Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 1237:




Một người lão đạo sĩ hừ lạnh: “Chúng ta không phải người chết, động tĩnh lớn như vậy có thể không kinh động sao?”
Lại chỉ ngón tay vào Lý Dục Thần hỏi: “Thằng này là người nào, lệ khí trên người nặng như vậy? Định Nhất sư đệ đâu? Có người đến Vạn Trữ Cung giương oai, sao ông ta vẫn chưa lộ diện hả?”
Cổ Thủ Mặc nhìn thoáng qua Lý Dục Thần, lại nhìn đống đổ nát, bất giác nhíu mày.
Cổ Thủ Mặc sợ mấy lão đạo tức giận, vội vàng nói: “Mấy vị sư thúc chớ nên hiểu lầm, cậu Lý này tới từ Thiên Đô”.
“Cái gì?”, mấy lão đạo vô cùng kinh ngạc: “Chuyện này là thật?”
Cổ Thủ Mặc đáp: “Đương nhiên là thật, tôi đã thấy Thiên Đô lệnh”.
Các lão đạo cùng nhau khom người thi lễ: “Gặp qua sứ thần Thiên Đô!”
Lý Dục Thần giơ tay lên, biểu thị miễn lễ.
Giờ phút này, thể xác và tinh thần của anh chưa khôi phục, nhất là luồng lệ khí kia, ngay cả các đạo sĩ cũng cảm nhận được, có thể thấy mãnh liệt cỡ nào.
Mà đây cũng chính là điểm các đạo sĩ nghi ngờ, sao trên người sứ thần Thiên Đô lại đầy ắp lệ khí?
“Cậu Lý, đây là có chuyện gì? Nguyên Định Nhất đâu?”
“Chết rồi”, Lý Dục Thần lạnh nhạt nói.
“Cái gì?”, chúng lão đạo sợ hãi: “Chết như thế nào?”
“Tôi giết”, giọng điệu Lý Dục Thần vô cùng lạnh nhạt.
Một lão đạo có tính tình thoạt nhìn khá nóng nảy thay đổi sắc mặt, chẳng qua nghe được hai chữ Thiên Đô nên không dám nổi giận, miễn cưỡng bình tĩnh nói.
“Vì sao lại giết Định Nhất sư đệ? Dù cậu có là sứ thần Thiên Đô thì cũng không thể lạm sát kẻ vô tội! Nếu không nói ra được lý do, dù có đắc tội Thiên Đô, mấy anh em chúng tôi cũng sẽ không để cậu xuống núi!”
Cổ Thủ Mặc biết Nguyên Định Nhất chắc chắn đã mạo phạm Lý Dục Thần, nhưng ông ta cũng không biết chuyện của nhà họ Lý, chỉ tưởng rằng liên quan tới nhà họ Phan.
Lý Dục Thần cứ thế giết Nguyên Định Nhất, Cổ Thủ Mặc không quá thoải mái. Thiên Đô là tiên môn Chí Tôn trong thiên hạ, được mọi người tôn kính, nhưng tiên trong Thiên Đô cũng không thể tùy tiện giết người, họ không phải đế vương cổ đại, càng không phải là Thiên Đế hạ phàm.
Cổ Thủ Mặc lo mọi chuyện vỡ lở lớn hơn, vội vàng khuyên giải: “Mấy vị sư thúc, cậu Lý làm như thế chắc chắn có nguyên nhân…”
Ông ta còn chưa nói xong, lão đạo kia liền nổi giận.
Cổ Thủ Mặc có vai vế nhỏ hơn lão ta, cơn tức của lão vừa vặn rơi xuống người Cổ Thủ Mặc.
“Hừ! Để cậu trụ trì Vạn Phúc Cung, đại diện Mao Sơn chưởng giáo. Cậu thì hay rồi, người một nhà bị người ta đánh chết, còn nói chuyện cho người ngoài, huống hồ người này còn là sư thúc của cậu! Trụ trì Vạn Trữ Cung cũng có thể thay mặt quản lý Mao Sơn như cậu. Yếu đuối như thế, có tư cách gì làm chưởng giáo Mao Sơn!”
Cổ Thủ Mặc hoảng sợ quỳ xuống: “Sư thúc, ngài nghe tôi nói…”
Chợt nghe Lý Dục Thần nói: “Không cần giải thích. Tôi giết Nguyên Định Nhất là giết kẻ bại hoại của đạo môn. Người cần giải thích là Mao Sơn các người. Nuôi thứ bại hoại như vậy mà không biết, tôi thấy đám lão đạo các người đều nên đi diện bích hối lỗi!”
Dứt lời, anh cuốn lên ánh sáng đen, mang theo Mã Sơn và Lang Dụ Văn bay lên trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.