Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1157:




Người ở trong phòng trực thấy đội cảnh sát tới mới lấy được dũng khí đi ra khỏi cửa, chỉ vào Lý Dục Thần và chị Mai nói: “Chính là bọn họ! Vừa đến đã đánh tôi!”
Tên bảo vệ cầm trường thương đưa tay ra, mũi thương chỉ vào Lý Dục Thần, lớn tiếng quát hỏi: “A na tha oa đả lại tô ca ngốc?”
Lý Dục Thần và chị Mai vô cùng mờ mịt, không biết anh đang nói cái gì.
“Hả?”, người kia thấy bọn họ không trả lời, sa sầm mặt lại, lắc mũi thương một cái, mắng: “Ba ka! Chết mọe mày đi!”
Bọn họ hiểu hai chữ ba ka kia, đây là đang nói tiếng của Đông Doanh. Nhưng khẩu âm này cũng thực sự quá khó hiểu.
Lý Dục Thần nói: “Tôi tìm Trữ Phượng Toàn”.
Người kia giận dữ: “Ba ka! Tên của Ninh đảo chủ mà anh cũng dám tùy tiện gọi…”, anh ta bỗng nhiên sững sờ, quay lại chất giọng phổ thông mới hiểu được: “Hai người không phải người Đông Doanh?”
“Dĩ nhiên không phải”.
“Mẹ nó hại ông đây nói một đống tiếng chó Đông Doanh”, người kia tức giận hỏi người trong phòng trực: “Mày làm sao vậy, hô hoán lung tung cái gì, giặc ngoại xâm ở đâu ra? Tao còn tưởng có quỷ vào thị trấn nữa!”
Người trong phòng trực bụm mặt nói: “Em nào biết được, bọn họ vừa đến đã đánh người, cũng chỉ có giặc ngoại xâm là ngang ngược như thế, em liền cho rằng bọn họ là…”
Người cầm thương liền hỏi: “Vì sao hai người lại đánh anh ta?”
Lý Dục Thần nói: “Chúng tôi đánh anh ta sao?”
Người cầm thương lại hỏi: “Bọn họ có đánh mày sao?”
Người kia nói: “Đương nhiên là đánh, anh xem mặt em, còn đang sưng đây!” .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Có mấy tên bảo vệ nhao nhao nói: “Cái này rõ ràng là đánh, đội trưởng Ngưu, cho bọn họ một bài học đi!”
Người cầm thương lại chỉ mũi thương vào Lý Dục Thần, lớn tiếng nói: “Báo tên ra đây, Ngưu Nhật Thiên tôi không đánh hạng người vô danh!”
Lý Dục Thần lúc này mới thấy rõ đây chính là một tên ngốc.
Anh lắc đầu, nói: “Hóa là đội trưởng Ngưu, làm phiền thông báo với Ninh đảo chủ của các anh một tiếng, cứ nói Lý Dục Thần tới chơi”.
Ngưu Nhật Thiên đột nhiên sững sờ, hỏi: “Anh tên gì?”
“Lý Dục Thần”.
“Lý… Đại Tông Sư?!”, Ngưu Nhật Thiên bỗng nhiên vô cùng mừng rỡ, đưa thương thương trong tay cho người bên cạnh: “Cầm lấy!”
Anh ta lập tức cười haha xông tới, có vẻ như muốn ôm Lý Dục Thần một cái.
Nhưng anh ta mới đi đến một nửa, hình như lại cảm giác được điều gì đó liền dừng chân, có chút lúng túng gãi đầu, cười haha nói: “Tôi biết anh, Lý Đại Tông Sư, một kiếm giết kiếm sư xâm lược. Ninh đảo chủ đã dặn dò tôi, biết anh sắp tới nên mấy anh em chúng tôi vẫn luôn ở bên cảng chờ đợi, không nghĩ tới anh đã đến đây rồi. Hahahaha…”
Gặp được một kẻ ngốc như vậy, Lý Dục Thần và chị Mai cảm thấy bất đắc dĩ, cũng cảm thấy có mấy phần buồn cười, tâm trạng đã tốt hơn nhiều.
Chị Mai nói: “Xem ra sau này muốn lên đảo thì phải đeo một cái bảng hiệu, bên trên viết tên của mình, nếu không sẽ bị mấy người coi là giặc ngoại xâm”.
Ngưu Nhật Thiên cười haha, lại trừng mắt lên quát người trong phòng trực ban: “Đều do mày nói hươu nói vượn, suýt nữa thì đắc tội khách quý! Muốn ăn đòn hả!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.