Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1140:




Lời này của anh thoạt nghe như thể đang trêu chọc bọn họ, nhưng hai trưởng lão nhà họ Liễu lại lạnh cứng ngắc cả người.
Một tấn thuốc nổ cộng thêm địa hình đặc thù, phát nổ dưới mặt đất, thế mà còn trốn ra được, không hề hấn gì?
Còn bảo chôn thêm 30, 50 tấn? Đây là người hả?
“Ba mươi mấy người vây công tôi đều là con cháu nhà họ Liễu hả? Võ công không tệ lắm, có mấy người còn rất trẻ, là hạt giống luyện võ tốt. Đáng tiếc!”, Lý Dục Thần còn nói.
Sắc mặt Liễu Kim Sinh liên tục thay đổi, ông ta lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần và chị Mai: “Không nghĩ tới, như vậy mà các người cũng chạy ra được!”
Chị Mai lạnh giọng đáp: “Liễu Kim Sinh, ông đối xử với người của mình còn ác như vậy, quả thực là súc sinh! Lúc đầu tôi thật sự mắt mù, sao lại vừa ý tên súc sinh như ông chứ!”
Liễu Kim Sinh không tức giận, ngược lại cười nói: “A Mai, bà sai rồi. Bà vừa ý tôi chứng tỏ bà thật tinh mắt! Làm chuyện lớn, nào có ai không ác? Tôi là gia chủ nhà họ Liễu, một đời Tông Sư, còn muốn làm người đứng đầu võ đạo Hoa Hạ. Bà đi theo tôi có gì mà không tốt? A Mai, tôi vẫn giữ câu nói cũ, chỉ cần bà bằng lòng quay trở về bên cạnh tôi, chuyện trước kia tôi sẽ không so đo. Bà vẫn là tình cảm chân thành của tôi!”
Trong lòng chị Mai buồn nôn, gắt gỏng mắng: “Phì! Tôi yêu một con chó cũng sẽ không yêu ông! Ông đến cả súc sinh cũng không bằng! Tôi hỏi ông, sư phụ tôi với ông không oán không thù, tại sao ông lại phải giết bà ấy?”
Liễu Kim Sinh bị chị Mai mắng là chó, trong mắt lóe lên vẻ hung ác: “Sư phụ bà? Bà đang nói đến con gái điếm Nam Hải Đường kia hả?”
Chị Mai giận dữ: “Ông dám mắng sư phụ tôi!”
Liễu Kim Sinh cười ha hả đáp: “Hahaha, sư phụ? Bà biết bà ta là loại người gì không? Bà sẽ không quên ban đầu là ai bảo bà đến nhà họ Liễu trộm đồ chứ? Là ai nói cho bà nhà họ Liễu có Thất Trọng Bảo Hàm?”
Chị Mai sững sờ, hồi tưởng lại chuyện cũ, hình như đúng là sư phụ nói cho bà ta nhà họ Liễu có Thất Trọng Bảo Hàm, còn nói không ai trộm được, nên mới dẫn tới tính hiếu thắng của bà ta.
“Ông có ý gì?”
“Trước bà, Nam Hải Đường sớm đã từng đến nhà họ Liễu ăn trộm Thất Trọng Bảo Hàm, chỉ có điều đều bị tôi bắt tại trận. Về sau, tất cả mọi chuyện đều có phần của bà ta. Bà nói tôi là súc sinh, vậy người sư phụ kia của bà càng không bằng cầm thú! Bà ta không những là kẻ trộm, còn giết người như ngóe. Nữ đệ tử dưới tay bà ta ai ai cũng xinh đẹp như hoa, nhưng tất cả đều là công cụ thực hiện mà bà ta nuôi, nếu không đưa cho quan lại quyền quý thì cũng tiễn vào mộ phần. Lúc bà ta với tôi thông đồng với nhau, bà còn chưa bước vào cổng lớn nhà họ Liễu đâu, cũng là bà ta giới thiệu bà cho tôi”.
“Ông nói láo!”, chị Mai không hề tin.
“Tôi biết bà không tin, nhưng bà là người thông minh, thử cố gắng nhớ lại xem, bà sẽ biết điều tôi nói không phải giả”, Liễu Kim Sinh nhìn chị Mai, nói tiếp: “Chẳng qua, nói đi cũng phải nói lại, bàn về kỹ thuật trộm cắp, bà ta quả thực là hạng nhất vào thời điểm đó, tôi chưa từng thấy có kẻ trộm nào giỏi hơn bà ta. Nói cho bà vậy, Hỏa Long Châu cũng do bà ta trộm được”.
Chị Mai nhíu mày.
Liễu Kim Sinh cười lạnh: “Đảo Cửu Long là nơi nào chứ, bà cũng không nghĩ kỹ lại đi. Lần bà trộm Mỹ Nhân châu, nếu không phải tôi dẫn cao thủ đảo Cửu Long đi, bà nào có trộm được trôi chảy như vậy? Mà khi hai chúng ta hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của đảo Cửu Long, lúc này mới giúp Nam Hải Đường thuận lợi lấy được Hỏa Long Châu”.
“Nói bậy, tại sao sư phụ phải giúp ông?”
“Bởi vì người kia muốn có được long hồn”, Liễu Kim Sinh đáp: “Hẳn bà cũng biết, trong bí thuật của Lan Môn có một môn “mị thuật”, chính bà cũng từng luyện qua. Nhưng chỉ sợ bà không biết rằng, mị thuật chỉ là công phu tầng cạn, trong bí thuật Lan Môn, luyện mị thuật đến cảnh giới tối cao được gọi là “Nhiếp Hồn Thuật”. Học xong Nhiếp Hồn Thuật có thể thu hút cả hồn phách người khác, cũng có thể ngự thú khống hồn”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.