Chị Mai cũng hiểu được ý tốt của Lý Dục Thần, biết cơ hội này hiếm có.
Bà ta ngẫm nghĩ, nói ra: “Tôi cũng đã từng học ca quyết, cũng có thể nhớ được. Chỉ là…”
Bà ta bỗng nhiên đỏ mặt lên: “Chỉ là không luyện tốt lắm”.
Lý Dục Thần biết thứ được truyền thừa trên giang hồ kiểu gì cũng sẽ thoát khỏi công pháp đại đạo, thay đổi bản chất, mới khiến cho người ta tưởng nhầm là tà thuật.
“Không có việc gì, sau này trở về tôi sẽ giúp chị ngẫm lại, lấy ngộ tính của chị, nhất định có thể luyện đến cảnh giới cao nhất. Thất Trọng Bảo Hàm và Bạch Long Đan Hồn này vốn có duyên với chị, chị hãy cầm lấy đi”.
Chị Mai nở nụ cười xinh đẹp, gật đầu, khẽ ừ một tiếng rồi nhận lấy bảo hạp.
“Về phần Hỏa Long Châu này, tôi vẫn muốn mang đến đảo Cửu Long. Chuyện đã đồng ý với người ta rồi thì tôi phải làm cho xong. Chỉ là bây giờ bên trong long châu đã có thêm một con long hồn, không biết đảo chủ đảo Cửu Long còn dám nhận hay không!”
Trên núi Chiêu Bảo, cách thành Uy Viễn không xa có một ngôi chùa cổ, tên là chùa Bảo Đà. Trong chùa chỉ có hai hòa thượng một già một trẻ.
Ngày đó lão hòa thượng Hải Không đang ngồi tụng kinh trong phòng phương trượng, tiểu hòa thượng Bình Ba thì ở ngoài cửa quét rác.
Chợt nghe thấy một tiếng ầm vang vọng, phòng ốc đều run lên.
Bình Ba vứt bỏ cái chổi, chạy vào phòng phương trượng, kêu: “Sư phụ sư phụ, mau chạy thôi, có động đất!”
Lão hòa thượng không nhúc nhích, bình tĩnh nói: “Không được hoảng hốt, xác nhận xem chỗ nào dưới núi đang nổ”.
Tiểu hòa thượng nói: “Để con đi xem một chút”.
Cậu ta đang muốn chạy ra bên ngoài, mặt đất lại run lên, những tiếng vang ầm ầm đồng thời truyền đến, bên trong tiếng vang còn kèm theo một tiếng gầm rú kỳ quái.
Tiểu hòa thượng đang cảm thấy khó hiểu, lão hòa thượng đột nhiên kinh hãi, kêu lên: “Bình Ba, mau ra đình Tỏa Giao phía sau xem sao”.
Tiểu hòa thượng đáp một tiếng, đi ra từ cửa sau ngôi chùa.
Sau một lúc lâu, cậu ta vội vã chạy về, hoảng sợ nói: “Sư phụ sư phụ, không xong rồi, đình Tỏa Giao sập rồi!”
Hải Không đứng dưới mái nhà cong bên ngoài phòng phương trượng, đưa mắt nhìn lên hư không xa xa, niệm một tiếng “A Di Đà Phật”.
Tiểu hòa thượng cho rằng ông ta không nghe thấy, nhắc lại: “Sư phụ sư phụ, đình Tỏa Giao sập rồi!”
Hải Không thở dài, nói: “Sập thì sập đi, dù sao cũng phải có ngày sập”.
Ông ta còn nói: “Sập hay lắm! Sập hay lắm!”
Tiểu hòa thượng Bình Ba cái hiểu cái không, hỏi: “Sư phụ, vì sao sập lại hay?”
Hải Không nói: “Sập, chúng ta sẽ có thể đi”.
“Đi, đi chỗ nào?”
“Con có biết chùa Bảo Đà là từ đâu mà tới không?”
Bình Ba lắc đầu: “Con không biết”.
Hải Không nhìn về phương đông, trong mắt tràn đầy thành kính: “Phổ Đà”.
“Phổ Đà? Là Phổ Đà kia sao?”
“Đúng, chính là Phổ Đà đó”.