Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1235:




“A!”
Lý Dục Thần ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét.
Sát ý trong lòng đột nhiên dâng lên, anh không tự chủ được nhảy điệu múa Thiên Ma.
Trong miệng cũng bắt đầu ca hát:
“…Giết giết giết…”
Nguyên Định Nhất biết, đây là cơ hội tốt nhất của ông ta.
Vốn mục đích của ông ta chỉ là trốn chạy.
Vừa rồi ông ta đã được lĩnh giáo, mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Lý Dục Thần.
Nhưng thấy lúc này Lý Dục Thần không những lòng loạn như ma, mà còn hoa tay múa chân như phát điên.
Ông ta liền có tâm tư phản kích lại.
Nguyên Định Nhất không phải là không biết tự lượng sức mình.
Ông ta thấy sở dĩ Lý Dục Thần lợi hại như vậy là bởi vì bước vào bí cảnh, học được bí pháp của Thượng Cổ Đại Vu.
Ông ta hoàn toàn không nghĩ tới Lý Dục Thần tới từ Thiên Đô.
Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng này của Lý Dục Thần, ông ta càng thêm tin tưởng vững chắc mình phỏng đoán không sai.
Không phải Vu tộc, không có căn cơ, lại bỗng nhiên học vu thuật, pháp môn càng cao cấp càng dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.
Bản thân Nguyên Định Nhất thời trẻ cũng từng ham hố tham lam, mạo muội học tập công pháp không nên học, nên mới dẫn tới tẩu hỏa, để lại bệnh cũ trong thân thể.
Mà một khi vu pháp tẩu hỏa, phản phệ cực kỳ mạnh mẽ.
Nguyên Định Nhất nghĩ rằng lúc này thân thể của Lý Dục Thần không còn chịu anh khống chế nữa, giống như hầu đồng, chẳng qua là hầu đồng cao cấp mà thôi.
Trong lòng ông ta vô cùng vui mừng, lấy ra một ống sáo làm từ xương, đặt lên môi rồi thổi.
Tiếng sáo xương bén nhọn xuyên qua tầng mây, sắc như lợi kiếm, phối hợp với điệu múa Thiên Ma của Lý Dục Thần, du dương chập trùng.
Lý Dục Thần nghe thấy âm thanh này, lệ khí trong lòng càng tăng cao, càng không dừng múa kiếm được, động tác càng lúc càng nhanh.
Anh tăng tốc, âm thanh của sáo xương cũng tăng theo, tiết tấu theo sát anh.
Không lâu sau, âm thanh của sáo xương bỗng trở nên vang dội tận mây xanh, tiết tấu không còn đi theo mà vượt qua bước nhảy của Lý Dục Thần.
Dường như Lý Dục Thần không cam lòng bị bỏ lại, anh cũng tăng nhanh động tác, theo sát tiết tấu của sáo xương.
Cứ thế, một người thổi sáo, một người khiêu vũ, khắp tòa đại điện, bóng kiếm lắc lư, tiếng sáo trầm bổng.
Dần dần, không khí không còn kẽ hở. Người ngoài nhìn vào không còn thấy người với kiếm, cũng không nghe được tiếng âm nhạc và tiết tấu.
Chỉ thấy một đoàn ánh sáng màu đen và tiếng rít liên miên.
Hồi lâu sau, ầm ầm, đại điện sụp đổ, biến thành một vùng phế tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.