Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1051:




Tuy nói từ khi Tiêu Dạ Bạch xảy ra chuyện, việc làm ăn của nhà họ Tiêu thành phố Tuyên đều do Tiêu Thập Nương xử lý, nhưng muốn lấy ra năm tỷ một lần, bà ta có thể quyết định được sao?
Lý Dục Thần đang muốn nói chuyện, Tiêu Thập Nương lại giống như biết anh muốn nói gì, mỉm cười khoát tay với anh, nói: “Thần Thần, hôm nay tôi lấy thân phận một người chị tới tham gia lễ đính hôn của cậu, tôi rất vui. Cậu yên tâm, khoản đầu tư này, tôi hoàn toàn có thể làm chủ. Cho dù bố tôi ở chỗ này, nhất định ông ấy cũng sẽ làm như vậy. Trước khi đến, ông ấy đã nói, chỉ cần cậu cần, nhà họ Tiêu chúng tôi có thể cống hiến hết sức lực. Năm tỷ này, thậm chí tôi có thể không cần một chút cổ phần nào cả”.
Trong lòng Lý Dục Thần có chút cảm động, cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ cảm động gọi một tiếng: “Chị!”
Lang Dụ Văn nói: “Vẫn nên lấy cổ phần thì hơn, tôi sẽ ghi nhớ trước, nhà họ Tiêu thành phố Tuyên, năm tỷ”.
Sau khi Tiêu Thập Nương ngồi xuống, Triệu Tứ Hải liền đứng lên, nói: “Nhà họ Triệu thành phố Hòa, ba tỷ”.
Không phải là Triệu Tứ Hải không lấy ra nổi năm tỷ, một mặt là muốn kêu gọi được năm tỷ trong thời gian ngắn là điều không dễ dàng, một mặt khác là bởi vì ông ta cũng không dám ngồi ngang hàng với Từ Thông.
Ông ta cũng đã nhìn ra Tiêu Thập Nương và Lý Dục Thần có quan hệ không tầm thường, người ta có thể ra năm tỷ, nhà họ Triệu ông ta lại không được.
Ba tỷ cũng không ít, so sánh với nhà họ Trần ở Thân Châu thì đã rất khả quan rồi.
Tra Võ Anh do dự một chút, nói ra: “Nhà họ Tra thành phố Hải cũng chi ra ba tỷ”.
Lang Dụ Văn nhìn Tra Võ Anh một chút, lại nhìn về phía Lý Dục Thần.
Lần trước lấy được hai tỷ từ nhà họ Tra, Lang Dụ Văn liền nhìn ra được nhà họ Tra và cậu Lý cũng không phải người trên một con đường, nhà họ Tra có thể không ghi hận đã là không tệ rồi.
Thấy Lý Dục Thần gật đầu, trong lòng Lang Dụ Văn đã nắm chắc, nói ra: “Được, nhà họ Tra thành phố Hải ba tỷ, nhớ kỹ”.
Tiếp theo, Thẩm Bỉnh Nguyên đứng lên, cất cao giọng nói: “Nhà họ Thẩm thành phố Cô cũng ra ba tỷ!”
Lang Dụ Văn cầm bút ghi lại.
Từ lúc Từ Thông tuyên bố ra năm tỷ, Phùng Thiên Minh đã gọi điện cho anh trai Phùng Nguyên Sinh. Lúc này, ông ta để điện thoại xuống, nói: “Nhà họ Phùng thành phố Hòa cũng ra ba tỷ”.
Lâm Thu Thanh giống như đang ngồi bàn chông.
Là bố vợ tương lai của Lý Dục Thần, lúc này nhà họ Lâm vốn nên là người đầu tiên đứng ra ủng hộ tập đoàn Kinh Lý.
Nhưng sau việc thương chiến với nhà họ Viên trong khoảng thời gian này, dòng tiền của nhà họ Lâm đã sớm bị gãy mất, đừng nói là vài tỷ, bây giờ muốn ông ta lấy ra mấy trăm triệu tiền mặt cũng rất khó khăn.
Trong lòng ông ta đang cảm thấy rất khó chịu, chợt nghe Lâm Thượng Nghĩa nói: “Nhà họ Lâm cũng ra năm tỷ”.
Lâm Thu Thanh sững sờ: “Bố, bây giờ chúng ta…”
Lâm Thượng Nghĩa khoát tay nói: “Bố biết, gần đây con rất khó khăn, nhà họ Lâm đang đứng trước mối nguy phá sản, đây cũng không phải bí mật gì. Nhưng chúng ta còn có sơn trang Bắc Khê nữa”.
“Bố, đây chính là nhà tổ tiên nhà họ Lâm!”, Lâm Thu Thanh kinh ngạc nói.
Lâm Thượng Nghĩa cười khổ nói: “Đương nhiên bố biết là nhà tổ tiên, nhưng nếu như nhà họ Lâm thật sự phá sản, nhà tổ tiên cũng không thể gánh nổi. Cho nên bố không nói với các con mà đã thế chấp sơn trang Bắc Khê đi rồi. Vốn dĩ muốn giúp con chống đỡ thêm mấy ngày cuối cùng, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa, vừa vặn đầu tư vào tập đoàn Kinh Lý. Bố tin tưởng Dục Thần, dưới sự dẫn dắt của thằng bé, nhà họ Lý nhất định sẽ có thể xuất hiện sự huy hoàng ngày xưa”.
Lâm Thu Thanh có chút khổ sở, nhưng cũng không nói cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.