Vốn dĩ cho rằng một chưởng này ít nhất có thể ép đối thủ xuất hiện, lại không nghĩ rằng nơi chưởng lực đi tới rỗng tuếch, cái gì cũng không đánh trúng, chỉ có trên mặt tường đối diện xuất hiện một cái chưởng ấn thật sâu. Mà cái bàn gỗ trinh nam dày cộp ở đó bị chưởng lực chạm vào mép bàn, một nửa cái bàn vỡ thành bột phấn.
Mà cái bóng kia vẫn còn đang dao động, tiếng thở dài còn vang lên trong phòng.
Lần này Liễu Chấn Võ thật sự quá sợ hãi.
“Rốt cuộc là ai? Mau ra đây! Đừng tưởng rằng giả thần giả quỷ là có thể dọa sợ tôi! Nơi này là nhà họ Liễu!”
Ông ta chưa bao giờ khàn giọng kêu to như vậy, cứ như làm thế mới có thể xóa được sự sợ hãi trong lòng vậy.
“Hừm…”
Cái bóng đột nhiên bất động, giống như đang suy nghĩ điều gì.
“Nhà họ Liễu… ừm, không tệ, nhà họ Liễu…”
Liễu Chấn Võ nghe được cái bóng nói chuyện, đã trấn định một chút, hỏi: “Rốt cuộc ông là ai? Tới đây có mục đích gì?”
Cái bóng chậm rãi di động, bò lên trên ghế sô pha, vặn vẹo trên ghế giống như đang ngồi.
“Liễu Kim Sinh quá tự phụ! Quá tự phụ! Không nghe tôi, chết chưa hết tội!”
“Ông nói cái gì?”, nhịp tim của Liễu Chấn Võ nhảy một cái: “Gia chủ đã…”
“Ông ta đã chết rồi!”, Cái bóng nói: “Uổng công tôi chạy tới từ thủ đô xa xôi”.
“Ông… Ông là… là…”
“Tôi còn tưởng rằng Liễu Kim Sinh đã bày ra cục diện hoàn hảo gì để đối phó với Lý Dục Thần chứ, hóa ra chỉ là một đống thuốc nổ. Hahahaha…”
Cái bóng đột nhiên cười như điên, âm thanh âm trầm khàn khàn giống như đến từ Địa Ngục.
“Một đống thuốc nổ! Hahahaha, muốn dùng một đống thuốc nổ nổ chết một tiên nhân đã trải qua lôi kiếp! Buồn cười biết bao!”
“À đúng rồi, còn có cái hộp kia của nhà họ Liễu mấy người, bên trong cất giấu giao hồn, đúng là điều tôi không nghĩ tới. Đáng tiếc Liễu Kim Sinh căn bản không biết nhiếp hồn, càng không biết điều khiển rồng. Sớm biết như vậy thì tôi đã lấy Thất Trọng Bảo Hàm đi rồi. Cho tôi còn có thể có chút tác dụng. Để ở trong tay Liễu Kim Sinh quả thực là phung phí của trời”.
Liễu Chấn Võ vô cùng mờ mịt, không biết cái bóng đang nói gì.
Nhưng có một điều ông ta có thể xác định, cái bóng này có liên quan đến cậu Na ở thủ đô, chắc là món quà cậu Na đưa cho mà Liễu Kim Sinh đã nói.
“Tôi hiểu rồi, ông là người do cậu Na ở thủ đô phái tới. Ông không đi giúp gia chủ chúng tôi đối phó với Lý Dục Thần, ở chỗ này làm gì?”
“Haha, đối phó với Lý Dục Thần? Nếu Lý Dục Thần dễ đối phó như vậy, tôi cần phải ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này sao? Liễu Kim Sinh đúng là một con lừa ngốc! Uổng phí kế hoạch hay mà tôi nghĩ ra, nếu ông ta nghe tôi, tiến hành theo kế hoạch của tôi, sao lại phải rơi vào kết cục như bây giờ chứ?”
Cái bóng có vẻ rất tức giận, vặn vẹo ở trên ghế salon, giọng điệu cũng biến thành phẫn nộ.
“Ngu xuẩn là phải trả giá thật lớn. Liễu Kim Sinh chết rồi, vậy thì để nhà họ Liễu mấy người phát huy một chút tác dụng cuối cùng đi”.
Liễu Chấn Võ kinh hãi nói: “Ông có ý gì?”
Cái bóng cười khặc khặc nói: “Tất cả mọi người đều biết Lý Dục Thần đã tới đây, tất cả mọi người đều biết Lý Dục Thần đến đòi Hỏa Long Châu của Liễu Kim Sinh, tất cả mọi người đều biết nhà họ Liễu có Thất Trọng Bảo Hàm. Bây giờ Thất Trọng Bảo Hàm ở trong tay Lý Dục Thần, Hỏa Long Châu cũng ở trong tay Lý Dục Thần, nếu như người của nhà họ Liễu đều chết hết, ông đoán mọi người sẽ nghĩ như thế nào?”