“Hóa ra là Tông Sư!”, Nguyên Định Nhất lộ ra nụ cười khinh miệt: “Đứng đầu Nam Giang? Ha ha, Hà Trường Xuân lại không có tiến bộ như thế sao? Còn không sánh bằng một người trẻ tuổi?”
Nói rồi ông ta liền bật cười ha ha, hoàn toàn không để Lý Dục Thần vào mắt.
Ông ta ngưng cười, nói: “Cho cậu một cơ hội, cậu muốn chết như thế nào? Tôi có thể thỏa mãn cậu. Đương nhiên, nếu như cậu không chọn, tôi có thể giúp cậu chọn. Tôi bế quan vài chục năm, đã nghiên cứu một số đạo pháp mới, đang không có chỗ thí nghiệm đây”.
Lý Dục Thần cảm thấy rất buồn cười, nói: “Lão đạo, vừa rồi tôi nói tới tìm ông là có hai chuyện, ông không hiếu kỳ một chuyện khác là cái gì sao?”
Nguyên Định Nhất lắc đầu nói: “Tuổi còn trẻ đã thành Tông Sư võ đạo, đúng là có thể ngông cuồng một chút. Nhưng cậu ngông cuồng sai chỗ rồi, cũng ngông cuồng sai đối tượng rồi. Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn, trên võ đạo còn có tiên đạo. Chức vụ Tông Sư mà cậu lấy làm kiêu ngạo, ở trước mặt tôi, ngay cả nhập môn cũng không bằng”.
Ông ta dừng một chút, giống như đang chờ nhận lời chế giễu, nhưng lại không nhìn được biểu cảm mà ông ta muốn từ trên mặt Lý Dục Thần, liền cảm giác vô cùng thất vọng, sắc mặt thay đổi.
“Ông sẽ lập tức phải chết, người chết biết một chuyện cũng được, mà hai chuyện cũng thế, đều không quan trọng”.
“Ông nói đúng, người chết không có gì quan trọng cả. Tôi vốn còn muốn hỏi một chút về Cung Lăng Yên, nhưng ông sắp phải chết rồi, không hỏi cũng được”.
Nguyên Định Nhất nghe được ba chữ Cung Lăng Yên thì thay đổi sắc mặt, hỏi: “Cậu biết Cung Lăng Yên? Rốt cuộc cậu là ai?”
Bỗng nhiên ông ta lại trừng mắt Lý Dục Thần, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin tưởng được.
“Cậu họ Lý… Chẳng lẽ câu là… Giống… đúng là rất giống…”
Lý Dục Thần biết ông ta đã nhận ra thân phận của mình, ánh mắt anh trở nên hung dữ, nói ra: “Chuyện thứ hai mà tôi tới tìm ông chính là muốn hỏi một chút, năm đó nhà họ Lý đã xảy ra chuyện gì?”
Nguyên Định Nhất đột nhiên cười ha ha: “Nhóc con, cậu thật sự muốn biết năm đó nhà họ Lý đã xảy ra chuyện gì sao? Nhưng nếu cậu biết, chẳng những không có tác dụng gì với cậu, nói không chừng cậu sẽ còn điên mất”.
Lý Dục Thần nhíu chặt mày lại, không biết Nguyên Định Nhất nói lời này là có ý gì.
Nguyên Định Nhất thu hồi tiếng cười, lạnh lùng nhìn anh.
“Nhóc con, tôi quả thật không nghĩ tới thế mà con trai của Cung Lăng Yên và Lý Vân Hoa vẫn còn sống. Nhưng mà điều này cũng không quan trọng, dù sao hôm nay cậu cũng sẽ chết. Điều này cũng không nên trách tôi, là tự câu đưa tới cửa muốn chết”.
“Nói như vậy, năm đó huyết án của nhà họ Lý là do ông gây nên?”, Lý Dục Thần lạnh giọng nói.
“Nếu cậu muốn nghĩ như vậy thì cứ coi như là vậy đi. Dù sao cậu nghĩ thế nào cũng không quan trọng, người chết nghĩ như thế nào cũng không đáng kể, đúng không? Hahahaha…”
Nguyên Định Nhất lại cười.
Tiếng cười của ông ta bỗng nhiên trở nên âm trầm không thể nắm lấy.
Ngay cả các đạo sĩ ngoài điện nghe được cũng sợ hãi trong lòng, không biết sư tôn nhà mình bị làm sao.
“Cung Lăng Yên à Cung Lăng Yên! Bà có tưởng tượng được không, cốt nhuc cuối cùng của bà và Lý Vân Hoa lại sắp chết trong tay tôi! Ai bảo lúc trước bà không nghe tôi, ai bảo bà không chịu theo tôi! Nếu như bà theo tôi, làm sao lại rơi vào kết cục như vậy!”
Trong giọng nói của Nguyên Định Nhất lộ ra vẻ ghen tỵ và căm hận.
Bộ mặt của ông ta bắt đầu trở nên dữ tợn, trong mắt lộ ra ánh sáng hung ác, vung phất trần trong tay lên, từng sợi phất trần phấp phới, lao về phía Lý Dục Thần.