt như đất đai, tài chính, chính sách ủng hộ đều không thành vấn đề, nhưng tất cả phải theo thủ tục, không thể vượt giới hạn mà thành phố có thể chấp nhận. Điều này hiển nhiên có sự chênh lệch lớn so với mong đợi của trường Đại học Giang Bắc, chủ yếu là về tiền.
Trương Thành Khoan hy vọng có thể tranh thủ ở thành phố Tân An một khoản tiền lớn để khởi công công trình, nhưng thành phố chỉ chi một khoản tượng trưng, cùng lắm là tiến hành hỗ trợ trường tìm nguồn tài chính đầu tư.
Trương Thành Khoan không nhận được điều mình mong muốn từ Tạ Kiến Quân, trong lòng hết sức buồn phiền. Y cáu kỉnh một lúc lâu trong phòng làm việc, cuối cùng bất đắc dĩ hạ thấp "tiêu chuẩn" của mình.
Tiêu Niên Khoa lo lắng đi vào phòng làm việc của Trương Thành Khoan. Trương Thành Khoan trầm mặt phất tay một cái, nói:
- Đồng chí Niên Khoa, tôi đã liên hệ và trao đổi ý kiến với lãnh đạo chủ yếu của Thành ủy, khó khăn của địa phương là không nhỏ, năng lực tài chính cũng có hạn, chúng ta cũng không thể tạo thêm áp lực cho thành phố. Như vậy đi, anh lập tức thành lập tổ trù bị công tác xây dựng trường mới, do anh và đồng chí Liên Hoa làm tổ trưởng và tổ phó, hai người liên hệ và phối hợp với phía thành phố, tranh thủ sớm khởi công!
Bây giờ đã là tháng 3, chúng ta phải tranh thủ hè năm 2001 tiến hành chiêu sinh, bây giờ thời gian đã tương đối khẩn trương, tôi hy vọng có thể thấy công việc được triển khai thực chất, chứ không chỉ dừng lại trên giấy và trên đầu lưỡi.
Tiêu Niên Khoa ngẩn ra, nói:
- Hiểu trưởng Trương, ý của ngài là…
Trương Thành Khoan hơi căm tức liếc Tiêu Niên Khoa một cái, nói:
- Đất thì tùy nơi thích hợp mà chọn, về tiền, thành phố ủng hộ một phần, chúng ta tự xoay xở một phần, sau đó tranh thủ một phần từ cấp trên, còn thiếu thì tiến hành tìm nguồn đầu tư, tranh thủ vay ngân hàng.
Tiêu Niên Khoa chợt hiểu ra, thì ra Trương Thành Khoan chịu thỏa hiệp.
Nhưng y không dám biểu lộ bất kỳ điều gì trên nét mặt, chỉ có thể liên tục gật đầu nhận lệnh, xoay người rời đi.
…
Phó chủ tịch thành phố Lý nhìn bản báo cáo xin xây dựng bệnh viện mới của Ủy ban nhân dân quận Kiên An trên bàn làm việc của mình, vẻ mặt rất khó coi.
Quận Kiến An muốn xây bệnh viện, thông báo cho thành phố, Lôi Tiểu Phú đến báo cho y, hai người cảm thấy có thể "đè" một chút, tranh thủ đưa bệnh viện này về thành phố quản lý, về phần "quyền sở hữu" thì vẫn là của quận.
Hai người cho rằng như vậy là không tệ, nhưng làm sao quận Kiến An có thể đồng ý? Như thế chẳng khác nào một người họ Vương chẳng hạn, bỏ tiền ra mua một căn nhà nhỏ, sau đó tuy quyền sở hữu vẫn thuộc về họ Vương, nhưng quyền cư ngụ trong căn nhà đó lại thuộc về người khác?!
Bởi vậy, hai người bọn họ bèn ngăn cản việc giải quyết thủ tục cho quận. Thứ nhất họ không ngờ là Bành Viễn Chinh lại ra mặt vì một chuyện nhỏ như vậy; thứ hai, họ càng không ngờ là Bành Viễn Chinh phản ứng quá nhanh, hành động quá nhanh, không như bình thường.
Sau khi nhận được báo cáo của quận Kiến An, dĩ nhiên Phó chủ tịch thành phố Lý không phúc đáp, thuận tay đặt ở bàn làm việc. Nhưng chẳng ngờ, vào ngày thứ ba, sau khi đã gửi báo cáo lên thành phố, Bành Viễn Chinh đưa vấn đề này ra hội nghị thường vụ Thành ủy.
Lần này Bí thư Thành ủy Tạ Kiến Quân tỏ ý tán thành, nói đây là một chuyện tốt, tạo phúc cho nhân dân, yêu cầu Chi cục y tế thành phố phối hợp thực hiện. Ở Tân An, lời của Tạ Kiến Quân là quyết sách cuối cùng, Phó chủ tịch thành phố Lý chỉ có thể tuyệt đối làm theo lệnh.
