“Sao lại không chứ? Ngày thứ hai sau khi thi thể của cô gái được phát hiện, Jame đã ngồi tàu biển định bỏ trốn”, Trữ Phượng Toàn nói: “Cũng may lúc đó sắp mưa to gió lớn, hắn ta chỉ đành về bến tài. Đây gọi là lưới trời lồng lộng, ngay cả ông trời cũng không tha cho hắn ta. Sau đó hắn ta lại muốn bỏ chạy, nhưng lúc đó hắn ta đã bị liệt vào đối tượng tình nghi, anh hai tôi đích thân ra biển, bắt hắn ta về, nhốt vào nhà giam”.
“Tại sao không xử quyết ngay lúc đó?”
“Lúc đó chứng cứ chưa đầy đủ. Tuy đảo Cửu Long chúng tôi nhỏ bé, cũng không có luật pháp hoàn thiện, nhưng chúng tôi coi trọng lý lẽ. Kẻ đáng chết, tuyệt đối sẽ không tha, kẻ không đáng giết, tuyệt đối không xử oan. Đây là trách nhiệm đối với người bên ngoài, cũng là trách nhiệm với dân cư trên đảo”.
Lý Dục Thần gật đầu, cũng nghĩ là đúng.
Thông qua lời của Trữ Phượng Toàn và cách làm việc của ông ta, Lý Dục Thần rất có thiện cảm với đảo Cửu Long.
Vốn nghĩ chỉ là vùng đất ngoài pháp luật, hoang đảo trên biển, có thể nói rõ thì nói, không nói lý được thì anh cũng chẳng thèm phí lời, dùng võ lực giải quyết là xong. Không ngờ đến đây mới thấy họ còn coi trọng lý lẽ hơn rất nhiều gia tộc trên đất liền.
“Nhị đảo chủ đang ở đâu?”, Lý Dục Thần hỏi.
Trữ Phượng Toàn nói: “Trên biển chúng tôi có mấy chiếc tài xảy ra xung đột với người Đông Doanh, anh hai tôi qua đó xử lý”.
“Xung đột như này còn cần đích thân nhị đảo chủ đi ư?”
“Vì chuyện liên quan đến một tổ chức bí mật của Đông Doanh, trên thuyền của đối phương lại có cao thủ ninja, cho nên anh hai tôi đích thân đi”.
Lý Dục Thần cứ cảm thấy không đúng, sao lại là ninja Đông Doanh?
Chị Mai bỗng nói: “Có khả năng người Đông Doanh và người phương Tây đến hôm nay là đồng bọn không? Mục đích là dụ dỗ nhị đảo chủ đi…”
Trữ Phượng Toàn ngẩn người: “Cô nói là, họ muốn cướp ngục ư? Không thể nào, tuy nhà tù trên đảo Cửu Long không phải tường đồng vách sắt, nhưng muốn cứu người ra cũng không dễ dàng như vậy. Hơn nữa bốn mặt ở đây đều là biển, cảng khẩu và bến tàu đều ở trong tay chúng tôi, họ chạy thế nào được?”
Chị Mai nói: “Chưa chắc là cướp ngục, có lẽ họ nghĩ nhị đảo chủ không có mặt, thì sẽ dễ đàm phán hơn. Hoặc là…”
Bà ta còn chưa nói xong, đã có người vội xông vào, nhìn thấy người lạ, liền nuốt xuống lời định nói ra, chỉ há hốc miệng.
Trữ Phượng Toàn hỏi: “Có chuyện gì hoảng hốt như vậy, nói đi”.
“Nhị… nhị đảo chủ bị thương rồi”.
“Cái gì?”, Trữ Phượng Toàn kinh ngạc, bỗng đứng bật dậy: “Ở đâu, mau đưa tôi đi”.
Rồi chắp tay với Lý Dục Thần: “Xin lỗi hai vị, xin mời ngồi đợi một lát”.
Lý Dục Thần nói: “Tôi đi cùng ông”.
Trữ Phượng Toàn từng chứng kiến y thuật thần kỳ của Lý Dục Thần trên đại hội võ lâm, mừng rỡ nói: “Được”.
Mấy người vội vã rời đi ra khỏi tòa nhà.
Dưới tầng đã chuẩn bị xe, chở họ đến bệnh viện khu khai thác.
Trong phòng phẫu thuật, Lý Dục Thần nhìn thấy Kỷ Nghiễm Lai toàn thân đầy máu vừa được đẩy vào.
“Anh hai! Là ai đã đánh thương anh thành thế này?”, Trữ Phượng Toàn vừa kinh hãi vừa tức giận.