Nói đến đây, giọng nói của Nguyên Định Nhất đột nhiên trầm thấp.
Lý Dục Thần vốn muốn chờ chính Nguyên Định Nhất nói ra, thế nhưng ông ta nói đến đây liền ngừng lại, cúi đầu trầm tư, giống như đang nhớ lại chuyện cũ gì đó không thể quên được.
Lý Dục Thần đợi một hồi, thấy ông ta không có ý định nói tiếp, liền hỏi: “Cho nên ông mới ghi hận trong lòng, diệt cả nhà họ Lý?”
Nguyên Định Nhất ngẩng đầu, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Cậu rất muốn biết chân tướng nhà họ Lý bị diệt môn sao? Cậu rất muốn báo thù à? Ha ha, tôi nói cho cậu biết, mối thù này, cậu không báo được đâu! Cho dù cậu có thiên phú dị bẩm, cho dù cậu có pháp lực cao cường, cậu cũng không có khả năng báo thù!”
Lý Dục Thần nhíu mày: “Làm sao ông biết tôi không báo thù được?”
“Bởi vì kẻ thù của cậu, cậu không thể giết được. Còn không bằng không biết, nếu biết, cậu sẽ chỉ rơi vào thống khổ thật sâu thôi”, Nguyên Định Nhất nói.
Lý Dục Thần nhìn chằm chằm Nguyên Định Nhất, ánh mắt lộ ra một chút sát ý rét lạnh.
Nguyên Định Nhất không tự chủ được mà run rẩy một chút. Nhưng ông ta cũng không lùi bước, mà nhìn nhau với Lý Dục Thần.
“Ông chỉ đang giải vây cho mình, muốn dọa lui tôi thôi”, Lý Dục Thần nói: “Ông cho rằng như thế, tôi sẽ buông tha cho ông sao? Nhà họ Lý diệt môn chính là do ông làm, đúng không?”
Nguyên Định Nhất bỗng nhiên cười haha: “Nhà họ Lý sao! Lý Dục Thần, hình như cậu còn chưa hiểu rõ về nhà họ Lý lắm thì phải. Cậu cũng quá coi thường thế gia số một thủ đô năm đó rồi! Nếu tôi có thể giết cả nhà họ Lý, vậy nhà họ Lý đã sớm bị diệt môn không biết bao nhiêu lần rồi”.
“Cậu có biết năm đó nhà họ Lý có bao nhiêu cao thủ không? Mặc dù người bố kia của cậu chỉ là một cậu ấm chính thống, ngoại trừ chơi gái cái gì cũng không biết, nhưng mẹ cậu lại là cô chủ nhà họ Cung! Nhà họ Cung ở Tây Nam, ngay cả vu sư cũng không dám trêu chọc”.
Lời của Nguyên Định Nhất không phải không có lý.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Lý Dục Thần cũng đã có chút hiểu biết về thực lực của các thế gia đại tộc, đương nhiên anh sẽ không coi thường thế gia số một thủ đô năm đó.
“Cho nên ông mới công bố thân phận của mẹ tôi, mượn danh nghĩa Mao Sơn, liên hợp với chính đạo thiên hạ, một đêm diệt nhà họ Lý!”, anh nghiêm nghị nói.
Nguyên Định Nhất sửng sốt một chút, lập tức bật cười haha, nói: “Hóa ra cậu cũng biết thân phận của bà ta! Hahaha, nếu cậu đã biết, còn phải hỏi tôi làm gì! Muốn báo thù sao? Đi đi, đi giết sạch chính đạo trong thiên hạ đi. Mao Sơn, Long Hổ Sơn, Bạch Vân Quan, Võ Đang, Thanh Thành, Nga Mi, Chung Nam, Thiên Sơn, Vương Ốc, Ủy Vũ…, đi đi, đi giết đi, để xem cậu có thể giết được bao nhiêu, hahaha…”
Lý Dục Thần lạnh lùng nói: “Nhưng tôi có thể giết ông trước!”
Nguyên Định Nhất dường như không hề sợ hãi: “Không sai, cậu có thể giết tôi trước, nhưng nếu cậu giết tôi, sẽ vĩnh viễn không biết rốt cuộc là người nào tham gia vào chuyện năm đó. Đương nhiên, cậu cũng có thể giết sai một ngàn chứ không buông tha một người. Giết đi, dù sao cậu cũng đã biết thân phận của mẹ cậu rồi, bà ta là ma nữ, cậu là con trai của ma nữ, vừa vặn có thể thức tỉnh ma tính trên người cậu, giết đi! Hahaha…”
“Hừ! Ông thật sự cho rằng tôi không dám sao!”
Lý Dục Thần vốn còn muốn hỏi lại một chút chân tướng ra, nhưng sự ngông cuồng của Nguyên Định Nhất khiến anh giận dữ, ngọn lửa thù hận bắt đầu bốc cháy lên trong lòng anh.
Dù sao chân tướng đã nổi lên mặt nước, chỉ còn thiếu một vài chi tiết mà thôi.