Dĩ nhiên Lôi Tiểu Phú cũng không dám cãi lời, tuy nhiên làm thì làm, phối hợp thì phối hợp, nhưng trong lòng không thoải mái, người của Chi cục y tế thành phố làm việc rất lề mề, hiệu suất công tác không cao.
…
Ngày Quốc tế Phụ nữ 8 tháng 3, Bành Viễn Chinh đại diện Thành ủy tham dự đại hội Hội liên hiệp phụ nữ thành phố, phát biểu năm phút đồng hồ.
Xế chiều, trên bản báo cáo xây dựng mới trường đại học của Đại học Giang Bắc, hắn phê ý kiến và ký tên: "Đồng ý. Kính trình Bí thư Thành ủy Tạ thẩm duyệt, đồng thời cũng chuyển đến lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố xét duyệt. Bành Viễn Chinh. Ngày 8 tháng 3 năm 2000".
Trải quá một cuộc "dằng co" với thành phố, rốt cuộc Đại học Giang Bắc vẫn phải chọn một khu đất ở ngoại ô phía bắc quận Kiến An, chủ yếu là đất dành cho công nghiệp, nhưng cũng có mười mấy hộ dân xung quanh phải dời đi nơi khác.
Đối với công việc này, ngành địa chính xây dựng quận, thành phố cũng rất phối hợp. Dù sao, lãnh đạo chủ yếu của Thành ủy là Tạ Kiến Quân và Bành Viễn Chinh đã tỏ thái độ rõ ràng, cấp dưới cũng không dám trì hoãn.
Tối hôm đó, Bành Viễn Chinh nhận được điện thoại của Ban Tổ chức Tỉnh ủy thông báo, yêu cầu hắn mười giờ sáng mai đến Ban Tổ chức Tỉnh ủy, để Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy Lâm Đại Chí tiến hành tổ chức nói chuyện với hắn. Như thế, việc hắn trở thành Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Tân An đã được xác định.
Về đến nhà, nghe trong bếp có tiếng động, Bành Viễn Chinh biết là Phùng Thiến Như đang nấu cơm, bèn đổi dép, thay quần áo, từ từ đi vào, cười hi hì nói:
- Bà xã đại nhân, tói nay có món gì ngon không?
Phùng Thiến Như đã sớm nghe được động tĩnh của hắn, cũng không quay đầu lại, tiếp tục chăm chú làm món ăn:
- Canh bí đao hầm xương, măng xào, rau trộn dưa chuột. Ông xã, anh giúp em bày chén bát, mình ăn cơm.
Bành Viễn Chinh đáp ứng nhưng không đi ngay, hắn tựa vào khung cửa, nhẹ nhàng nói:
- Thiến Như, anh vừa mới nhận được thông báo của Ban Tổ chức Tỉnh ủy, sáng ngày mai, Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy Lâm gọi anh lên nói chuyện, chắc là chuyện anh lên làm Chủ tịch thành phố.
- Làm Chủ tịch thành phố ư? Chủ tịch thành phố Bành đại nhân, sau này tiểu nữ là phu nhân của Chủ tịch thành phố?
Phùng Thiến Như đùa một câu, quay lại cười nói:
- Ông xã, em cũng có chuyện này muốn nói với anh. Đảng ủy trường tìm em nói chuyện, bảo là muốn đề bạt em làm Phó chủ tịch Công đoàn trường, anh nói em có nên làm không?
Bành Viễn Chinh kinh ngạc:
- Phó chủ tịch Công đoàn? Cương vị tương đương cán bộ cấp huyện? Ngay cả cương vị cấp phòng em còn chưa có, đột nhiên đề bạt làm cán bộ cấp huyện, có thích hợp không vậy? Huống chi em không phải là Đảng viên, công tác ở một bộ phận Đảng quần chúng như vậy cũng không thích hợp…
Phùng Thiến Như cười khanh khách:
- Em cũng thấy tức cười đây, nhưng họ tìm em, em phải như thế nào?
Người có xuất thân và và thân phận như Phùng Thiến Như, làm sao để tâm tới một cương vị cán bộ cấp huyện, chẳng qua là lãnh đạo trường nói lên ý kiến của Đảng ủy, cô cũng không thể một mực từ chối.
Sở dĩ cô ở lại Đại học Giang Bắc công tác, đơn giản là để chăm sóc Bành Viễn Chinh, đối với cô mà nói, đó chỉ là một công tác cho qua thời gian mà thôi.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một lát, nhẹ nhàng nói:
- Thiến Như, anh cảm thấy em không thích hợp với công việc quản lý hành chính, thay vì ngồi trong phòng làm việc ở cơ quan, thà đi dạy học còn hơn. Dĩ nhiên, đây là công việc của em, em tự quyết định, anh chỉ góp ý thế thôi.
Phùng Thiến Như cười hì hì:
- Ngày mai em sẽ từ chối. Đối với công tác này, em không có hứng thú, để họ giao công tác này cho người thích hợp. Có bao nhiêu người đang dõi mắt ngó chừng cương vị ấy đấy, việc gì em lại đi làm người ác, giành mất của họ?