Đó là dành cho Lâm Thiền Minh.
Mỗi một lần Lâm Thượng Nghĩa uống một chén, sẽ đổ chén rượu bên cạnh xuống đất, sau đó lại rót đầy. Vào buổi tối ngày mùng tám tết, Lâm Thượng Nghĩa qua đời.
Ông cụ đi rất thanh thản.
Khuôn mặt vẫn mỉm cười, bàn tay già nua xòe ra, đôi mắt nhìn sang Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình.
Lâm Mộng Đình đặt tay của mình lên lòng bàn tay của ông nội, rồi cầm tay của Lý Dục Thần qua, cũng đặt lên trên.
Ba bàn tay nắm vào nhau.
Lâm Thượng Nghĩa mãi mãi nhắm mắt.
Khoảnh khắc đó, Lý Dục Thần nhớ đến ông nội của mình.
Nhưng hình ảnh của ông nội bỗng mơ hồ, thậm chí anh không phân rõ được, mình đang nhớ đến Lý Hữu Toàn đã nuôi lớn anh, hay là Lý Thiên Sách, ông nội anh.
Theo di ngôn trước khi chết của Lâm Thượng Nghĩa, bài vị của ông cụ để trong từ đường nhà họ Lâm, tro xương lại không cho vào mộ tổ, mà chôn bên hồ Linh Sơn, ở cùng với Lý Hữu Toàn, cũng giống như Lý Hữu Toàn, không lập bia mộ.
Cuối cùng hai ông cụ được gặp nhau, không cần dùng bia khắc chữ để nói rõ thân phận.
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình dập đầu ba cái trước mộ.
Khoảnh khắc đó, bán tiên đã trải qua lôi kiếp rơi một giọi nước mắt.
Giọt nước mắt rơi xuống đất, cùng với nước của hồ Linh Sơn làm mảnh đất này màu mỡ.
Nhiều năm sau, ở chỗ đó có một cây bách mọc ra tươi xanh, cành lá xum xuê vươn thẳng lên mây xanh.
…
Nhà họ Viên sập đổ, người được lợi lớn nhất là tập đoàn Kinh Lý.
Phần lớn tài sản và các cuộc làm ăn của nhà họ Viên đều do tập đoàn Kinh Lý tiếp nhận.
Vì rất nhiều thế gia hào môn đầu tư vào, các dự án dưới tên tập đoàn Kinh Lý nhiều không đếm xuể.
Khiến Lang Dụ Văn và tập đoàn của anh ta bận đến ngập đầu.
Người khác đều ở nhà đón tết, tập đoàn của anh ta lại không được nghỉ lễ đến một ngày.
Thành viên nòng cốt của tập đoàn cũng từ mấy chục người ban đầu, mở rộng đến hơn trăm người.
Trong đó còn có thêm một nhân vật rất đặc biệt – Tiền Hân Đồng.
Lang Dụ Văn vốn nghĩ cô cả nhà họ Tiền chỉ là một nhân vật mang tiền vào tổ chức, vừa hay có thể mượn lực của nhà họ Tiền, quét được rất nhiều chướng ngại, khiến tập đoàn Kinh Lý phát triển thuận lợi ở Nam Giang.
Nhưng anh ta nhanh chóng thay đổi cách nhìn. Anh ta phát hiện cô cả Tiền này lại là một thiên tài hiếm có. Không những năng lực nghiệp vụ bản thân mạnh, mà còn thông minh, vừa học đã biết. Quan trọng là làm việc quyết đoán, nhanh gọn dứt khoát, hơn nữa tư duy rõ ràng, việc nào ra việc đó, không hề lẫn lộn.
Lang Dụ Văn như đào được vàng, nhanh chóng đề bạt Tiền Hân Đồng từ trợ lý lên phó giám đốc.
Vì Tiền Hân Đồng là người nhà họ Tiền, lại thêm năng lực mà Tiền Hân Đồng thể hiện ra, không ai không phục với việc đề bạt Tiền Hân Đồng.
Dạo này không biết Lang Dụ Văn là quá mệt, hay làm sao, sức khỏe không được tốt, không phải đau đầu thì là hoang mang tim đập nhanh.
Anh ta muốn nghỉ ngơi mấy ngày, đa số công việc đều giao cho Tiền Hân Đồng.