Đây là lần đầu tiên ông ta nghe nói đến việc này, trước kia mặc dù biết nhà họ Phan và Mao Sơn qua lại thân mật, nhưng chưa bao giờ liên hệ Mao Sơn với việc làm ăn cả.
Bây giờ cẩn thận nghĩ lại một lần, có rất nhiều chuyện trước kia không nghĩ ra được, bây giờ đã hoàn toàn hiểu ra.
Khoảng thời gian kia, đối mặt với tám hào môn hợp tác, Lang Dụ Văn cũng không từng sợ hãi, mà còn đưa ra sách lược ứng đối kỹ càng.
Nhưng ông ta từ trước đến nay rất hay bày mưu nghĩ kế lại đột nhiên tính sai từng bước, mỗi lần đến thời điểm then chốt luôn luôn xuất hiện sai lầm không thể giải thích được, hoặc là xảy ra điều không may, đến mức lúc nào cũng bị động, cuối cùng không thể thay đổi được gì.
Hóa ra tất cả những điều này đều là bị thuật sĩ Mao Sơn bày cục, hạ nguyền rủa.
Trong nội tâm đã sớm bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng của Lang Dụ Văn đột nhiên dâng lên một cơn giận.
Mười mấy năm qua, ông ta vẫn cho rằng mình thất bại là bởi vì thực lực không đủ, mưu kế không giỏi, sự kiêu ngạo năm đó cũng đã biến mất gần hết sau lần thất bại ấy, từ đó ở ẩn Thân Châu, không còn thể hiện tài năng nữa.
Nhưng sự thật lại là ông ta căn bản cũng không phải bại bởi tám gia tộc lớn, mà là bại bởi huyền thuật đạo môn, bại bởi lực lượng bên ngoài thế tục.
Cổ Thủ Mặc nghe Lưu Mạnh Vũ nói vậy vẫn không tin, nói: “Nhất định là Phan Phượng Niên kia nói lung tung, tôi phải đi tìm ông ta đối chất, không thể để cho ông ta hủy hoại danh dự của Mao Sơn chúng ta được!”
“Không cần”, Lý Dục Thần bỗng nhiên nói: “Thành phố Long đã không còn nhà họ Phan rồi”.
Anh nói ra lời này rất bình thản, nhưng chính vì giọng điệu bình thản này do thượng sứ Thiên Đô nói ra lại có lực lượng như sấm sét.
Chẳng những Cổ Thủ Mặc giật mình, ngay cả Lưu Mạnh Vũ cũng cảm thấy hoảng sợ.
Lúc trước ông ta vẫn luôn bị nhốt sau cốp xe, cũng không biết chuyện xảy ra ở nhà họ Phan.
Nếu nói bọn họ giết Phan Phượng Niên còn dễ hiểu, thế nhưng nhà họ Phan lớn như vậy, nhà họ Phan chiếm cứ nửa giang sơn thành phố Long, làm sao lại không còn chứ?
“Điều này sao có thể?”
Lưu Mạnh Vũ hoảng sợ mở to hai mắt ra nhìn Lý Dục Thần, trong lòng bỗng nhiên sinh ra sự sợ hãi cực lớn.
Bây giờ ông ta mới phát hiện, người đứng ở trước mặt ông ta không chỉ là thiên sứ, mà còn là ma quỷ!
“Lý… Lý thiên sư, nhà họ Phan đã không còn, vậy chuyện về Nguyên sư thúc đã không có chứng cứ. Mong thượng tiên đừng dễ tin lời đồn!”, Cổ Thủ Mặc nói.
“Lời đồn?”, Lý Dục Thần cười ha ha: “Có phải lời đồn hay không, chờ tôi gặp ông ta rồi nói sau. Nguyên Định Nhất là sư thúc của ông?”
“Vâng”, Cổ Thủ Mặc nói: “Nhưng mà ông ta xuất gia nửa đường. Lúc ông ta lên Mao Sơn, tôi đã ở trên núi rồi. Định Nhất sư thúc là do sư tổ tôi đưa lên núi. Trước khi sư tổ đi đã giao Vạn Phúc Cung cho sư phụ tôi, giao Vạn Ninh Cung cho Định Nhất sư thúc”.
“Trước khi đến Mao Sơn ông ta làm cái gì?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Tôi cũng không biết”, Cổ Thủ Mặc nói.
“Bây giờ ông ta đang ở đâu?”
“Ngay tại Vạn Ninh Cung”, Cổ Thủ Mặc nói: “Định Nhất sư thúc đã bế quan vài chục năm, lúc này đi gọi ông ta xuất quan…”