Trong quá trình thẩm phán tuyên đọc chứng cứ, từ đầu đến cuối James đều không nói một lời, cho dù thẩm phán có hỏi ông ta, ông ta cũng không trả lời, chỉ trầm mặc đứng đó.
Sau khi thẩm phán nói xong, hỏi: “James, ông còn muốn nói điều gì nữa không? Nếu như ông tiếp tục trầm mặc, có nghĩa là ông nhận tội”.
James vẫn không nói gì.
Trên chỗ ngồi phía dưới có một người Tây Dương đứng lên, nói: “Tôi là luật sư bào chữa của ông ta, xin cho phép tôi lên đài biện hộ”.
Thẩm phán nhìn về phía hai vị đảo chủ.
Kỷ Nhiễm Lai và Trữ Phượng Toàn đồng thời gật đầu. Cho phép biện hộ là nguyên tắc xét xử, cho dù bọn họ có căm hận James như thế nào thì cũng không thể thay đổi được điều này.
Thẩm phán nói: “Ông có thể lên đài biện hộ, nhưng tôi nhất định phải nhắc nhở ông, nơi này là đảo Cửu Long, ông chỉ có thể dựa theo quy tắc của chúng tôi để biện hộ, đừng lấy hệ thống luật pháp và từ ngữ của phương Tây các ông làm chúng tôi buồn nôn”.
Luật sư bào chữa lên đài, bắt đầu biện hộ cho James.
“Đầu tiên, mọi người phải hiểu, đây không phải giết người, đây là một loại nghi thức tông giáo. Các cô ấy đều là tự nguyện. Điểm này đều đã được ghi chép lại rất rõ ràng trong quá trình James truyền đạo cho bọn họ”.
Ông ta xuất ra một cái ổ cứng: “Đây là James thu hình lại lúc làm lễ thanh tẩy cho bọn họ, bên trong ghi chép rõ ràng những cô gái kia đều tự nguyện được thần ban ân, tiếp nhận tất cả mọi chuyện James làm với bọn họ”.
Thẩm phán tiếp nhận ổ cứng, cho người mang cái ti vi màn hình lớn trong đại sảnh tầng một tòa nhà chính quyền thị trấn ra ngoài, kết nối với đầu đọc thiết bị, sau khi cắm ổ cứng vào liền bắt đầu phát ra.
Quả nhiên, bên trong xuất hiện hình ảnh một cô gái đang quỳ gối trước mặt James.
Trong màn hình truyền ra giọng nói của James: “Cô có nguyện ý đi theo ý chỉ của thần, vĩnh viễn tắm rửa dưới mặt trời huy hoàng không?”
“Tôi nguyện ý”, cô gái nói.
“Cô có nguyện ý vì ánh sáng vĩnh hằng, để thái dương thiêu đốt thân thể của mình, xua đuổi bóng tối đi không?”
“Tôi nguyện ý”.
“Cô có thể vì lý tưởng đó mà kính dâng ra tất cả của mình, bao gồm cả cơ thể của cô, linh hồn của cô, thậm chí sinh mệnh của cô không?”
“Tôi nguyện ý”.
…
Ông ta lại hỏi thêm rất nhiều câu kiểu như thế, cô gái vẫn luôn nói ba chữ “tôi nguyện ý”. Người không biết còn tưởng rằng là đang tham gia hôn lễ mà không phải một buổi xét xử.
Sau khi nói ra rất nhiều câu “tôi nguyện ý”, James lấy ra một cái thánh giá chữ thập, quơ quơ trên người cô gái, giống như đang dùng một cái kính lúp quan sát tì vết trên người cô để xác định xem có phù hợp hay không vậy.
Sau khi lắc lư một lát, James liền nói:
“Tiếp theo, trước khi cô chính thức trở thành con gái của mặt trời, tôi sẽ tiến hành lễ tẩy rửa cho cô, rửa sạch dơ bẩn trên người cô, để cô từ nay về sau sẽ vĩnh viễn rời khỏi bụi bẩn trần gian, đi nhận lấy ánh sáng thánh khiết của thần. Tôi sẽ cắm tín ngưỡng của cô vào trong linh hồn cô, giống như tất cả những gì cô vừa cam kết. Con gái của tôi, tôi phải nói cho cô biết điều này, nếu có một ngày cô làm mất đi tín ngưỡng của mình, cô làm mất đi tình yêu của thần, linh hồn thánh khiết của cô cũng sẽ sụp đổ theo, vĩnh viễn rơi vào bên trong hắc ám. Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, cô có hối hận không?”
“Tôi không hối hận”.